Chương 44: Nước bạc hà dễ uống
Edit: Tiểu màn thầu
Beta: Thiên Hạ
Sau đó mấy người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Cha, con đói bụng…” Mạc Huyên Huyên bên cạnh đáng thương lôi kéo tay áo Mạc Thắng Minh nói, có lẽ là muốn chứng minh cho việc nàng nói là sự thật, ngay cả bụng cũng vang lên, kêu ọt ọt.
Mọi người cười liên tục, Mạc Huyên Huyên tức giận nhìn bọn hắn, vẫn không quên dùng ánh mắt lên án đám ca ca tỷ tỷ đáng giận này, sau đó lại dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạc Thắng Minh.
Mạc Thắng Minh cảm thấy mềm nhũn, cười sờ đầu nàng, sau đó lấy từ giỏ trúc ra một quả đào vừa lớn vừa thơm ngon, cầm khăn lau sạch sẽ rồi đưa cho Huyên Huyên “ Tốt rồi, đã lau sạch sẽ rồi, ăn đi!”
Huyên Huyên cũng không khách khí trực tiếp cầm lấy ăn, vẫn không quên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn đám kia dám cười chế giễu nàng, bọn Tiêu Tiêu nhìn vừa bực vừa buồn cười.
Ồn áo trong chốc lát, cũng đều cảm thấy đói bụng, từ buổi sáng cho đến bây giờ, cũng chỉ có thời điểm hái xong đào thì ăn hết một quả đào, đến bây giờ còn chưa ăn cái gì khác, cho nên Tiêu Tiêu cũng mặc kệ mọi chuyện, cầm mấy quả đào trong giỏ trúc ra, phân cho những người khác “Chúng ta không có mang cơm trưa, chỉ có dùng tạm đào cho đỡ đói vậy.”
Mấy người cũng đói không chịu nổi rồi, cũng không để ý nhiều, tiếp nhận quả đào, lau sạch sẽ rồi bắt đầu ăn. Kỳ thật tiểu béo đã đói bụng từ rất sớm rồi, nhưng nhìn thấy mọi người đều đang bận, hắn cũng không tiện nói ra, miễn cho bị xú nha đầu cười nhạo.
Bây giờ nhìn thấy xú nha đầu đưa quả đào cho hắn, vui mừng đến mức không có lau đào, liền trực tiếp cắn, Tiêu Tiêu nhìn bất đắc dĩ đến cực điểm, không nghĩ đến cái người mặt mũi tốt bậc này, thật đúng là phần tử trí thức có tư tưởng cổ đại.
Phân phát hết đào, Tiêu Tiêu cũng cảm thấy mệt mỏi, cầm quả đào trên tay mạnh mẽ ăn, sau khi ăn xong nhẹ nhàng gõ bờ vai cùng với hai chân của mình.
Bên kia Tiểu béo chú ý tới động tác của Tiêu Tiêu, trong nội tâm tựa hồ có một cảm xúc không biết tên quấy nhiễu lấy hắn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Mạc Thắng Minh đã nghỉ ngơi tốt rồi, chứng kiến mấy huynh muội bọn họ cũng đã ăn xong, đang ở một bên nghỉ ngơi, hắn cảm thấy nghỉ ngơi cũng ổn rồi vì thế dò hỏi: “Các con đều nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Chúng ta có thể xuất phát trở về được chưa?”
Huynh muội mấy người định trực tiếp đáp lời, nhưng bị tiểu béo lên tiếng ngăn cản rồi: “Mạc đại bá, chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát không?”
Tiêu Tiêu mang nghi vấn nhìn về phía tiểu béo, nhưng mà tiểu béo phi thường có “cốt khí” hất đầu lên, không nhìn nàng, ngược lại khiến Tiêu Tiêu bó tay, vốn đang cho là hắn có thể chịu được cực khổ đấy, không nghĩ đến chính là một đại thiếu gia, hừ.
Kỳ thật Tiêu Tiêu hiểu lầm tiểu béo, vừa nãy trong lòng tiểu béo có một loại cảm xúc quấy nhiễu hắn, làm cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng mà hắn đã đè cảm xúc ấy lại.
Rồi sau đó nghe Mạc Thắng Minh nói muốn tiếp tục xuống núi, ma xui quỷ khiến hắn lại nói nghỉ ngơi một lát, chủ yếu là hắn thấy sắc mặt Tiêu Tiêu tựa hồ có chút trắng bệch, lúc này mới nói ra.
Giờ phút này phiền muộn trong lòng hắn đã biến đâu mất rồi, vốn chứng kiến bộ dáng của xú nha đầu này, mình đáng ra phải cười nhạo nàng đấy, như thế nào lại đi quan tâm nàng đây?
Tiểu béo bỗng nhiên cảm thấy bị kinh sợ, quan tâm. Không, mình làm sao lại quan tâm xú nha đầu kia, tuyệt đối là ảo giác của mình, đúng, nhất định là ảo giác.
Tiểu béo ở bên này dùng sức lắc đầu, mọi người không hiểu tại sao, Mạc Thắng Minh không rõ ràng cho lắm liền hỏi: “Tiêu Dật, cháu không sao chứ? Là chỗ nào không thoải mái sao?”
Tiểu béo vốn đang chìm đắm trong thế giới của mình, chợt nghe có tiếng người gọi mình, lúc này thần trí mới quay trở về, mê mang nhìn mọi người: “Làm sao vậy? Mọi người làm sao nhìn ta như vậy?”
“Còn hỏi chúng ta làm sao, là ngươi làm sao ấy, như thế nào không ngừng lắc đầu?” Mạc Tiêu Tiêu tức giận nói.
“Lắc đầu? Không có a, ta như thế nào không nhớ rõ?”
Tiêu Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn về phía khác, không nói lời nào.
“Tốt rồi, đừng nói nữa, Tiêu Dật không có chuyện gì là tốt rồi, đúng rồi, cháu nghỉ ngơi tốt chưa?” Mạc Thắng Minh giảng hòa nhìn năm huynh muội bọn hắn.
“Tốt rồi, Mạc đại bá, chúng ta đi thôi.”
Một đoàn người lần nữa đi xuống núi, lần này cũng không có xảy ra trục trặc gì, cũng may mắn không có gặp người nào trong thôn, nếu không thật đúng nói dối cũng không xong.
“Oa…thật thoải mái, cha, người cũng uống một chén đi, hạ hạ hỏa.” Dứt lời Tiêu Tiêu cũng rót cho Mạc Thắng Minh một chén nước. Nói là nước, nhưng thật ra là Tiêu Tiêu nấu nước bạc hà, dùng lá bạc hà hôm qua hái trở về nấu đấy, cũng thả chút ít đường, nước kia vào miệng lạnh buốt một cái, nhưng lại có chứa chút vị ngọt.
Tiểu béo bên cạnh buồn bực, tốt xấu gì hôm nay mình cũng giúp đỡ hái đào rồi, làm sao lại quên mất mình cơ chứ, bên trong tiểu béo đang vô cùng oán giận, lúc này Tiêu Tiêu cũng rót một chén nước bạc hà, sau đó cầm đưa cho hắn: “Này, hôm nay ngươi cũng giúp nhà chúng ta nhiều như vậy, chén nước này coi như tạ lễ.”
Tiểu béo nhếch lông mày, kiêu ngạo nói: “Được a, bổn thiếu gia coi như tiếp nhận lời cảm ơn của ngươi.” Sau đó tiếp nhận nước bạc hà trong tay Tiêu Tiêu, từ từ uống vào, vốn lúc đầu còn không có phát hiện ra, nhưng là vừa vào miệng hương vị mát lạnh bên trong có chứa một chút ngọt, khiến mắt tiểu béo sáng ngời.
Sau đó mở to đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Tiêu, kích động nói: “Còn nữa không? Ta còn muốn uống.”
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ rót cho hắn một chén nữa, sau đó kế tiếp một ly lại một ly, cuối cùng Tiêu Tiêu nhìn không được nữa rồi, đem ấm nước để xuống bàn, buồn bực nhìn hắn: “Ngươi không dứt đúng không, nước này có ngon đến như vậy sao?”
Tiểu béo vốn đang chờ Tiêu Tiêu rót nước, không nghĩ tới không rót cho, còn nghe được câu hỏi buồn bực của nàng, trong nội tâm nhỏ nhỏ đắc ý một chút, sau đó ra vẻ nghiêm nghị nói: “Uống rất ngon.”
Tiêu Tiêu chút nữa bị sặc nước, mặc dù không có sặc, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Đợi thần trí Tiêu Tiêu thật vất vả mới trở lại bình thường, lập tức liếc hắn một cái “Ngươi cảm thấy mới lạ mới uống tốt, được rồi, chẳng lẽ trong nhà ngươi không có việc gì làm?”
Tiểu béo nghi hoặc nhìn nàng “Có thể có chuyện gì?”
Tiêu Tiêu nghẹn lời, được, lại hỏi tiếp sợ là chính mình bị nội thương mất, không hỏi vẫn là tốt nhất, tuy nhiên nàng vẫn có chút hiếu kỳ, nếu như hài tử nhà mình đi ra ngoài lâu, làm cha mẹ nhất định sẽ lo lắng, sao cha mẹ tiểu béo một chút phản ứng đều không có?
Vì thế liền vội vàng hỏi: “Tiểu béo, ngươi đi ra ngoài lâu vậy,không sợ cha mẹ ngươi lo lắng sao?”
“Lo lắng? Tại sao phải lo lắng?” Tiểu béo khó hiểu nhìn Tiêu Tiêu. Bộ dáng kia giống như một thiếu niên mờ mịt thế sự đang hỏi người, cái gì là lo lắng vậy.
“Ngươi đã đi lâu như vậy, trưa cũng không có quay về nhà ăn cơm, cha mẹ ngươi nhất định sẽ lo lắng ah.”
“Ah, như vậy à, kỳ thật trước khi ta đi ta đã nói với mẹ ta nha, qua bên này tìm Vân Thiên chơi, để cho mẹ ta không phải lo lắng nha.” Tiểu béo không để ý nói.
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mình như đánh một quyền vào bông vậy, cái cảm giác vô lực này thật khó chịu, hung hăng trừng tiểu béo, rồi rời đi nhà chính.
Tiểu béo phiền muộn nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tiêu, hai hàng lông mày xoắn xuýt nhăn lại, trong nội tâm còn đang suy nghĩ, xú nha đầu như thế này là thế nào? Phu tử nói quả nhiên đúng đấy, nữ nhân đều không nói đạo lý đấy, luôn thích cố tình gây sự, xú nha đầu càng đứng đầu.
Sau đó nhìn lên ấm nước trên bàn, hai mắt tỏa ra ánh sáng, cầm ấm nước lên rót nước, lần này bất quá chưa đổ được một nửa lại để cho hắn thất vọng rồi. Bất quá trải qua chuyện ngày hôm nay, ngược lại hắn cảm thấy đi theo xú nha đầu đi chơi, khẳng định rất hứng thú, về sau phải theo nhiều mới được, hắc hắc.
Hết chương 44.
2 nhận xét:
Khôg phảj bạn tjểu béo này là nam9 đấy chứ @@ . Bjờ thấy bạn ấy ngây thơ quá, khôg bjết sau này thế nào. Thank nàg nha cố gắg lên hj ^^
Tiểu Béo bao nhieu tuổi ah....biết đau lòng cho nữ nhân rồi ah.... nam Chính cua tui ơi huynh đâu rồi mau mau xuất hiện đi thôi..... cành hoa đào đã nở 1 bông rùi ah
Đăng nhận xét