Chương 19 : Dị ứng
Edit: Coffemilk
Beta: Míp Choco
Trần Lỵ Hoa vừa rời
khỏi , Sắc Vi liền mang bộ trang điểm Estee Lauder lên phòng , bày toàn bộ đồ
trang điểm lên bàn, Sắc Vi cười lạnh : " Estee Lauder ? Đúng là thứ tốt nha
! " Cầm hộp phấn phủ lên , trong mắt lóe lên tia giảo hoạt , nếu Trần Lỵ
Hoa đã mang thứ này đến , thừa dịp rèn sắt khi còn nóng , cô sẽ để cho bộ trang
điểm này phát huy hết tác dụng cúa nó.
Sáng ngày hôm sau , một tiếng hét thảm thiết vang lên trong nhà họ Cố .
"Aaaaa.... ...... ......... "
Vợ chồng Cố Hạo Vũ và 2 người hầu
là những người đầu tiên nghe thấy tiếng hét , lập tức bước nhanh về phía lầu
hai đến phòng cùa Sắc Vi . Vừa vào đến của đã nhìn thấy Sâc Vi đang ôm mặt ngồi
trước bàn khóc rống lên .
Cố Hạo Vũ và Thẩm Khanh trong lòng căng thẳng , lo lắng đi đến
bên Sắc Vi hỏi : " Sắc Vi , con làm sao vậy ? "
Sắc Vi đang ngồi ôm mặt khóc nghe thấy tiếng hỏi thăm của ba
mẹ giống như bị kích thích gào lên : " Đi ra ngoài , đi ra ngoài , mọi người
đi ra ngoài đi , hu ... hu ... "
" Sắc Vi , đã có chuyện gì xảy ra ? Mau nói cho ba biết , vì sao lại che mặt lại ? " Sáng sớm , có chuyện gì khiến cho con
gái kích động đến như vậy ?
" Đi ra ngoài , mọi người đều đi ra ngoài , hu ... hu...
"
Thái độ của Sắc Vi
quá khác thường, gục mặt xuống bàn khóc đến tê tâm phế liệt làm người khác cảm
thấy đau lòng . Thấy ba mẹ đến gần Sắc Vi cố gắng tránh ra , nhưng vừa mới động
một chút khuôn mặt liền bị lộ ra . Thẩm Khanh vừa nhìn thấy , lập tức hoảng hốt
hỏi : " Sắc Vi , mặt của con làm sao vậy ? "
Ngay lập tức , mọi người đều tập trung nhìn vào khuôn mặt của
Sắc Vi , vừa nhìn thấy liền cảm thấy giật mình , khuôn mặt trắng noãn thường
ngày của cô gái nhỏ giống như bị lên sởi , khắp nơi mọc lên những mụn đỏ , hồng
hồng một mảng , không khác gì là bị hủy dung .
Cố Hạo Vũ thấy vậy , sắc mặt trầm xuống , quát hai người
giúp việc : " Hai người đi ra ngoài trước . "
Đáng tiếc , khuôn mặt Sắc Vi đều bị họ nhìn thấy , hai người
giúp việc nhìn nhau rồi xoay người đi ra ngoài , không quên đóng của lại .
Trong phòng chỉ còn lại vợ chồng , Cố Hạo Vũ xoay người lo lắng
hỏi Sắc Vi : " Sắc Vi , chuyện này là sao ? "
Thẩm Khanh đi nhanh đến bên , đưa tay muốn xem khuôn mặt Sắc
Vi : " Sắc Vi , sao lại như vậy ? Ngày hôm qua còn tốt , qua một đêm sao lại
bị thành như vây ? "
" Ô ... ô ... con , con không biết ... " Nghe Thẩm
Khanh nói , lại càng thương tâm khóc . " Ô ... ô ... bị như vậy , làm sao
có thể đi ra ngoài đường được cơ chứ ? Con còn phải đi học . Mẹ , con không muốn
đi , mẹ xin phép cho con nghỉ được không ? Con không muốn ra ngoài ... "
" Làm loạn ! Lập
tức cho ba mẹ xem , còn phải gọi điện thoại cho bác sĩ Lý đến kiểm tra . "
Cố Hạo Vũ quát lên rồi đi đến bên cạnh Sắc Vi đưa tay lên gỡ tay Sắc Vi xuống .
Khuôn mặt bị hé ra , trên mặt toàn những mụn đỏ chi chít giống như là bị lên sởi
, đôi mắt hồng hồng tràn ngập ủy khuất và thương tâm .
" Trời ạ , ông xã mau gọi điện mời bác sĩ Lý đến đây .
" Thẩm Khanh không thể tin được , mở miệng nói " Sắc Vi , nhanh nói
cho mẹ biết , có phải con ở ngoài ăn cái gì lung tung không ? "
Thẩm Khanh vốn dĩ
đang còn giận Sắc Vi , không nghĩ đến sáng sớm hôm nay khuôn mặt con gái bị như
vậy , làm sao còn có thể tức giận được . Trong lòng bây giờ đang lo lắng không
thôi , khuôn mặt con gái bị như vậy , liệu có làm sao không ? Dung mạo đối với
phụ nữ rất quan trọng , mặt con gái bị như vậy , liệu có để lại sẹo hay không ?
Việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời của con gái , không thể không quan tâm.
Cố Hạo Vũ bình tĩnh đi đến bên cửa sổ , lấy điện thoại ra gọi
, một lát sau mới xoay người đi đến : " Đừng khóc , bác sĩ Lý lập tức sẽ đến
đây . Ba đã gọi điện cho thầy giáo của con , xin phép cho con nghỉ học ngày
hôm nay . Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt , lát nữa bác sĩ Lý đến kiểm tra ,
con cần phối hợp điều trị thật tốt đừng náo loạn , biết không ? "
Nửa giờ sau , bác sĩ tư nhân của Cố gia là bác sĩ Lý đến ,
nhìn khuôn mặt của Sắc Vi cũng cảm thấy hoảng sợ . Lập tức kiểm tra cho Sắc Vi
, sau đó hỏi han một số vấn đề liên quan liền có kết luận . " Tiểu thư , mặt tiểu thư bị như vậy là do bị dược vật kích thích gây ra di ứng . Tôi sẽ
kê một đơn thuốc , uống nhiều nước một chút , nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai sẽ hết
thôi . " Xác định được nguyên nhân , kê xong đơn thuốc , bác sĩ Lý xoay
qua giải thích với vợ chồng Cố Hạo Vũ : " Tôi nghĩ là do cô bé dùng đồ
trang điểm gì đó lên mặt nên mới bị dị ứng như vậy , hai người yên tâm , sẽ
không có việc gì , rất nhanh sẽ hết thôi , sẽ không lưu lại sẹo . "
" Dị ứng ? " Cố Hạo Vũ và Thẩm Khanh nghi hoặc
nhìn về phái Sắc Vi .
Đang nằm trên giường , nghe thấy bác sĩ giải thích , Cố Sắc
Vi trợn mắt lên nhìn về phía bàn trang điểm hét lên : " Dị ứng ? Trang điểm
? Tối hôm qua , con chỉ dùng bộ Estee Lauder mà dì Trần mang đến bôi thử lên mặt
mà thôi . "
Thẩm Khanh nghe vậy
liền đi đến bàn trang điểm nhíu mày : " Là bộ trang điểm Trần Lỵ Hoa ngày
hôm qua mang đến ? " Nói xong , cầm mấy chai lọ đi đên đưa cho bác sĩ Lý ,
tức giận nói " Bác sĩ , làm phiền ông kiểm tra xem bộ trang điểm này có vần
đề gì không ? Tôi muốn có kết quả sớm . "
" Hai người xin cứ yên tâm , tôi lập tức mang về kiểm tra , sẽ cho hai người một
đáp án sớm nhất. " Bác sĩ Lý cầm mấy lọ lên , mở ra ngửi ngửi một chút sắc
mặt trở nên nghiêm túc trả lời vợ chồng Cố Hạo Vũ .
Thẩm Khanh gật đầu , nhìn về phía Sắc Vi trong lòng vừa giận
, vừa thương . Con bé này , tham đồ của Trần Lỵ Hoa mang đến , nên mới chuốc lấy
khổ cực . Chợt nghĩ tới , bộ trang điểm đó là Trần Lỵ Hoa mang đến tặng mình ,
bản thân không lấy nên mới để Sắc Vi chiếm tiện nghi , nếu như những thứ này bôi
lên trên mặt mình thì ... Thẩm Khanh rùng mình một cái , trong lòng phẫn nộ ,
Trần Lỵ Hoa thật sự không thể châp nhận được . Thẩm Khanh tôi , tự mình hỏi
lòng năm năm qua coi cô như bạn thân , đối xử với cô như chị em ruột , Cô lại
có ý đồ bất chính với chồng của tôi , chẳng lẽ năm năm qua chỉ là hư tình giả ý
sao ? Lòng người , sao lại đáng sợ đến như vậy ???
Sắc Vi nằm ở trên giường , đem sự biến hóa trên khuôn mặt của
Thẩm Khanh thu hết vào trong mắt , xem ra mẹ chắc chắn nghĩ mình bị dị ứng là
do Trần Lỵ Hoa làm rồi . Sắc Vi âm thầm cười lạnh , xem ra cô cần cho mẹ thêm
ít thuốc nữa , giúp mẹ tỉnh ngộ hoàn toàn : " Mẹ , mẹ ô ... ô ... nhất định
là do Trần Lỵ Hoa , là dì ta đem bộ trang điểm này đến , bộ trang điểm này vốn
dĩ là đưa cho mẹ , mẹ không lấy mới đưa nó cho con ô ... ô ... Nhất đinh là dì
ta có ý xấu , dì ta không phải là người tốt , là dì ta cố ý làm như vậy ...
" Nói xong trùm chăm lại , khóc thương tâm .
Cố Hạo Vũ đứng ở một bên nghe thấy vậy , sắc mặt tái mét , thương tâm nhìn con gái khóc liền vội vàng an ủi
: " Sắc Vi , đừng khóc , bác sỹ Lý đã nói , sẽ không sao , rất nhanh sẽ trở
lại bình thường như trước , tuyệt đối không lưu lại sẹo . Để bác sỹ Lý kiểm tra
xong , nếu như bộ trang điểm kia có vấn đề , ba nhất định sẽ đòi công đạo
cho con . "
Thẩm Khanh sắc mặt vô cùng khó coi , hai tay không tự chủ được
nắm chặt vào . Dù Trần Lỵ Hoa có hay không dính vào chuyện này , mình nhất định
sẽ không tin con người này thêm một lần nào nữa .
Một lúc sau , thấy tiếng khóc của con gái không còn , mới thấp giọng nói với Cố Hạo Vũ : " Ông xã , để cho Sắc Vi nghỉ ngơi , chúng ta xuống
nhà trước đã . "
" Tốt . " Cố Hạo Vũ gật gật đầu , sủng nịch vỗ về
Sắc Vi " Sắc Vi yên tâm nghỉ ngơi cho tốt , không cần phải suy nghĩ điều gì ,
ngày mai tỉnh lại Sắc Vi của chúng ta lại là một cô gái xinh đẹp . " Nói
xong , đứng dậy cùng với Thẩm Khanh đi ra ngoài .
Hai người rời đi , Sắc Vi đang ở trong chăn liền tung người
ra , chạy đến bàn trang điểm nhìn vào trong gương . Chậc chậc , nhìn những nốt
đỏ trên mặt , quả thực rất thê thảm . Nghỉ ngơi một ngày cũng tốt , mấy
ngày nay vì lo việc khai trương quán trà sữa khiến cô có chút bận rộn , cũng
không rảnh để điều chế nước hoa . Còn có tháng này có bài kiểm tra , Sắc Vi ai
thán một tiếng , đành phải nhận mệnh vậy , hôm nay đành phải ở nhà nghiêm túc
ôn tập tốt một ngày vậy .
Ở dưới lầu một , trong phòng khách, Cố Hạo Vũ đang ngồi đối
diện với Thẩm Khanh , nhìn sắc mặt của vợ mình đang biến đổi phức tạp liền thở
dài , nói : " Bà xã , nếu như chuyện này có liên quan tới Lỵ Hoa , em định
xử lý như thế nào ? "
Thẩm Khanh đang cúi đầu , nghe vậy ngẩng đầu lên , vẻ mặt thất
bại hỏi : " Ông xã , có phải em rất thất bại phải không ? Trần Lỵ Hoa bụng
dạ khó lường như vậy , em còn đem cô ta trở thành chị em thân thiết , em thật sự
rất ngốc mà . "
Cố Hạo Vũ nghe vậy ,
khẽ cười ôn nhu đem Thẩm Khanh ôm vào lòng nói : " Đúng vậy , em rất ngốc
nhưng là kẻ ngốc hạnh phúc nhất thế gian , có ông xã như anh một lòng thủy
chung , có con gái hiểu biết , có con trai thông minh . Bà xã , anh thật sự rất
vui , cuối cùng em cũng nhận ra Trần Lỵ Hoa có vấn đề . "
Thẩm Khanh hốc mắt đỏ lên , thiếu chút nữa là rơi lệ , muốn
nói rồi lại thôi : "Ông xã ... "
Cố Hạo Vũ liếc mắt một cái cũng biết Thẩm Khanh đang suy
nghĩ cái gì , an ủi vỗ về nói : "Bà xã, sau này bớt qua lại với Trần Lỵ
Hoa, bình thường hãy ra ngoài nhiều một chút , hoặc là mời mấy người Diệp phu nhân đến đây chơi . Em là Cố phu nhân , bạn bè tâm giao không nhiều , nhưng
không phải là người như Trần Lỵ Hoa kia . Trước đây , mỗi lần cô ta đến nhà
chúng ta , anh đều là nghĩ đến em nên mới khách sao nói vài câu , mặc kệ chuyện
này có hay không liên quan đên cô ta , nhưng cô ta một người phụ nữ chưa lấy chồng
, ngày nào cũng đến nhà chúng ta cũng không hay." Cố Hạo Vũ đối với tính
tình của bà xã mình hiểu rất rõ, ông luyến tiếc không muốn nặng lời với bà để
tránh cho bà thương tâm. Trước đây, mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến nhà , Thẩm Khanh
rất cao hứng nên ông mới không can thiệp .
Thẩm Khanh kinh ngạc
nhìn chồng mình: " Ông xã , có phải anh biết chuyện gì đúng không ?
"
Cố Hạo Vũ lắc đầu , bất đắc dĩ nhìn Thẩm Khanh : "A
Khanh , em là vợ của anh , là mẹ của Sắc Vi và Tiểu Liệt , là người phụ nữ mà
anh quan tâm nhất, ở trong lòng anh ... chuyện này chưa bao giờ thay đổi ...
"
Hết chương 19. ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét