Do truyện này là truyện hợp tác edit chung nên bọn mình sẽ đăng truyện theo người edit, ai edit chương nào thì đăng bên nhà đó. Nếu các bạn muốn theo dõi đầy đủ các chương thì vô phần mục lục của truyện nhé. Mình đã dẫn đầy đủ link các chương vô đó rồi.
Thân..!
Chương 47: Cô ấy đáng yêu hơn cô.
Edit : Dứa Dứa
Beta : mynhanle
Ngoài cửa sổ, một bức tranh phong cảnh
đầy màu sắc lung linh như mộng với những tán cây Hồng Phong rực rỡ cùng nhiều
đóa hoa tươi kiều diễm được bao bọc bởi những cơn gió se se lạnh cuối thu, thật
sâu đi vào lòng người, không một ai có thể chối từ.
Trầm Nghê Trần đã một đêm không ngủ. Anh
suy tư rất nhiều về quá khứ, hiện tại cũng như tương lai.
Sắc mặt có chút phiền não nặng nề, Trầm
Nghê Trần nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn công tác, hồi hộp chờ
đợi một cuộc gọi đến. Có những chuyện, dù không muốn nhưng anh vẫn phải đối
mặt.
Rốt cuộc, điện thoại cũng vang lên.
“Thiếu tướng, ở cổng số 4, có một nữ
quân nhân tên Chung Lan tự nhận là bạn cũ của ngài, có hẹn trước với ngài!”
“Dẫn cô ta lên đây!”
Khẽ tựa lưng vào ghế, Trầm Nghê Trần
thong dong nhịp từng đầu ngón tay trên mặt bàn bóng loáng, ánh mắt có chút bất
an.
Cuối cùng, người nên đến cũng đã đến.
Đối với quá khứ từng một thời khắc cốt
ghi tâm, Trầm Nghê Trần anh luôn nhớ mãi. Có thể, Mễ Kiều đã đúng khi nói rằng
Chung Lan luôn chiếm một vị trí đặc biệc trong anh. Bất quá, ngay tại giờ phút
này, anh có thể khẳng định, nó chỉ đặc biệt chứ không phải là tình yêu chân
chính.
Nhưng thật lòng, có nằm mơ anh cũng
không ngờ Chung Lan sẽ tham gia quân ngũ.
Mãi đến khi cô ta ngồi đối diện anh, mỉm
cười thân thiện với anh, anh thậm chí còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
“Sao thế? Nhiều năm không gặp, anh không
có gì muốn nói với em sao?”
Chung Lan chồm người về phía trước, hai
tay thoải mái chống cằm, nhìn anh cười khả ái, bộ dáng vẫn xinh đẹp như ngày
nào.
Trầm Nghê Trần bối rối cười yếu ớt.
Là một người đàn ông trưởng thành, anh dư
sức biết rõ loại bối rối này chỉ xuất phát từ bản tính thiện lương, chứ nó chẳng
nói lên điều gì. Hiện tại, anh rất sợ Chung Lan vẫn còn tình cảm với anh. Nếu
quả thật như vậy thì những điều anh sắp nói sau đây, nặng thì khiến cô ta bị tổn
thương, nhẹ thì lại chẳng có tác dụng gì.
Có thể nói, khả năng giao tiếp của anh
đối với phái nữ rất kém, anh thừa nhận đây là một nhược điểm của anh.
“Cô đến tìm tôi, hẳn là có chuyện muốn
nói riêng với tôi phải không?”
Nếu như những năm trước đây, lúc anh còn là
trao đổi sinh ở Mỹ, hoàn cảnh cũng như đời sống hiện tại của Chung Lan vẫn là
điều mà anh quan tâm, lo lắng nhất thì giờ đây, với thân phận là chồng của Mễ
Kiều, anh tựa hồ chẳng có lý do gì để hỏi chuyện Chung Lan cả!
Xa cách, hẳn là một phương thức giao
tiếp tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Chung Lan ngẩn người, hoàn toàn không
ngờ Trầm Nghê Trần sẽ đáp lại cô ta như vậy. Cố gắng trấn định, Chung Lan nhanh
chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
"Sở dĩ anh mạo hiểm làm trái quy định,
trái luân thường đạo lý để kết hôn cùng Mễ Kiều, là vì cô ấy giống em phải
không?”
Ánh mắt Chung Lan tràn đầy tự tin, khóe
môi khẽ cong khi thấy Trầm Nghê Trần hơi giật mình ngây người.
“Anh đừng nói, ngay từ lần đầu tiên gặp
mặt, anh đã biết cô ấy không phải là em, càng đừng nói, anh và cô ấy chỉ là
quan hệ nam nữ bình thường, bởi em nghe được, cô ấy chính là con gái của chị
anh, phải không?”
Trầm Nghê Trần chau mày, nghiêm túc đánh
giá Chung Lan. Dựa vào ánh mắt kiên định, tự tin của cô ta, anh có thể thấy
được một ý chí tâm lý rất mạnh mẽ. Người con gái dịu dàng yên tĩnh, thậm chí có
phần khép kín mà anh từng quen, nay đã không còn.
“Cô đã thay đổi.”
Đối với quan hệ giữa anh và Mễ Kiều, Trầm
Nghê Trần không hề nhiều lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Chung Lan rồi cho cô
ta bốn chữ khẳng định.
“Như nước kinh năm; Hoa kỳ như mộng túy
hồng nhan”*. Từ sau chuyện đó, đến bây giờ đã là mười năm. Mười năm nói ngắn
không ngắn, nói dài không dài nhưng cũng đủ để làm thay đổi một người. Thật tức
cười, mười năm, cô ta không nên thay đổi sao? (* đại khái là chuyện năm xưa như
một giấc mộng làm say lòng người)
Chung Lan mím môi, lập tức nhìn thẳng
Trầm Nghê Trần nói, “Trầm Nghê Trần, chẳng lẽ anh hy vọng em vẫn như lúc trước,
trì độn né tránh để anh rời đi rồi âm thầm chúc phúc, miễn sao anh được hạnh
phúc là em cũng mãn nguyện hay sao? Không thể nào! Anh có biết, sau khi né
tránh anh, em mỗi ngày đều gặp ác mộng, mỗi ngày đều sống trong niệm tưởng
không? Lúc em quay về tìm anh, mọi người đều nói anh tham gia quân ngũ nên em
mới đăng ký theo anh. Em biết ba anh đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh nên liền cố
gắng phấn đấu, thầm mong sẽ có một ngày được gặp lại anh. Ai ngờ, hễ xa cách
liền xa cách đến mười năm, nhưng em không hề tuyệt vọng. Mãi đến khi biết được
tin tức của anh, mãi đến khi có dũng khí xuất hiện trước mặt anh thì bên cạnh
anh đã có một người con gái khác. Một người con gái có ngoại hình y như em.”
“Đó chỉ là một sự trùng hợp. Trên thế
gian này, đã có đồ vật giống nhau thì cũng có người tương tự. Ngoại hình của cô
và vợ tôi có nét tương đồng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Ngay lúc Chung Lan đang muốn mở miệng thuyết
phục thì Trầm Nghê Trần lại lên tiếng cắt ngang, đánh tan lối suy nghĩ tự cho
là đúng của cô ta.
“Lan Lan, chuyện giữa chúng ta đã là quá
khứ. Bây giờ, tôi đã kết hôn. Nếu lại đề cập đến những chuyện tình cảm trẻ con
năm xưa, có phải quá không thích hợp không?”
Quá khứ sao? Chuyện tình cảm trẻ con sao?
Chung Lan không cam lòng đứng dậy, kích
động nói, “Chẳng lẽ những lúc ở bên cô ấy, anh chưa từng nghĩ đến em dù chỉ một
lần sao?”
Cô ta không tin! Cô ta biết quá rõ tính
cách của Trầm Nghê Trần. Tính cách của một con người không thể nói đổi liền đổi
nhanh như vậy được, càng đừng nói đến chuyện anh đã quên cô ta. Dù là vì áy
náy, vì đền bù cũng được, cô ta vẫn muốn có anh bên cạnh. Anh tựa như một thiên
thần trắng, soi sáng linh hồn cô ta, giúp cô ta thoát khỏi cuộc sống thực tại
cũng như những hố đen xấu xí của thế giới này.
Khi mẹ cô ta bệnh nặng, phải tiêu hết tiền
dự trữ trong nhà, cũng thôi đi. Vậy mà trong lúc em trai cô ta đi học, còn cô
ta thì vừa tham gia quân ngũ vừa nhịn đói, tiết kiệm tiền đóng học phí cho em
trai thì ba cô ta lại suốt ngày trụy lạc, bê tha vì rượu bia, bài bạc. Ông trời
thật bất công. Mùi vị không có tiền còn phải sinh hoạt ở tầng lớp thấp nhất của
xã hội, cô ta đã chịu đủ rồi!
“Trầm Nghê Trần, nếu không phải hôm đó, anh
bảo em chờ anh trong hẻm nhỏ thì chuyện đó sẽ xảy ra sao?”
Sau khi xuất ra đòn sát thủ cuối cùng,
Chung Lan liền gắt gao theo dõi phản ứng của Trầm Nghê Trần, như muốn đem tất
cả mọi biểu tình của anh thu hết vào mắt.
Không gian cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Chung Lan đang đợi anh trả lời.
Mà anh lại suy tư về một điều gì đó.
Sau một lúc lâu, Trầm Nghê Trần rốt cuộc
cũng đáp lời Chung Lan, thanh âm ôn nhuận như nước, từng chữ từng chữ nói rõ
ràng, “Những tên khốn hại cô đã bị pháp luật trừng trị. Tôi thật lòng hy vọng
cô có thể sớm vượt qua. Ban đầu, tôi ở bên cô ấy quả thật là vì cô ấy rất giống
cô, nhưng rất nhanh, tôi đã có thể phân biệt được. Cô là cô, cô ấy là cô ấy,
tôi không hề nhầm lẫn. Hơn nữa, những lúc ở bên cô ấy, trong mắt tôi chỉ có một
mình cô ấy, ai cũng không thể xen vào. Cô ấy và cô có rất nhiều điểm khác nhau.”
Chung Lan khinh thường châm chọc nói, “Khác
nhau ở chỗ nào?”
Anh đáp, “Cô ấy đáng yêu hơn cô.”
Hết chương 47.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét