>

6 thg 12, 2015

ĐCNT - Chương 42

Chương 42: Nôn nóng? Áy náy?

Edit : Hoàng Nghiêm
Beta : Thiên Hạ 


Mấy đứa trẻ sau khi rời khỏi đấy thì giống như chú chim nhỏ lao ra khỏi lồng, líu ríu vui sướng đi tìm bọn Tiêu Tiêu, có lẽ là gần bằng tuổi nhau nên đều có thể chơi chung.

Trong nhà chính, mấy người Mạc lão gia tử đang trò chuyện về cuộc sống thường ngày, bàn xem vụ này trồng cái gì?! Khó có khi Lưu thị mở miệng nói chuyện, tuy không khí không sôi nổi, náo nhiệt nhưng cũng coi như hòa hợp.

Trong phòng bếp có vẻ căng thẳng hơn, Lý thị tính đi từ nhà chính ra rồi lượn vài vòng xung quanh, nhưng vừa nghĩ tới điều gì liền buông tha ý nghĩ đó, bèn ngoan ngoãn đi tới nhà bếp giúp đỡ làm việc.

Lâm thị thấy Lý thị đi vào, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người, có điều đành phải nhịn xuống. Nhưng tính tình của Vương thị không tốt như thế, nói thẳng ngay : “Haizz…! Có người đã lớn tuổi như vậy rồi, còn đi so đo với đứa trẻ con, cũng không sợ bị người khác chê cười”. 

Bị Vương thị nói như vậy Lý thị cảm thấy xấu hổ, đi vào cũng không xong mà đi ra cũng không được, đành đứng im một chỗ nhìn mọi người bận rộn.

“Ngươi đứng đó làm gì? Không thấy chúng ta bận rộn à, còn không mau qua hỗ trợ. Một chút năng lực cũng không có, thật không biết ngươi làm vợ kiểu gì”. Vương thị thấy nàng ta đứng im không nhúc nhích liền lớn tiếng quát.

Trên mặt Lý thị lóe lên một tia thâm độc nhưng nháy mắt liền biến mắt, vội vàng nói: “Nương, người đừng nóng giận, con sợ làm phiền mọi người, cho nên mới không biết làm gì. Thế con đến giúp người nhặt rau.”

“Ngươi nhặt rau giúp ta? Chỉ một mình phần ăn thức ăn của ta sao?” Vương thị nghe những lời nàng ta nói không thoải mái, liền đâm thọc một câu.

Lý thị giả bộ tát vào miệng, nói: “Ai, đều tại cái mồm này nói lung tung, xin lỗi nương.”

“Được rồi, được rồi, ngươi đừng ở đây tốn thì giờ nữa, có thời gian rảnh không bằng giúp ta nhặt rau đi.” Vương thị không kiên nhẫn khoát khoát tay để Lý thị đi nhặt rau.

Mặc dù trong lòng Lý thị ngàn vạn không muốn, nhưng tay vẫn phải làm, đứng lâu nên bà ta mỏi eo lưng giờ muốn đứng thẳng cũng không được. Trong lòng thầm mắng, mụ già chết tiệt, dám sai khiến ta như nô dịch, một ngày nào đó ta sẽ cho các ngươi biết cái gì là sống không bằng chết, hừ.

Qua một lúc, từng đợt mùi thơm trong phòng bếp nhẹ nhàng bay ra. Người đã đến đông đủ ngồi ở chính phòng, có thể nói là con cháu đầy cả sảnh đường rồi, bây giờ nhìn ra được Mạc lão gia tử và Vương thị là người có phúc.

Người tương đối nhiều nên phân hai bàn, người lớn một bàn, hài tử nhỏ một bàn, đồ ăn vừa bưng lên, trước tiên lão gia tử gắp lên một miếng ném xuống đất, coi như mời lão tổ tông nếm thử hương vị ( quy củ gì kì lạ ). Làm xong chuyện này rồi mọi người mới tiếp tục ăn cơm.

Trên bàn người lớn vẫn giữ lễ tiết không có xuất hiện hành vi gì, nhưng một bàn hài tử bên này có chút khó coi, Mạc Vân Lâm nhanh như gió gắp thức ăn trên bàn, trong bát còn chưa ăn xong đã gắp món khác, trong miệng còn chưa nuốt xuống lại đút miếng nữa, mấy người Tiêu Tiêu xem mà trợn mắt há hốc mồm.

Ba hài tử nhà Mạc lão tam cũng gia nhập tranh đoạt đồ ăn, nhất thời trên bàn trình diễn tiết mục đại chiến giành đồ ăn, làm cho mấy người Tiêu Tiêu không còn khẩu vị, đồng nhất buông đũa xuống, cứ ngồi nhìn xem như vậy thôi.

Rốt cục động tĩnh bên này quá lớn, mọi ánh mắt bên bàn người lớn đều nhìn sang, cũng thấy không có việc gì to tát, nhưng sau khi xem xong trán lão gia tử liền nổi gân xanh, hôm nay bị Lý thị làm cho tức giận một lần, lúc này nhìn thấy người gây chuyện lại là con trai độc nhất của nhà lão Nhị, trong lòng cảm thấy lửa nóng muốn trào ra ngoài.

Miệng Mạc lão gia tử đã mím chặt thành một đường thẳng, nhìn Mạc Vân Lâm giống như hận không thể giết chết bằng ánh mắt, nhưng người đằng sau không để ý ánh mắt của ông, chỉ một mực giành đồ ăn trên bàn.

Có lẽ Mạc Văn Lâm cảm thấy vô cùng yên tĩnh, nghi hoặc nhìn thoáng qua mấy người trên bàn, thấy ánh mắt bọn họ đều nhìn về bàn người lớn bên kia, lúc này nó mới hậu tri hậu giác nhận ra một đạo ánh mắt mãnh liệt bắn tới người mình, cau mày nhìn lại phía sau, vừa nhìn thấy liền sợ hãi đem cơm trong miệng nuốt xuống làm nó nghẹn một cục mắt trợn trắng.

Lý thị vừa nhìn thấy việc này cũng hoảng sợ, nhanh chóng chạy sang dùng sức vỗ lưng cho Mạc Vân Lam, rất lâu mới hết nghẹn cơm.

Mạc lão gia tử bị tức không nhẹ, trực tiếp bỏ đũa xuống, nói “Thôi, mọi người cứ ăn đi, ta ăn no rồi”

Mọi người hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn về phía Vương thị. Đối với ánh mắt nóng bỏng này của bọn họ, Vương thị cũng không chịu đựng nổi, liền thúc giục nói: “Được rồi, ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi các người cũng về nhà đi.”

Mọi người cũng hiểu được sự tình không to tát gì, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng đành nói để tý nữa Vương thị khuyên nhủ lão gia tử sau, không cần ông phải tức giận.

Vương thị tất nhiên là nhận lời đồng ý, thúc giục mọi người mau ăn cơm, bọn họ cũng bận rộn cả ngày rồi vẫn nên tranh thủ thời gian ăn xong rồi về nhà tắm rửa đi ngủ.

Một bữa cơm cứ trong cơn tức giận như vậy giải quyết, cuối cùng Lâm thị cầm chén đi rửa xong xuôi hết mới cùng Mạc Thắng Minh trở về nhà.

Về đến nhà có loại cảm giác quen thuộc ập đến, khiến trong lòng mọi người có chút không thoải mái liền hạ xuống.

Thật ra náo loạn một ngày Tiêu Tiêu cũng cực kì mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa liền nằm trên giường đi gặp chu công. Về phần hái quả đào, sợ là sớm bị ném ra khỏi đầu rồi.

Hôm sau người một nhà vẫn dậy sớm như cũ, vẫn chia làm hai đường, lần này đổi thành Mạc Vân Phong và Lâm thị bán mì lạnh trên thị trấn, còn Tiêu Tiêu và mấy người Mạc Thắng Minh đến sau núi hái đào mang về. Cả hai bên đều bận rộn, chỉ sợ Lâm thị bên kia vất vả hơn, nhưng Lâm thị cảm thấy như vậy mới yên lòng, nên mấy người Tiêu Tiêu cũng không nói cái gì nữa.

Lâm thị và Mạc Vân Phong đến thị trấn từ sớm, Mạc Minh Thắng và Tiêu Tiêu cũng không cam chịu yếu thế, ăn xong bữa sáng liền cõng giỏ trúc đã chuẩn bị từ lâu lên trên núi, lúc bọn họ vừa khóa kỹ cửa nẻo, bên cạnh chợt nhảy ra một người, dọa Tiêu Tiêu sợ nhảy dựng.

Tiêu Tiêu vỗ ngực nhè nhẹ, nhìn vào cái tên Tiêu Dật béo ú, tức giận nói: “Ngươi tìm chết à… có biết hù như thế sẽ làm chết người không?”

Tiểu béo không biết cái này, đỏ mặt không tình nguyện nói: “Thật xin lỗi, dọa ngươi rồi đúng không, ta không phải cố ý đâu.”

Tiêu Tiêu liếc trắng mắt, có quỷ mới tin ngươi, không có việc gì lại lén lút ở cửa nhà ta, nói ngươi không cố ý chẳng ai tin nổi.

Tiêu Dật thấy Tiêu Tiêu không để ý tới hắn, lập tức không thấy chơi vui nữa. Thật vất vả học đường mới cho nghỉ, lúc này hắn mới có thời gian đến tìm nha đầu thối, không nghĩ đến vừa tới lại làm nàng hoảng sợ, nhưng trong lòng là cảm giác gì? Giống như có chút lo lắng hay áy náy ?


Hết chương 42.

3 nhận xét:

Meobibi92x nói...

Ta càg ngày càg sợ hãj mụ Lý thị này nha. A... khôg phảj bạn nhỏ Tiêu Dật này là nam9 đấy chứ @@ .
P/s: mừg nàg quay lạj. Mog nàg chăm chút mấy đứa con này thườg xuyên nhé ^^

Dứa Dứa nói...

Tiếc rằng anh bạn Tiêu Dật này chỉ là nhân vật phụ thôi.

Bích Vân nói...

uhm..... tiểu béo làm sao đấu với Tiêu Tiêu..... nên Tiểu béo chỉ có thể là NV phụ thôi.... Nam chính A....A chừng nào huynh ra san đây...........hóng hóg