Chương 2: Bắt đầu lao động
Beta: Thiên Hạ
“Ai, thật là mệt ! Không
được, mình phải nghỉ ngơi." Tiền Cầm vừa làm chưa đến
năm phút đồng hồ đã chịu không nổi, hai cánh tay đều không nâng nổi. “Xem ra
mình không biết làm ruộng xới đất rồi, làm lao động hơi mệt một chút. Nếu bản
thân xới hết chỗ đất này, chắc chắn toi mạng, quên đi, đi lên TB nhìn xem có
loại máy cày cơ nhỏ
không.”
Tiền Cầm lập tức ra khỏi trang
viên, mở máy tính lên TB, xem xét trên mạng xong, lập tức nhụt chí. Trời ạ,
rất đắt , cái nào cũng mất mấy ngàn đồng, đối với gia đình thu
nhập thấp như nhà Tiền Cầm mà nói khẳng định là không có năng lực để mua mấy thứ
đó. “Xem ra bản
thân mình phải căm chỉ lao động mới được, chờ dự trữ được ít tiền rồi mua, đâu
còn cách nào, coi như vận động giảm béo, phải hoàn thành lần lượt thôi.”
Tiền Cầm thất vọng đi vào
trang viên, cầm lấy công cụ bắt đầu cuốc đất.
“Hôm nay trồng trước một ít
cà chua, còn lại ngày mai nói sau, thật sự là kham không nổi rồi, trời đã sắp
sáng, còn phải đi ngủ bù nữa.” Chờ Tiền
Cầm trồng cà chua gần hai phần đất, tưới nước
xong đi ra
ngoài, phát hiện đã gần năm giờ sáng. “Thời gian trôi nhanh quá, xem ra mình phải rèn
luyện thêm mới được, đã làm hơn 5 tiếng mới hoàn thành xong một ít
việc, không còn sớm nữa, ngủ thôi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền
Cầm lại bị Tiền mụ mụ Cao Mai đánh thức, bị mụ mụ giáo huấn liên tiếp, chờ Tiền
Cầm rửa mặt xong, đồng chí Tiền Kiến Quốc Tiền lão ba bưng điểm tâm lên cho con
gái bảo bối nhà mình ăn: “A…! Hôm nay điểm tâm ăn rất ngon, có phải cha mua bánh tương (*) ở cửa hàng chỗ cổng tiểu khu đúng không?
“Còn có thể mua chỗ khác sao, cái
cửa hàng mà cô hay nói đấy, sáng
sớm cha của cô đã phải đi mua, nếu chờ cô đi làm qua đó mua thì bánh đã không còn rồi.” Tiền
mụ mụ Cao Mai tức giận nói. “Bản thân
mình thích ăn còn không muốn dậy sớm, sáng sớm mỗi ngày
bắt cha con giúp con xếp hàng
mua, con cũng không biết xấu hổ à, đã lớn
như vậy rồi.”
“Ai nha, sáng sớm bà đã bắt
đầu giáo huấn con rồi , tôi ở nhà cũng
không có việc gì để làm, đứa nhỏ đi làm cũng mệt mỏi, chúng ta về hưu ở nhà để chăm
sóc bữa ăn hàng ngày cho đứa nhỏ mà.”
“Đúng vậy nha..! Cha vẫn là tốt nhất, mẹ suốt ngày chỉ biết giáo huấn con.” Tiền Cầm
vừa nghe lời nói của lão ba lập tức cười tươi như hoa với ông, ai bảo trong nhà
cha yêu quý mình nhất kia chứ, hắc hắc.
“Được rồi, ăn nhanh lên, nhìn
xem mấy giờ rồi, con không nhanh lên thì lại bị muộn
giờ làm bây giờ, mẹ xem con sau này kết
hôn thì làm như thế nào.” Cao Mai chỉ vào đồng hồ báo thức rồi nói với Tiền Cầm.
“A a a, đã trễ vậy à, ở nhà
ăn không hết được, con đem điểm tâm đến công ty ăn, tạm biệt cha mẹ.” Tiền
Cầm vừa nói chuyện, vừa cầm điểm tâm chạy ra ngoài cửa, nếu không
đuổi kịp tuyến xe buýt kia, chắc
chắn hôm nay cô bị muộn giờ
làm rồi.
"Ha ha, hôm nay yên
tâm rồi, không đến trễ." Tiền Cầm nhìn cái bảng tên của mình nói:
"Vừa vặn 8 giờ 30 phút."
"Đồng chí Tiền Trinh ( món tiền nhỏ ), vì sao buổi
sáng mỗi ngày em đều bấm
đồng hồ giây đi làm vậy, chưa từng thấy em đến sớm bao giờ." Người lãnh đạo trực
tiếp của Tiền Cầm cũng chính là quản lý tài vụ của công ty kiêm trợ lý của ông
chủ Hoa Vân nói.
"Không có biện pháp, thủ
trưởng xinh đẹp đáng yêu của em, chị cũng không phải không biết
buổi sáng mỗi ngày em rất khó dậy. Em biết chị đối tốt với em nhất, cho dù em đến trễ chị cũng sẽ
không nói với ông chủ đâu."
Tiền Cầm cười đến quyến rũ với thủ trưởng, thực ra Hoa mỹ nhân rất chiếu cố
Tiền Cầm, cho dù cô đến trễ đều nói cô trực tiếp đi xử lý công việc . Có lẽ có
liên quan tới việc Tiền Cầm luôn trưng ra một bộ mặt trẻ con, gặp ai cũng luôn tươi
cười, với lại Tiền Cầm không cầu tiến, cảm thấy làm nhân viên tài vụ tốt là thỏa
mãn rồi, sẽ không uy hiếp đến địa vị của Hoa mỹ nhân.
"Được rồi, không cần nói
nhiều, ăn điểm tâm nhanh đi, một đống hóa đơn đang chờ em xử lý đó." Hoa Vân nói.
" Mệt
mỏi quá, hôm nay thật nhiều người đến ngân hàng, phải đi uống miếng nước, thật may là buổi
chiều có thể được nghỉ." Tiền Cầm đến công ty một lúc giống như bị rụng
hết tóc ghé vào mặt bàn. Một buổi
sáng cô phải chạy qua lại 3 ngân
hàng, hơn nữa đêm qua cô lại lao động rất lâu, Tiền Cầm thật sự là khó có thể kiên trì.
Buổi chiều được nghỉ cũng nhẹ nhàng
hơn. Đây chính là điểm tốt của đơn vị này, cơ bản chỉ làm nửa ngày là xong việc,
ai bảo tiền lương có ít chứ.
Buổi chiều của Tiền Cầm là lên
mạng tán gẫu và đọc tiểu thuyết, sau đó cùng thủ trưởng mỹ nhân thảo luận đồ ăn
vặt nào ngon trên TB, còn bát quái tin tức giả trí nữa chứ.
"Ui, năm giờ rồi, em
phải về đây nếu không lại không bắt kịp xe, Hoa mỹ nhân, em đi đây, ngày mai
gặp .” Đồng chí Tiền Cầm vừa thấy thời gian đã gần 5 giờ, lập tức sửa sang lại
túi xách của bản thân, chuẩn bị sẵn sàng, vừa đến 5 giờ là chạy ngay lập tức. Dù sao xe bus
đến bến lúc 5 giờ 10 phút, đi từ công ty ra bến xe mất có 5 phút, không thể
chậm trễ, nhỡ đâu xe bus đến trước thời gian thì sao.
"Em nha, vừa đến giờ tan tầm coi
như được sống lại ý. Toàn bộ mọi
người đi làm buổi sáng em vĩnh viễn là người chấm công cuối cùng. Tan tầm, em vĩnh viễn
là người chấm công đầu tiên, nhìn em đi làm giống như ngồi tù vậy, lúc nào mà em không coi
giờ, nhìn em lúc nào
cũng hồ đồ như thế ."
"NO..NO...NO..! Hoa mỹ
nhân, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của em chính là
về hưu được hưởng tiền lương hưu, mỗi ngày ngủ đến lúc nào thích tỉnh thì tỉnh,
ha ha ha ha. . . Không nói với chị nữa, đã 5 giờ rồi."
Tiền Cầm cầm túi xách vọt tới máy chấm công trước mặt để chấm công tan
tầm, lại là người đầu tiên: "Haizz..! nếu bản thân mình tỏ thái độ không tranh quyền
tranh thế, thì đã sớm bị người ta cho rớt lại phía sau rồi. Bằng không làm sao nhân viên
tài vụ trước kia làm nhiều nhất có 3 tháng cũng phải bỏ chạy chứ, vì sao
bản thân mình có khả năng làm đến tận 3 năm, còn không phải là do mình không
cầu tiến ư. Thôi không nghĩ nữa, về nhà còn phải làm việc, nghĩ nhiều như vậy làm
gì.”
( * ) Bánh tương
Hết Chương 2.
2 nhận xét:
hay quá bạn ơi , cố lên nha nàng @@@@^-^
hay quá bạn ơi , cố lên nha nàng @@@@^-^
Đăng nhận xét