>

19 thg 2, 2016

Hương tập nhân - Chương 37

Chương 37 

 Khiêu vũ





Edit: Míp



August.

Sắc Vi kinh ngạc nhìn người con trai đang mỉm cười trước mặt mình, cảm thấy mình thất lễ, liền thu lại cảm xúc ra vẻ nghi hoặc nói, " Anh là một điều hương sư (nhà sáng chế nước hoa) ? August là đại danh của anh?"

"Không sai." Cung Chiếu Úy gật đầu.

Hai người đứng bên cạnh vườn hoa hồng, ánh trăng trên cao chiếu lên trên người bọn họ , mặc dù Sắc Vi đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẫn nhịn không được hô to, "Giỏi quá! Vậy anh đã điều chế được loại nước hoa nào? Hiện tại đã có mặt trên thị trường chưa?" Nói xong rồi bước vài bước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh vườn hoa, đáy lòng nhanh chóng bắt đầu tự hỏi, năm nay là 2001, cái tên August vừa mới vừa xuất hiện ở Châu Âu , còn chưa nổi tiếng ở ngoài nước, thế giới vô kì bất hữu (không có gì lạ), ở chỗ này cô lại có thể bất ngờ gặp anh ta.

Làm sao bây giờ?

Phải nắm chắc cơ hội làm bằng hữu với anh ta sao?

Gặp Sắc Vi ngồi trên ghế, Cung Chiếu Úy mỉm cười, rồi đi tới ngồi cạnh Sắc Vi , "Trước mắt, trong nước còn chưa tiêu thụ. Chỉ cần cô nói cho tôi biết nước hoa hôm nay cô dùng là do ai điều chế, tôi liền cho cô một lọ do chính tôi điều chế, như thế nào?"

Sắc Vi nhíu mày, cúi đầu ngửi chỗ cổ tay, hương thơm nhàn nhạt lượn lờ trước mũi, cô nhịn không được nói, "Anh rất tò mò."

"Tôi là một điều hương sư, tôi nghĩ cô hẳn là hiểu được tôi đối mùi thơm vô cùng cùng nhạy cảm, theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, loại nước hoa hôm nay cô dùng có hương thơm rất độc đáo mới lạ, thập phần đặc biệt, rất có giá trị để nghiên cứu." Cung Chiếu Úy trả lời nửa thật nửa đùa, hít thở nhẹ nhàng, từ trong không khí ngửi được hương thơm đã làm cho anh kinh hỉ, anh không thể chê là mùi hương này, nó rất đặc biệt, có thể kích thích mẫn cảm của anh.

Lúc này anh nhớ rõ khung cảnh khúc hành lang khi nãy, cái khoảng khắc ngửi được mùi hương như có như không này, khiến tinh thần thoải mái, đủ để cho anh cả đời khó quên.

Chỉ tiếc, linh cảm phù dung sớm nở tối tàn, anh còn chưa kịp ghi nhớ lại liền biến mất .

Nghe được đánh giá như vậy Sắc Vi suýt nữa nhịn không được muốn cười, nhất là còn đến từ August nổi tiếng gần xa đánh giá, cô không khỏi nhếch môi cười, nhìn về phía Cung Chiếu Úy chân thành nói, "Cám ơn, lọ nước hoa này là quà sinh nhật mà bằng hữu tặng cho tôi, về phần thân phận của cô ấy, thật xin lỗi, tôi không tiện nói ra."

Cung Chiếu Úy hơi hơi híp mắt, khoảng khắc Sắc Vi tươi cười, anh không khỏi có chút hoảng hốt.

Chỉ tiếc nụ cười ấy cũng như linh cảm của anh, lướt qua tức thì, Sắc Vi liền thu hồi nụ cười, đứng dậy, lễ phép gật đầu, "Thật có lỗi, tôi cáo từ trước ."

"Cô có thể đem kia bình nước hoa chuyển cho tôi được không?" Cô vừa đi một bước, Cung Chiếu Úy đột nhiên mở miệng, "Vô luận cô muốn cái gì, tôi cũng trao đổi."

Nghe thế, trong lòng Sắc Vi hơi hơi kinh ngạc, cô hưng trí nhìn Cung Chiếu Úy, hỏi lại, "Vô luận tôi muốn cái gì?"

"Chỉ cần tôi có thể trả tiền ." Cung Chiếu Úy nghiêm túc nói, anh cũng không hiểu vì sao bản thân mình đối với mùi thơm kia lại chấp nhất như vậy, một tính tốt cho một điều hương sư, nghiên cứu cùng tìm tòi mùi hương không bao giờ ngừng lại , cũng là vì có được tính tò mò này, anh mới có thể  liên tục tìm được những linh cảm mới mẻ, sáng tạo ra nhiều tác phẩm mới.

Đêm khuya tại vườn hoa yên tĩnh, hai người đứng đối diện nhau cạnh chiếc ghế, gió nhẹ lướt qua những bông hồng trong vườn, trên bầu trời có những ngôi sao đang lấp lánh. Bên tai còn có thể nghe thấy những tiếng cười vui cùng âm nhạc truyền tới, ánh đèn mờ ảo, trên ban công tầng hai Lâm gia, một thân ảnh thon dài cầm một cái ly có chất lỏng màu đỏ bên trong, giấu mình trong bóng tối, tay phải của anh để trong túi quần, lẳng lặng đứng trên ban công, mặt không chút biểu cảm nhìn một nam một nữ dưới lầu đang đứng trong vườn hoa.

"Tốt! Tôi muốn tác phẩm của anh, chỉ cần về sau anh điều chế ra nước hoa, tôi muốn mỗi loại một lọ, do chính anh tự điều chế ." Trong vườn hoa, Sắc Vi tựa tiếu phi tiếu nhìn Cung Chiếu Úy, chậm rãi nói ra điều kiện của mình.

Cung Chiếu Úy nghe thế, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị, nhưng lập tức nhe răng cười, không chút nào keo kiệt nói, "Được."

"Cái kia tôi đưa anh như thế nào?" Một lọ đổi lấy việc sợ hữu tất cả các loại nước hoa của August, mà còn là tự mình điều phối , giao dịch như vậy chỉ có ngu ngốc mới có thể cự tuyệt.

Cung Chiếu Úy đến gần Sắc Vi, trong tay đột nhiên có thêm một chiếc điện thoại di động màu đen, "Nếu Sắc Vi không ngại , có thể cho tôi số điện thoại, tôi nghĩ, chúng ta có thể kết giao bằng hữu." Nói xong, con người màu hổ phách chằm chằm Sắc Vi, vui vẻ dạt dào.

Thật sự là một người đàn ông hay cười.

Sắc Vi nghĩ, hé miệng cười, lấy ra điện thoại di động, "Đây là vinh hạnh của tôi, điều hương sư tiên sinh."

Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, đối mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ...

...

Chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ..."

Âm thanh ca nhạc sinh nhật từ đại sảnh ( phòng khách )  truyền lại, hai người không hẹn mà cùng nhìn về căn phòng đầy ắp ánh đèn, Cung Chiếu Úy cúi đầu cười nói, "Lâm phu nhân muốn cắt bánh sinh nhật rồi, thời khắc quan trọng đã đến, chúng ta cũng cần phải quay lại."

"Vâng, đúng vậy." Sắc Vi cười khua tay, "Rất vui được quen biết với anh, Cung tiên sinh, hẹn gặp lại." Nói xong nhấc làn váy chạy nhanh tới đại sảnh.

Đến khi thân ảnh màu xanh lá của Sắc Vi biến mất ở góc đường nhỏ, Cung Chiếu Úy chậm rãi cúi đầu, trầm thấp nói, "Thật vui được biết cô, Cố Sắc Vi." Thời gian bất tri bất giác đã chín giờ, ánh trăng sáng rực, trong không khí, mùi hương kia đã tiêu tan, chỉ còn lại hơi lạnh thổi vào lòng người.

Bữa tiệc trong đại sảnh, đèn đuốc huy hoàng, tiếng người ồn ào, khi Sắc Vi đi vào đại sảnh vừa kịp lúc Lâm mẹ cắt bánh ngọt với sự trợ giúp của Lâm ba.

Mọi người cùng nhau vỗ tay chúc mừng, Lâm ba Lâm mẹ nở nụ cười hạnh phúc, Lâm Khả Khả và An Khê đứng sát bên cạnh, ngoài ra vây quanh họ còn có một nhóm thanh niên nam nữ, không khí thập phần xôn xao. Bánh ngọt đã được cắt xong, âm nhạc đột nhiên vang lên, ngọn đèn mờ ảo, Lâm cha vui vẻ phấn khởi cầm micro nói, "Cảm ơn các vị hôm nay đã tới tham dự buổi tiệc sinh nhật của phu nhân tôi, có chỗ nào chiêu đãi không được chu toàn xin mọi người hay thông cảm, mọi người hãy vui chơi thỏa thích, người trẻ tuổi có thể nhiều nhận thức, nhiều mối quan hệ, ha ha ha. Để tiếp tục, chúng ta cùng khiêu vũ nào ——!"

Âm nhạc lập tức thay đổi thành bản nhạc Waltz, Lâm ba dẫn đầu ôm Lâm mẹ tiến ra giữa sân nhảy, mọi người xung quanh vỗ tay với màn khiêu vũ này, hai vợ chồng động tác thành thạo, phối hợp ăn ý, không khí nhất thời nhộn nhịp hẳn lên, ngay lập tức không ít vợ chồng khách quý bắt đầu có đôi có cặp tiến vào sân nhảy, cùng với âm nhạc du dương làm cho không khí càng thêm vui vẻ.

Sắc Vi đứng bên ngoài sân nhảy, thấy Lâm Khả Khả được một chàng trai khôi ngô tuấn tú mời khiêu vũ, An Khê cùng Chu Á Bân ôm nhau xoay theo tiếng nhạc, lần đầu tiên cô có loại cảm giác mờ mịt.

Đột nhiên, ánh đèn lóe lên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện bên ngoài sân nhảy , trang phục tây đen, dung mạo tuấn mỹ, Sắc Vi nhận ra người con trai đó, là anh họ của Lâm Khả Khả - Long Khôn. Long Khôn bưng một ly rượu vang, khóe miệng hơi mỉm cười , mặt không chút thay đổi đứng bên ngoài sân nhảy, nhất thời làm cho những cô gái chưa lập gia đình trong bữa tiệc bắt đầu nháo nhào lên, trong lúc nhất thời, không ít thiên kim tiểu thư tiến lại phía Long Khôn, thậm chí có cô gái gan lớn mời anh khiêu vũ.

Chỉ tiếc không biết Long Khôn nói gì đó, mười giây sau cô gái liền liền tức giận xoay người chạy ra khỏi đại sảnh.

Sắc Vi ngồi ở bên kia sân nhảy, xuyên qua ánh đèn mờ ảo cùng đám người đang khiêu vũ chăm chú nhìn anh, không biết vì sao, cô cảm giác anh ta dường như mang tâm tình không vui. Trong lúc đó, Long Khôn ở đối diện cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người thình lình giao nhau, Sắc Vi vi giật mình, đáy lòng  chấn động mạnh,từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác có tật giật mình, lập tức mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.

Bên kia, Long Khôn nheo đôi mắt lại, nhìn biểu tình lạnh nhạt của cô gái đối diện, sự khó chịu trong lòng anh tự dưng biến mất, chuyển biến thành một loại cảm xúc  không rõ ràng.

Anh đặt chiếc ly xuống, đứng lên, đột nhiên bước nhanh đến sân nhảy đối diện mình.

"A ——" Xung quanh truyền đến một trận âm thanh hò hét, ở bên này theo bản năng Sắc Vi ngẩng đầu lên, liền thấy Long Khôn đi xuyên qua đám người đang khiêu vũ mặt không chút thay đổi đi tới phía chính mình. Cô nhất thời thừ người ra, đến khi Long Khôn đứng trước mặt mình, đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn cô chằm chằm, một bàn tay to thon dài trắng muốt xuất hiện trước mặt cô, thanh âm đầy sự tự tin,bá đạo, "Vị này tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy một bài được không?"

Sắc Vi thực sự không dám tin, tầm mắt bốn phía như những viên đạn muốn bắn thủng cô, cô cũng không muốn chính mình bị biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ra vẻ thoải mái lạnh nhạt cười, "Thật có lỗi, tôi không..."

Lời nói chưa dứt, cổ tay bị cầm chặt, một lực mạnh mẽ nâng cô lên, cô không tự chủ được mà đứng dậy.

Giây tiếp theo, một cái bàn tay to ôm phần eo, thân thể đã bị mang vào sân nhảy, thanh âm trầm thấp của Long Khôn vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phả lên gò má, "Nghe nói Cố tiểu thư múa rất giỏi, Long Khôn muốn lĩnh giáo một phen ."

Sắc Vi xấu hổ, nhưng người đã vào sân nhảy, trước mắt bao người cô không thể  cự tuyệt Long Khôn, như vậy không chỉ không cho Long Khôn mặt mũi, chính mình cũng thực thất lễ, nhưng trong lòng cô thực tại có chút tức giận, không khỏi thấp giọng giận dữ nói, "Long tiên sinh, anh thật sự quá thất lễ!"

"Lần trước tôi đưa em về nhà, em không nhớ sao?" Long Khôn cúi đầu cười, thành thạo động tác, cầm chặt tay Sắc Vi, năm ngón tay mạnh mẽ đan xen vào tay cô.

Sắc Vi nhướng mày, lần trước đưa cô về nhà? Cô chỉ nhớ rõ khi mình tỉnh lại đã  ở trong căn phòng của mình, giống như cô đang ngủ trên xe của anh ta, chẳng lẽ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng suy nghĩ, đôi chân theo quán tính bắt kịp bước nhảy của Long Khôn, thầm than,  kỹ thuật nhảy của anh ta thật không tệ, "Thật có lỗi, tôi không nhớ rõ , nhưng thật sự thực cảm ơn Long tiên sinh lần đó đã đưa tôi về nhà."

"Đó là vinh hạnh của tôi, tiểu Sắc Vi." Long Khôn cúi đầu, ghé sát vào bên tai Sắc Vi nhẹ giọng nói nhỏ.

Cả người Sắc Vi tự nhiên co cứng lại, nhất thời trên cổ xuất hiện một tầng da gà, cô theo bản năng muốn rút tay ra, thầm mắng, "Đừng gọi tôi là tiểu Sắc Vi." Chết tiệt! Tối hôm đó trở về đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì?

"Ha ha ha." Long Khôn cười đến thoải mái, "Tiểu Sắc Vi, chú ý một chút, hay em dùng vũ khúc này để cảm tạ tôi, như thế nào?"

Sắc Vi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chêu tức của anh, ám khí trong lòng nhất thời không có tiền đồ tan thành mây khói, đôi mắt đen sâu hun hút , bên trong giống như ẩn giấu một con ác thú, theo bản năng cô tránh thoát ánh mắt đó, trái đầy kinh hoàng, người đàn ông này, khí thế rất bá đạo .

Long Khôn cúi đầu nở nụ cười thành tiếng, hai người không nói chuyện nữa, bắt đầu chăm chú hòa lẫn mình theo từng nhịp điệu.

Giai điệu bay bổng ben tai, khi thì vui, khi thì nhẹ nhàng, cô rũ bỏ những suy nghĩ, nhắm mắt lại hòa mình vào bản nhạc, một vòng , hai vòng, ba vòng, đã lâu chưa thoải mái như thế này, thân thể giống như tiến vào một loại cảnh giới, trong một thế giới chỉ có âm nhạc cùng vũ điệu.

Khiêu vũ một chút có thể quên hết thảy mọi phiền não.

Hết chương 37.


p/s : xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu, bình luận ủng hộ cho Míp có động lực làm tiếp nào. ^^

2 nhận xét:

Unknown nói...

Hay quá bạn oi, a long khon dang ghen kìa hi hi

Míp nói...

hì hì....cảm ơn bạn nha,cmt là mình yêu bạn lắm á, hehe