Chương 4: Hành động tốt
Edit: Dứa Dứa
Beta: Rain Love
Lưng Thư Hương tựa vào giá sách, tay ôm đầu gối ngồi dưới
đất thật là lâu, một chút ánh sáng chiếu vào phòng đang từ từ giảm xuống, tối đen như mực, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy được rõ ràng. Không biết trải qua bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, ngay khi nàng cho rằng mình sẽ ngồi ở đây hết cả buổi tối thì rốt cục cũng vang lên âm thanh va chạm của áo giáp. Tiếng bước chân nặng nề đi về hướng thư phòng.
"Tướng quân! Đây là thư phòng của Lâm đại thiếu gia."
"Bên trong hình như còn có người?" Giọng nói này nghe qua giống như là của một người trẻ tuổi, bây giờ đã là đêm khuya, vậy mà tiếng nói lại rất dễ nghe dường như có mười phần anh khí vậy, khác hẳn với giọng nói yếu ớt của Lâm đại thiếu gia.
"Trong thư phòng còn có một tiểu nha đầu, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì hết?"
Tim Thư Hương chợt nảy lên, chuyện này. . . . . . nàng phải xử lý như thế nào đây?
Nàng áp tai vào cửa nghe họ nói chuyện, cảm giác cả người mình đều run rẩy. Lâm phủ đã xảy ra biến cố lớn như vậy, chỉ sợ các chủ tử cũng khó khăn để trốn thoát khỏi đây được, huống chi nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ mà thôi?
Cũng may không phải chờ quá lâu, đã nghe tướng quân trẻ tuổi hạ lệnh: "Vào phòng khám xét hết đi, nhìn xem có còn quên thứ gì nữa hay không ?"
Quân sĩ nghe lệnh, nàng thấy có ánh lửa đang tới gần thư phòng, bây giờ đang là giữa tháng mười, trời mùa thu không khí mát mẻ, ban đêm hơi lạnh cho nên khi mành bị nhấc lên, gió lạnh thừa dịp lùa vào, dựa theo ánh lửa từ cây đuốc chiếu xuống, tướng quân trẻ tuổi cùng các quân sĩ đều nhìn thấy một cô gái núp ở dưới giá sách đang sợ hãi run rẩy.
Thư Hương thề, nàng không phải bởi vì sợ hãi đâu, đều tại cơn gió kia thổi vào lạnh thấu xương mà thôi.
Nhưng hoàn cảnh này lọt vào mắt người khác lại không phải như vậy. Đứng ở trước mặt nàng là nam tử mặc một thân quan bào (áo dài của quan), nàng mơ hồ suy đoán đó là phục sức của võ quan, đó là một nam tử trẻ tuổi oai hùng, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén bức người đang nhìn lại đây. Nàng muốn vịn vào giá sách để đứng lên, ôm đầu gối ngồi nửa ngày làm toàn thân nàng đều cứng ngắc, hai chân run run, rốt cục cũng đứng lên được, lúc này mới phát hiện hắn rất cao, mà hắn lại đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
"Nô tỳ tham kiến tướng quân." Nàng gian nan cúi người hành lễ, yên lặng cúi đầu đứng ở một bên, để tránh ánh mắt sắc bén của hắn chiếu trên người mình.
Rất nhanh vẻ áp lực bức bách trên người hắn đã không còn, ngọn nến trong thư phòng được thắp sáng lên, nàng nghe được tiếng bước chân, chắc vị tướng quân kia đang ngồi ở đằng sau thư án, còn trầm giọng hạ lệnh: "Tìm đi!"
Một đoàn binh sĩ rất nhanh đã tiến vào, những người đó bắt đầu tìm kiếm chung quanh trong thư phòng, lúc đầu vẫn chỉ kiểm tra các đồ cổ trên kệ, sau đó liền lục soát các giá sách ở trong này.
Lâm phủ rất kỳ vọng vào Lâm đại thiếu gia cho nên xây dựng thư phòng này rất là lớn, giá sách gần như cao đến nóc nhà. Hàng ngày Thư Hương phải bắc một cái thang nhỏ ở hai bên kệ để lên xuống lau chùi, nghe nói sách trong phòng này mặc dù không sánh bằng với sách trong thư phòng của lão thái gia, nhưng mà con trai trưởng đời thứ ba Lâm gia đều đã đọc sách ở nơi này.
Các binh sĩ rất là thô bạo, một tay cầm ném lung tung các quyển sách kia xuống đất. Có hai quyển ném đến dưới chân Thư Hương, lại có một vài cuốn rơi trúng vào người nàng. Ngày xưa nàng rất yêu quý mấy cuốn sách này, ở trong viện này đã ba năm, có thể làm cho nàng sống lạc quan đến bây giờ, ngoại trừ Liên Hương ôn nhu đôn hậu ra, thì cũng chính là do mấy cuốn sách trước mặt này.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt nam tử trẻ tuổi đang ngồi thong dong trấn định ở đằng sau thư án.
Cũng không biết là do ánh nến trên thư án quá mức ôn nhu, hay là do ánh mắt của hắn không hề sắc bén như thanh kiếm nữa. Giây phút này miệng nàng phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, bùm một tiếng quỳ xuống nói: "Tướng quân, van cầu ngài đừng cho các quân gia ném hư những cuốn sách này! Nô tỳ van cầu ngài!"
Sau đó. . . . . . đầu óc nàng mới phản ứng lại kịp, nàng hốt hoảng, mồ hôi lạnh phía sau lưng túa ra, lạnh buốt một mảnh.
Mạng ngươi còn không giữ nổi mà ngươi lại đi cầu tình cho mấy cuốn sách này sao? Thư Hương ơi là Thư Hương, ngươi thật sự là bị nước ngấm vào đầu rồi!
Mọi tiếng động trong phòng nhất thời đều yên tĩnh lại, các binh sĩ đều tò mò nhìn thấy một tiểu nha đầu đang run như cầy sấy quỳ trên mặt đất. Cả người nàng đều lạnh run lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng lưng nàng cũng chưa từng một lần cúi thấp xuống.
Từ trước đến nay bọn họ đều kính trọng Tả tướng quân, thế nhưng giờ phút này lại khẽ cười một tiếng, đại khái là đối với tình huống này cảm thấy thú vị, vì vậy hỏi nàng: "Ngươi tên là gì? Đã hầu hạ ở trong phòng này bao lâu?"
Tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, dùng sức cắn môi, rốt cục vẫn nhẹ giọng đáp: "Nô tỳ tên Thư Hương, đã ở trong thư phòng hầu hạ được ba năm."
Tả Thiên tò mò nhìn thấy bộ dáng giả vờ cố trấn định của nàng, nhịn không được vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết mạng của ngươi còn khó giữ sao? Sao còn quan tâm đến những vật chết này nữa?"
Khi Lâm gia đổ xuống, hắn cùng với hai vị võ tướng khác và hai vị văn thần cùng nhau tiến đến khám xét nhà, những nơi đi qua đều vang lên những tiếng khóc bi thảm, hạ nhân chạy trốn khắp nơi, chủ tử ở đây gào khóc than vãn, thế mà không nghĩ đến tiểu nha đầu quỳ trước mặt này lại thú vị như vậy.
Bây giờ mới thấy tiểu nha đầu đang quỳ này có gương mặt trái xoan thanh tú đều bao phủ một vẻ sợ hãi, nhưng ngoài ý muốn lại có một đôi mắt hạnh to trong suốt sáng ngời, nàng thấy Tả Thiên vẫn chưa giận dữ, còn cẩn thận lắng nghe lời nói của nàng, nên vội vàng nói: "Hồi bẩm tướng quân, mặc dù Lâm gia có tội, nhưng những...cuốn sách này không có lỗi, tiên sinh đã dạy phải quý trọng giấy lộn (giấy nháp), huống chi là những quyển sách này."
Hồi còn nhỏ các binh sĩ ở đây cũng từng thụ giáo qua lời dạy của phu tử (thầy giáo), nhất thời cảm thấy hơi khó xử, ném đi cũng không được, mà không ném cũng không phải, tất cả ánh mắt đồng nhất đều tập trung đến trên người Tả Tướng quân và tiểu cô nương này.
Ngón tay của Tả Thiên gõ nhẹ ở trên mặt bàn, trầm ngâm một lúc lâu, lại hỏi: "Thế theo ý tứ của ngươi, thì những cuốn sách này nên xử lý như thế nào đây?"
Trán Thư Hương toát mồ hôi, khẩn trương đến mức ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thầm phỏng đoán ý tứ của vị tướng quân này, giống như không có dấu hiệu tức giận nào, tuy nhiên lại đem cái vấn đề khó khăn này vứt cho nàng.
Nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, bên trên không có nổi một phiến ngói, bên dưới không có một mảnh đất cắm dùi (ý TH là không có nhà để về), huống hồ ngày mai Lâm gia có thể bị sung công (tịch thu) hay không, đâu ai biết rõ được? Trong đầu nàng chợt lóe lên ánh sáng, nói : "Bẩm tướng quân, ở thư phòng của Đại thiếu gia có một vị công tử họ Cố thường xuyên đến đây mượn sách, nghe nói hắn rất thích đọc sách, nhưng mà nhà lại nghèo. . . . . ."
Trong lòng Tả Thiên thầm than một tiếng, thì ra là tiểu nha đầu Lâm gia này coi trọng tên thư sinh họ Cố, chắc là vì tình lang (người yêu) nên lúc nãy mới liều chết bảo hộ những cuốn sách kia đây mà?
Trên mặt hắn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: "Ngươi là muốn cho bản tướng quân làm chủ, đem những quyển sách này đưa tặng cho Cố công tử?"
Sao biết tiểu nha đầu quỳ gối phía dưới lại lắc đầu, lúc nâng đầu lên cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mà bỏ đi sự sợ hãi lúc trước, chậm rãi đáp: "Nô tỳ tuổi còn nhỏ, cũng chưa bao giờ ra khỏi Lâm phủ, nhưng nô tỳ nghĩ, rất nhiều người có chí muốn đọc sách mà gia cảnh bần hàn giống như Cố công tử, nếu có thể đem những cuốn sách trong phòng này đưa vào trong chùa, có thể cho các đệ tử nghèo khó lúc nào cũng có thể mượn đọc, thì có khi lại làm thêm một việc thiện nữa ấy chứ ?"
Tả Thiên nghi hoặc nhìn tiểu nha đầu trước mặt này, chủ ý như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, không thể không nói ý kiến này rất là hay.
Từ hôm nay gia nghiệp Lâm phủ phải sung vào công quỹ, những quyển sách này cho dù bây giờ không bị người ta đạp hư, thì sau này để đống sách ở trong phòng cũng bị côn trùng cắn nát hoặc là cũng bị mốc meo thôi. Đối với đệ tử con nhà giàu có thể chúng không là gì cả, nhưng đối với những thư sinh nhà nghèo muốn đọc sách mà nói, thì đó chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
"Được rồi, các ngươi nhẹ tay một chút, nhìn bên trong những cuốn sách này xem nếu không có thư từ bí mật hay cái gì khác, thì đều thu thập mang đến Tướng Quốc Tự đi, nói với chủ trì là đưa cho các thư sinh đang tá túc trong chùa mượn đọc."
"Vâng!"
Trong thư phòng lại vang lên tiếng lật sách của các binh sĩ, nhưng mà lần này lại nhẹ tay hơn rất nhiều, cũng không ném loạn khắp nơi nữa.
Thư Hương thật lòng cảm tạ vị tướng quân này: "Cám ơn tướng quân!" Trong nội tâm nàng thả lỏng, một lần cuối cùng lớn mật liếc mắt nhìn những cuốn sách trong phòng này một cái, trong lòng cũng có chút ít phiền muộn, "Những cuốn sách này đã làm bạn với nô tỳ ba năm, hôm nay cũng coi như là thay chúng tìm một nơi tốt để ở, cuối cùng chúng cũng đã phát huy đúng tác dụng của mình rồi ."
Đã có binh sĩ đem sách trên giá sách mang xuống dưới, xếp chúng thành hàng chồng lên nhau, nàng đã ở trong căn phòng này ba năm, còn có cả Lâm phủ nữa, từ nay về sau chúng đều phải biến mất hoàn toàn, cũng không biết ngày mai chính bản thân nàng sẽ có kết cục như thế nào. . . . . .
Trong lòng Tả Thiên cảm thấy buồn cười, đây không phải là thư phòng của Lâm đại thiếu gia à? Sao tiểu nha đầu này nói chuyện ngược lại coi mình giống như là chủ nhân của những cuốn sách này vậy?
Đúng là một cái nha đầu mê sách cuồng dại mà.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tin đồn bên ngoài nói Lâm đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, yêu thích nữ sắc, trong nhà có cơ thiếp vô số. Mặc dù thiếu nữ trước mắt mặc một trang phục trắng thuần đơn giản, cũng không thoa son phấn, nhưng làm việc trong thư phòng của Lâm đại thiếu gia làm sao có thể tránh thoát được bàn tay của hắn? Trong lòng không khỏi thay nha đầu kia tiếc hận một hồi.
Nhất thời, các binh sĩ cũng đã lục soát xong sách ở trong phòng, cũng không vơ vét đồ vật gì quan trọng, Thư Hương liền bị bọn họ áp tải đi ra sân.
Thư Hương đã hầu hạ ở trong phòng Lão phu nhân một thời gian rồi. Đã từng đến các viện khác để truyền lời nên nàng biết rất rõ về các viện này, lúc nàng đang đánh giá xung quanh thì phát hiện ra mình bị áp tải vào trong viện của Đại phu nhân. Bây giờ trong viện hoa và cây cảnh đổ nghiêng đổ ngả thành một đống hỗn độn, có không ít người cũng chen chen chúc chúc đứng cùng một chỗ với nhau.
Quân sĩ kia đem nàng đưa vào trong viện cũng không hề để ý tới nữa, để tự nàng đi vào, ở cửa đã có quân sĩ trông coi, ngọn đuốc nhỏ chiếu sáng trong sân rõ như ban ngày, các nha hoàn ăn mặc đơn bạc mỏng manh, cũng không biết là bị dọa sợ hãi hay bị lạnh nên đều chen chúc run rẩy thành một đoàn.
Thư Hương với bọn nha đầu kia cũng không quen thuộc mấy, ngày thường tính tình nàng hay trầm mặc ít lời, đành phải một mình đứng ở nơi đó, liền nhìn thấy Liên Hương đang chen chúc trong đám người đi về phía nàng, mắt ngấn lệ giữ tay Thư Hương, nhỏ giọng ở bên tai nàng thì thầm: "Muội đã đi đâu vậy, hù chết tỷ tỷ rồi, ta tìm ở trong sân vài lần mà cũng không thấy muội.”
Nàng theo phản xạ nắm lấy tay Liên Hương. Lúc này cảm giác sợ hãi cũng bớt đi một chút, có lẽ là cảm nhận được ấm áp từ bên cạnh nên cánh tay nàng ấy ôm chặt lấy Thư Hương.
Đêm qua, nữ hài tử thiện lương này còn vì hôn nhân của chính mình mà thương tâm sợ hãi, tỷ ấy thật đáng thương. Lúc Lâm phủ xảy ra trận đại nạn , đảo mắt nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng Thư Hương nên bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Thư Hương ôm chặt nàng ấy, cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc trên người, cúi đầu ở bên tai nàng ấy thì thầm: "Tỷ tỷ, lúc thư phòng bị vây lại, ý niệm đầu tiên trong đầu muội chính là nghĩ đến tỷ. Tỷ cũng không cần lo lắng việc phải gả cho một người què nữa rồi."
Liên Hương khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn nàng, thấy mặt nàng đầy vẻ mệt mỏi buồn ngủ, đêm qua hai người lo nghĩ thương tâm cả một đêm không ngủ rồi, giờ phút này tiểu nha đầu này lại có vẻ mặt nghịch ngợm nhìn mình, giống như là đã giải quyết được một vấn đề khó khăn, đang lấy lòng nhìn chính mình.
Nước mắt nàng chảy xuống dọc theo hai má, nhéo một cái ở trên người nàng: "Đã lúc nào rồi mà muội còn có thể nghĩ đến việc này?"
Nàng xoa nhẹ ở trên người mình, làm ra một bộ dáng quái dị, tựa hồ giống như là rất đau, vừa khóc vừa cười, lại duỗi cánh tay ra ôm chặt Liên Hương, thì thào nói nhỏ: "Từ nay về sau, bên người muội chỉ còn có tỷ tỷ thôi!" Nói xong nước mắt trên mặt nàng cũng nhanh chảy xuống.
Liên Hương một bên thay nàng lau nước mắt, một bên an ủi nàng: "Tỷ cũng chỉ có một mình muội là người thân thôi." Nàng bị bán đi lúc đang phải chạy nạn, cha mẹ huynh đệ đã sớm mất đi tin tức, còn không biết sống chết ra sao nữa.
Hai người ôm nhau chặt chẽ, đêm mùa thu ở đây rất lạnh, chỉ có thể giữ lấy một chút ấm áp từ trên người đối phương mà thôi, vậy mà hai người cũng chưa từng nói ra khỏi miệng nửa câu: Ngày mai, cũng không ai biết bị bán đi nơi nào?
Tỷ muội đứng cùng chung một nơi, bất quá cũng chỉ nói được một câu an ủi nhau mà thôi.
Hết chương 4.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét