Chương 40.1 Bị phạt
Edit: Míp
Từ rạp chiếu phim đi ra
thì đã gần mười một giờ, bộ phim khoa học viễn tưởng Âu Mỹ khiến tâm trí Sắc Vi
quay cuống cả nửa ngày. Cung Chiếu Úy tự mình đưa cô về tới nhà, ban đêm, Sắc
Vi gặp ác mộng bị quái vật ngoài hành tinh truy đuổi.
Bắt đầu một ngày mới,
đôi mắt hiện rõ một vòng quầng thâm vừa đen vừa lớn ngoài ý muốn.
Vừa bước vào phòng học
thì tiếng chuông vào học vang lên, may mắn vừa kịp giờ, còn chưa ngồi nóng mông,
thầy dạy toán đột nhiên bước vào phòng học với vẻ mặt không chút biểu tình.
Học sinh dưới lớp nhất
thời không khỏi ngạc nhiên, cô giáo Triệu dạy ngữ văn cùng thầy giáo Vũ dạy
toán luôn đối đầu với nhau, vậy mà hôm nay hai người lại có thể đồng thời xuất
hiện cùng lúc trong phòng học ? Từ khi nào con hổ cùng con sói sao lại biến
thành bạn bè?
Phòng học đang ồn ào
nhanh chóng trật tự yên tĩnh lại, mọi người ngửi thấy được một mùi vị bất
thường, ngay cả những học sinh ngày thường phá phách, nghịch ngợm cũng ngoan
ngoãn trở về vị trí.
Đầu tiên, cô giáo Triệu
bước lên giữa bục giảng , hai tay đặt lên bục giảng, quan sát phía dưới phòng
học, đặc biệt vô cùng nghiêm túc nói, "Tôn sư trọng đạo là đạo hiếu mà
người Trung Hoa chúng ta tuân theo từ trước tới nay, cô luôn nghĩ học sinh của
cô tuy rằng không nhất định phải luôn đạt điểm cao trong học tập, nhưng ít nhất
cũng còn hiểu được tôn trọng thầy cô, tôn trọng người lớn. Nhưng là hôm nay cô
phát hiện, cô đã sai lầm rồi..."
"Ở trong ta lớp
chúng, có một số thành phần hết sức không tốt, ví dụ..."
"Cô Triệu , không
cần nhiều lời, để cho tôi nói tiếp. Chút nữa tôi còn có tiết dạy, tốc chiến tốc
thắng, như vậy mới khiến cho những đứa trẻ không tốt phải chịu chút đau
khổ." Cô Triệu còn chưa nói xong, thầy Vũ đứng bên cạnh đột nhiên trở lên
nghiêm túc tức giận đánh gãy lời nói của cô, thầy đi đến trước bục giảng, từ
trong túi lấy ra một tờ giấy, chậm rãi mở ra, đưa mắt nhìn mọi người, tầm mắt
nghiêm khắc xoay tròn trên đỉnh đầu mọi người, "Người vẽ bức tranh này là
ai ? Tôi cho em một cơ hội cuối cùng , tôi hy vọng em có thể chủ động tự giác
thừa nhận sai lầm của mình."
"Xôn xao ——"
Phía dưới một mảnh ồ lên.
Hầu như trong nháy mắt,
tất cả tầm mắt đều dừng trên người của Lâm Khả Khả , Sắc Vi cùng An Khê nhất
thời không thể tin trừng to mắt, Lâm Khả Khả lại trợn mắt há hốc mồm. Theo bản
năng quay đầu nhìn về phía An Khê, An Khê lập tức cúi đầu nhìn chăm chú mặt
bàn, rất nhanh, cô không thể tin được bịt chặt miệng lại.
Tâm tình Sắc Vi bỗng
chốc rơi xuống vực sâu, tờ giấy trong tay thầy giáo dạy toán kia chính là trong
giờ học toán ngày hôm qua Lâm Khả Khả đã vẽ bản truyện tranh Q , chẳng qua bức
tranh trong tay thầy giáo dạy toán dường như có gia tăng thêm chút nội dung
mới, trong bức tranh Q khuôn mặt của
thầy giáo toán bị vẽ thành mặt heo , bên cạnh còn viết ba chữ thật to "Ta
là heo".
Học trò phía dưới bắt
đầu cười ồ lên, cô Triệu lập tức nghiêm túc hô: "Im lặng, im lặng!"
Nói xong cô cũng nhìn lướt qua tờ giấy trong tay thầy một cái, khóe miệng vừa
kéo lập tức quay đầu đi, bả vai dường như run run vài cái.
Thầy Vũ thấy thái độ
của học trò thì rất phẫn nộ, thầy vỗ thật mạnh vào bục giảng, dồn khí đan điền
quát to, "Rốt cuộc là ai, tôi cho em cơ hội cuối cùng, chính mình đứng lên
nhận tội, nếu không, tất cả các em toàn lớp này đều bị hạ một bậc hạnh kiểm."
Xem ra thầy Vũ đã tức
giận cực điểm, một bên cô Triệu nghe vậy cũng không thể không nhíu mày, cô quét mắt nhìn cả lớp, tầm mắt dừng Sắc Vi,
rồi sau đó thu hồi tầm mắt không nói gì.
Thầy Vũ vừa dứt lời lớp
học nhất thời sôi trào , bởi vì do một người mà cả lớp đều bị hạ hạnh kiểm, mọi người đương
nhiên sẽ không nguyện ý. Tại chỗ, liền có mấy người cùng ba người Sắc Vi ba
người không quá đối đầu giơ tay chỉ hướng Lâm Khả Khả, "Thưa thầy, bức tranh
này khẳng định là do Lâm Khả Khả vẽ , bạn ấy là người vẽ đẹp nhất trong lớp
chúng em, thể loại truyện tranh này là phong cách của bạn ấy."
Có người mở đầu, lớp
học nhất thời giống nổ tung, bảy miệng tám lười thảo luận nhất thời âm thanh
bắt đầu ồn ào, "Đúng vậy đúng vậy, nhất định là Lâm Khả Khả."
"Đây là phong cách
của bạn ấy, bạn ấy còn vẽ rất nhiều bức tranh đây này."
"Đúng vậy. Lâm Khả
Khả, bạn nhanh thừa nhận đi, không cần bởi vì một mình bạn mà làm phiền đến cả
lớp chúng ta."
"Đúng vậy đúng
vậy, nhanh thừa nhận đi, mình cũng không
muốn vô duyên vô cớ bị hạ hạnh kiểm đâu."
"Lâm Khả Khả, bạn
thật trâu bò, lại có thể dám mắng thầy dạy toán là heo, ha ha ha..."
Khi tất cả các học sinh
đều ồn ào lên án, sắc mặt Lâm Khả Khả càng ngày càng trắng nhợt, cô hung hăng
cắn cánh môi, hai tay vô ý thức cầm quyển sách giáo khoa. Sắc Vi cùng An Khê toát
đầy mồ hôi trên trán, thanh âm ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn, bạn học
chung quanh đều gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Khả Khả. Trên bục giảng cô Triệu cùng
thầy Vũ cũng nhìn lại đây, người trước nhíu mày, trong mắt viết nghi hoặc, hiển
nhiên không quá tin tưởng. Người sau ánh mắt sắc bén, bộ dáng kiểu "thì ra
chính là em".
Âm thanh tầng tầng xôn
xao, tâm Sắc Vi xoắn chặt lại, thời gian trôi qua , hai hốc mắt Lâm Khả Khả bắt
đầu phiếm hồng, cô chậm rãi đứng lên, đang
muốn mở miệng nói chuyện. Đột nhiên, trong phòng học vang lên một thanh âm
thanh thúy, "Thưa thầy, là em vẽ , cùng Khả Khả không có quan hệ."
Sắc Vi ngạc nhiên quay
đầu nhìn về bên phải, chỉ thấy An Khê không biết khi nào đứng lên, vẻ mặt thản
nhiên, mọi người trong phòng học đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, cô Triệu
cùng thầy Vũ đồng thời nhíu mày. Bên kia Lâm Khả Khả vốn đã chuẩn bị tốt tinh
thần để nhận lỗi, nghe vậy nhất thời nóng nảy, nhanh chóng nói, "Không,
thưa thầy, không có liên quan đến An Khê, là em vẽ , là em vẽ ."
Điều này thật náo nhiệt
, hung thủ lại có thể là hai người, Sắc Vi nghi ngờ nhìn chằm chằm bức tranh
trong tay thầy giáo dạy toán. Bức tranh này thật sự là do Lâm Khả Khả vẽ, nhưng
bạn ấy cũng không có chỉ mặt gọi tên mà mắng thầy dạy toán là heo, điều này
hiển nhiên, là có người cố ý vu oan hãm hại. Lúc đó bức tranh này ở trong tay
An Khê cuối cùng, sau khi tan học An Khê bỏ lại trên bàn, hiển nhiên hung thủ
là thừa dịp phòng học không có người vụng trộm lấy trên bàn của An Khê, sau đó
ác ý xoá và sửa lại rồi đưa cho lão sư.
"Không phải chỉ là
một bức truyện tranh thôi sao, em tùy tiện có thể vẽ ra được n bức, Lâm Khả
Khả, cậu đừng nói nữa, ai chẳng biết cậu có thành tích tốt tính cách nhu nhược.
Ai, bổn tiểu thư là cảm thấy bứt rứt trong lòng không muốn gây khó dễ cho cậu ,
người nào làm người đó chịu, thưa thầy, là em vẽ , em xin lỗi, thầy muốn hạ
hạnh kiểm thì hạ hạnh kiểm của em đi." Bộ dạng An Khê lúc này thật oai
phong lẫm liệt.
"Không không
không, là em họa , thưa thầy, An Khê không có quan hệ ." Lâm Khả Khả gấp
đến độ hốc mắt đều đỏ, cái này không phải ủy khuất , mà là tức . Bức tranh kia
chính do mình vẽ, tuy rằng đã bị người khác cố ý chỉnh sửa lại , nhưng rõ ràng là
do mình vẽ khi đang học toán, An Khê thế nhưng lại muốn gánh tội thay mình,
thật sự là quá ngu ngốc.
Ai ngờ cô vừa nói xong,
đột nhiên, trong phòng học lại thêm một thanh âm.
HẾT CHƯƠNG 40.1
CÒN NỮA ~~~
CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ ^^
HẾT CHƯƠNG 40.1
CÒN NỮA ~~~
CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét