Chương 47: Hạt tiêu xuất hiện!!!
Edit +
Beta: Thiên Hạ
Mạc Thắng Minh biết rõ mẹ của mình giận dỗi, nhanh chóng
giải thích: "Nương, kỳ thật chúng ta chỉ là mua một ít đường, còn lại
nguyên liệu đều hái được trên núi đấy."
Sợ mấy người không tin, vội vàng lấy ra sáu trái đào tươi, chỉ vào đó nói:
"Chính là dùng cái này, mấy quả đào này là do tụi nhỏ vào trong núi tìm đồ
ăn vặt mà tìm được đấy, cho nên con mới làm mấy thứ này."
Mạc lão gia tử tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong
lòng hắn cũng có chút tức giận, hiện tại vừa nghe Mạc Thắng Minh giải thích,
nguyên lai nguyên liệu cũng không quý, huống hồ cũng không có đầu nhập bao
nhiêu tiền vốn, tâm cũng buông xuống mà cầm lấy ăn thử.
Mấy thứ này còn tốt hơn loại được bán ở trấn trên, lúc trước từng có người
cho hắn nếm qua, hiện tại so sánh với loại của nhà lão đại làm thật là một trời
một vực, nếu đem lên trấn trên đi bán, còn không biết có thể kiếm được bao
nhiêu tiền đâu?!
Lão cũng nghĩ ra điều này không lẽ nhà lão đại lại không nghĩ tới? Bèn vội
vàng nói: "Mấy thứ này các con mang đi bán chắc sẽ kiếm được một khoảng
lớn."
Vương thị nghe xong cũng nghĩ đến mấy cái này ăn rất ngon trên trấn cũng
không có, nếu nhà lão đại lấy cái này đi bán, không chừng có thể bán được một
khoản lớn, vì vậy bà cũng có biểu tình nghi vấn nhìn hắn.
"Cha, chúng ta cũng có ý nghĩ này, hiện tại chẳng
qua là vừa mới làm được, cho nên đưa cho mọi người trong nhà nếm thử, nếu là
làm không ngon sẽ cải thiện làm lại."
"Ân, thứ này của các con còn ngon hơn ở trấn trên, cha nghĩ có thể đem
bán." Mạc lão gia tử nói mà ý cười đầy trong mắt.
Nhà lão đại là biết lễ tiết, nếu đổi lại là mấy đứa
con dâu khác, sợ là ngay cả xem cũng không thể xem được, trong lòng hơi hơi thở
dài, nếu tất cả đều giống con dâu nhà lão đại, trong nhà còn sợ gì mà không
thịnh vượng đây?! Chỉ là các nàng đều là ánh mắt thiển cận, ai.
"Chính là, đại ca, nếu có thể, ta còn thật muốn
đến nhà huynh xem một chút." Một bên Mạc Tiểu Cúc nửa đùa, nửa thật nói.
"Nha đầu ngốc, có cái gì mà không được, muội muốn đi thì đi, đại ca
cũng sẽ không cản muội bước vào cửa nhà ta, đại tẩu của muội lại càng không làm
vậy, chẳng lẽ muội còn không biết đại tẩu của muội là người như thế nào
sao?" Mạc Thắng Minh cười nói.
"Người ta đùa một chút thôi mà, cứ làm như thật, đại ca thật sự vui
đùa một chút cũng không biết." Mạc Tiểu Cúc hơi chu miệng, giả bộ hờn giận
nói.
"Ha ha..."
Bị nàng chọc cười, trong phòng không khí ngược lại được thả lỏng, bất quá
Vương thị trong lòng vẫn là có chút nghi vấn khó hiểu, "Lão đại, nghe ý tứ
cha con, các con là đi bán đồ ăn tại trấn trên?"
Mạc Thắng Minh cũng không tính toán gạt mẹ của mình, liền gật gật đầu,
"Đúng vậy, chúng con hiện tại bán chỉ có mỳ lạnh, hơn nữa mỗi ngày rất sớm
đều muốn bán sạch."
Vương thị vừa nghe liền hỏi, "Vậy con cùng con dâu đi trấn trên, hài
tử ở nhà ai chiếu cố? Chẳng lẽ để cho bọn nhỏ một mình ở nhà?!"
Mạc Thắng Minh thành thành thật thật gật đầu, chợt thấy sắc mặt Vương thị
chậm rãi trầm xuống, trong lòng nói một tiếng không tốt, vội vàng bổ cứu nói:
"Kỳ thật bọn nhỏ đã có thể tự chăm sóc bản thân, hiện tại mỗi ngày không
có việc gì đều sẽ làm một chút đồ ăn mới, để ngày hôm sau con cùng Hà Hoa (Lâm
thị) đi trấn trên bán, bán được giá rất tốt."
Sắc mặt Vương thị tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không tốt hơn bao
nhiêu, bất mãn nói: "Các con không thời gian chiếu cố bọn chúng, có thể
cho bọn chúng đến chỗ ta, ta là nãi nãi bọn nhỏ, chẳng lẽ các con còn có cái gì
không yên lòng?"
"Nương, không phải không yên lòng, mà là bọn nhỏ luôn có thể tự chăm
sóc mình rất tốt, cho nên chúng con mới yên tâm để bọn nhỏ ở nhà, nhưng mà cũng
sẽ có một trong hai đứa Vân Thiên và Vân Phong ở nhà, trên cơ bản là sẽ không
có chuyện gì xảy ra."
"Ai, các con nói là nói như vậy, nhưng Tiêu Tiêu cùng Huyên Huyên còn
nhỏ, các con cũng yên tâm sao?"
"Nương, Tiêu Tiêu cùng Huyên Huyên ngoan lắm, có cái gì không yên lòng
được đây?"
"Được rồi, được rồi, con cũng đã làm phụ thân, chỉ là nếu bận rộn quá
có thể để bọn Tiêu Tiêu đến chỗ ta, tuy rằng nương già rồi, nhưng chiếu cố vài
tiểu hài tử thì vẫn làm được." Vương thị cảm khái, thời gian nhoáng lên
một cái, chính con mình đều làm phụ thân người ta, mà bà cũng già đi, trong
lòng thật đúng là có một phen tư vị khác.
"Vâng, cám ơn nương. Trong nhà còn muốn tiếp tục làm mứt hoa quả, cho
nên con phải đi về đây." Mạc Thắng Minh nói rõ.
"Ừ, nhà con cũng muốn đưa Thiên ca nhi và Phong ca nhi đến trường học,
hiện tại kiếm tiền là hàng đầu." Mạc lão gia tử xua xua tay nói, một bên
Vương thị cũng tán đồng gật gật đầu.
Được cho phép, Mạc Thắng Minh cầm giỏ trúc chuẩn bị đi về, "Lão đại,
đợi đã, trong nhà có mấy món, con cầm về ăn đi." Vương thị nhớ tới trong
nhà còn có chút đồ ăn, gọi Mạc Thắng Minh lại, liền chuẩn bị để cho Mạc Thắng
Minh mang một chút trở về.
"Nương, người để lại cho người cùng cha ăn đi, trong nhà con cũng
còn."
"Nói cái gì, cho con chút đồ ăn còn không được sao." Vương thị
vừa nói vừa kêu Mạc Tiểu Cúc đến phòng bếp cầm một chút đậu đen, cùng một ít
rau dền của bên Hứa gia cho, bỏ vào trong giỏ trúc của Mạc Thắng Minh, cho hắn
mang về.
Mạc Thắng Minh cũng từ chối một chút rồi nhận lấy, cảm ơn Vương thị rồi đi
về.
Về nhà, đưa giỏ trúc cho Lâm thị, Lâm thị giận lẫy nói vài câu, "Chàng
cũng thật là , cha mẹ có được mấy món này cũng không dễ dàng, chàng thì tốt
rồi, nói lấy liền lấy, cũng không có chút ngượng ngùng nào."
Mạc Thắng Minh nhìn Lâm thị ngốc ngốc nở nụ cười. Lâm thị nhịn không được
trừng mắt nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, thế này mới lại đi làm chuyện
khác. Cả nhà Tiêu Tiêu đem số đào còn lại xử lý thật tốt sau đó dựa theo cách
làm trước đó đem số đào chế biến thành mứt hoa quả. Mọi người làm xong ai cũng
mệt đều trực tiếp ngồi xuống hoặc nằm ì trên giường. Lâm thị thấy mà đau lòng,
buổi tối muốn làm mấy món thật ngon để khao mấy huynh muội.
Ước chừng chạng vạng, Lâm thị cũng làm xong đồ ăn, có rau trộn với khoai
tây cắt sợi, rau xào với đậu đen, cùng một nồi cơm rang. Buổi chiều nàng còn
đến chỗ Hồ lão hán ở đầu thôn mua chút thịt, hạt tiêu trong nhà cũng kết quả,
Lâm thị thừa cơ hái được một chút, dựa theo cách Tiêu Tiêu nói, làm thịt nấu
tiêu.
Lúc bỏ tiêu vào, vị cay thơm nồng, bị cay đến chảy cả nước mắt, Lâm thị
cũng nói vị cay này quá nồng, không biết đồ ăn nấu ra sẽ có hương vị gì.
Lâm thị rất chờ mong được thấy biểu tình khi dùng món ăn này của mọi người,
không biết có thể chảy bao nhiêu nước mắt? Ha ha...
Đồ ăn vừa bày lên bàn, mấy huynh muội đã ngửi được mùi thơm, nhưng không
vội gắp đồ ăn vào bát của mình, mà đợi Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh ngồi vào bàn
dùng qua đồ ăn rồi mới động đũa.
"Di, cái màu xanh này là cái gì?" Mạc Vân Phong nghi hoặc nói.
Lúc trước cũng chưa từng gặp qua cái này, hơn nữa nó và thịt nấu chung đều nồng
lên vị cay, Mạc Vân Phong nhất thời không dám bỏ vào miệng.
Lời tác giả: Ta thực bất đắc dĩ, o(╯□╰)o, mệt đến hoảng,
ngao ô...
Lời editor: ta cũng
mệt đến hoảng, cả chương thật dài, lâu quá không edit thấy phát sợ a.
4 nhận xét:
Nàg cố gắg lên nha đừg bỏ e nó. Có thể nój Vươg thị là bà nộj tốt nhất trog nhữg truyện xk điền văn mà ta đọc ^^ . Mớj đầu k thjk nhưg k sao, gjờ tốt rồj hj
minh ngóng trông thái độ của Vưng thị nha.....xem ra ba nội Vương thị cũng k xấu ......với mứt Đào sẽ ntn khi được bán ra nữa nè....
cố lên bồ ơi.... đang hấp dẫn .......thank..
Cảm ơn các bạn, các bạn cmt nhà mình rất rất vui đó, hì hì,
HUHUHU MONG NHỚ BẠN .....NGÀY NGÀY THƯƠNG NHỚ BẠN.....NGỐNG NGỐNG CỔ THÀNH HƯU RỪI.....
BẠN HẾT BẬN VIỆC CHƯA .....
Ứ CHỊU ĐÂU....BẠN TRỐN ĐÂU RÙI....
MẮT CHỚP CHỚP....KHUÔN MẶT ĐÁNG THƯƠNG
NỠ LÒNG NÀO TRỐN MẤT TIÊU
Đăng nhận xét