Chương 6 : Kế hoạch học chữ của Vương Phúc Nhi
Edit + Beta:
Thiên Hạ
"Cẩu đản ca nói bọn họ cũng đi lên núi, chúng ta có thể đi cùng bọn họ." Lần
đầu tiên nàng muốn đi trước để dò đường mà thôi.
"Cũng tốt, bọn cẩu đản thường xuyên đi lên núi, đi theo bọn họ sẽ không bị lạc mất. Tỷ nói, Phúc nhi, ngươi chuyện gì cũng muốn a. Càng ngày càng giống quỷ linh tinh."
"Muội
muốn là quỷ linh tinh, cha
cùng nương còn có thể bị khinh bỉ
nữa sao? Nãi nãi bên
kia còn không phải quá bất
bình?" Bản thân mình
chính là cái nha đầu bồi tiền, bà nội rất chướng mắt a.
Nói đến chuyện
này, cả hai tỷ muội đều có
chút nhụt chí.
"Cúc nhi a, ở nhà cho gà ăn sao?!"
Trong viện có người tiến đến,
là vợ của thân huynh đệ của gia gia Vương Cúc Nhi Lưu thị,
cũng chính là trục lý(*) với Triệu
thị. Nghe nói Triệu thị trước kia tính
tình cũng không tốt, cùng Lưu thị này cũng có mâu thuẫn, nàng hôm nay lại đây
là chuyện gì?
(*) trục lý:
chị em dâu
"Nhị nãi
nãi mới đến!" Vương Cúc Nhi vội chào hỏi.
"Ha ha, Cúc nhi nhà ta đều thành đại cô nương rồi, nãi nãi ngươi
đâu?" Nhị nãi nãi Lưu
thị hỏi.
"Ở nhà chính ạ. Ta đi kêu bà nội."
"Không cần
phiền toái, không cần phiền
toái, ta tự đi vào tìm nàng. Hoa nhi, Phúc nhi, lại đây, Nhị nãi nãi có thứ tốt cho các ngươi."
Triệu thị đã sớm nghe được giọng nói của vị trục lý này, thấy nàng nói lời này, liền xuất hiện nói: "Cháu
gái nhà ta không hiếm lạ gì
đó của ngươi!" Vì thế
Vương Hoa Nhi cùng Vương Phúc Nhi liền đứng bất động tại chỗ. Thứ tốt là cái gì cũng đều không thấy rõ ràng.
"Đại tẩu,
chúng ta cũng là trục
lý vài thập niên, có cái gì ân
ân oán oán đều nên đã xong a, tôn tử cháu gái đều có một đống lớn, như thế nào còn
cùng ta tranh khí, Hoa nhi,
Phúc nhi, Nhị nãi nãi mang
cho các ngươi ít đường,
nhanh chút đến đây ăn!"
"Ta không
cho phép ăn!"
Mắt thấy lửa đạn sắp rơi xuống trên đầu
hai tỷ muội, Vương Hoa Nhi cùng Vương Phúc Nhi nắm tay chạy nhanh ra ngoài. Còn chần chờ không đi, chờ làm vật hi sinh
a. Ta nói Nhị nãi nãi các người tự mình đấu đi, làm
sao chuyện gì đều chạy tới trên đầu chúng ta a. Vương
Phúc Nhi vô cùng buồn bực nghĩ.
Đại Bảo, Nhị
bảo, cùng Tứ bảo cơm nước
xong đã sớm đi ra ngoài. Người ta là
nam oa, không cần làm việc vặt để
kiếm sống, tỷ muội nhà mình
là nha đầu lừa đảo, vốn chính là
người hầu kẻ hạ, cho
nên nếu mặc kệ, ai làm?
"Ta xem, hôm nay nãi nãi cũng đủ không hay ho. Ngay
từ đầu Đại bá mẫu làm cho bà không
thoải mái, hiện tại Nhị nãi nãi đến
đây, nhất định cũng là không để bà thoải mái." Vương Hoa
Nhi kết luận.
"Nhị tỷ, Nhị
nãi nãi trước kia cũng làm
cho nãi nãi chúng ta không thoải mái?" Vương Phúc Nhi tò mò hỏi.
"Đúng vậy, khi đó muội còn nhỏ, Nhị nãi nãi
nuôi trong nhà một con heo,
nhà chúng ta cái gì cũng đều không có, Nhị nãi nãi liền cố ý ở trước mặt nãi nãi bưng một chén cơm, ăn thơm ngào ngạt mùi thịt, đem nãi nãi chúng ta nhìn đến muốn tức chết."
Ha ha, thật đúng là đủ ngây thơ, không phải là so đo như trẻ con với nhau sao? Khẳng định là nãi nãi ngay lúc đó miệng nói những lời gì đó không dễ nghe, hiện tại đã đến lúc Nhị nãi nãi phản kích
trở lại.
"Nhị tỷ, ta đi đến chỗ tú tài bên kia đi, ta muốn đi xem." Không biết chữ là thực đáng sợ, Vương Phúc Nhi quyết định lợi dụng lúc này
đây làm cơ hội học một ít, dù
sao nàng chẳng có gì làm chỗ dựa,
biết chút chữ mới dễ kiếm tiền.
"Nơi đó có gì đẹp mắt, một chút ý tứ cũng không có, đại ca cùng nhị ca đều không thích
đi." Vương Hoa Nhi tuy rằng
nói như vậy, nhưng vẫn dẫn muội muội đi xem.
Tú tài ở đầu thôn đông, xây dựng học đường ở chính thôn của mình, chỉ cần nguyện ý học chữ, giao một ít xem như học phí, là có thể lại đây học. Nhà Vương lão đầu không có năng lực
bậc này, cho nên cũng không ai biết chữ.
Nghe tiếng
đọc sách lang lãng, Vương Phúc Nhi có chút kích động, nếu nàng cũng có thể đi học vậy là tốt rồi. Nhưng việc này cũng chỉ là ảo tưởng thôi, không nói nhà nàng nghèo đến đòi mạng thì nàng lại là nữ oa, học đường cũng không
thu, chỉ có thể ở cửa sổ lén lút nhìn mà học.
Vương Hoa Nhi lập tức cảm thấy không có ý tứ, Vương Phúc
Nhi nhưng thật ra nghe hiểu bài học.
Tú tài cũng phát hiện hai tỷ muội, bất quá một cái là buồn ngủ, một cái
là nghe được có tư có vị, xem đứa
nhỏ như là có thể nghe hiểu, không khỏi có chút tò mò, xem nữ oa này cũng bất quá là bộ dáng năm sáu tuổi, làm sao có thể nghe hiểu?
Chẳng lẽ thật là thần đồng? Nhưng mà thần đồng nói không phải là nam oa sao?
Tú tài bất động thanh sắc đi ra, đi tới cửa sổ bên cạnh, Vương Hoa Nhi hoảng sợ, lôi kéo
Vương Phúc Nhichính đang tập
trung tinh thần nghe giảng.
"Gặp qua tiên sinh!" Vương Phúc Nhi nho nhã lễ
độ.
"Nga? Ngươi này nữ oa, học biết quy củ này ở đâu?" Tú tài cười hỏi.
Vương Hoa Nhi đã
sớm cúi đầu không dám nói lời nào. Cha nói, tú
tài cũng là quan, ai thấy cũng đều sợ, huống chi chính nàng?
Vương Phúc Nhi nói: "Ta xem những người khác đều làm như thế này, tiên sinh, ta làm
không đúng?"
Tú tài ha ha nở nụ cười: "Là như thế này, là như thế này, bất quá, ngươi ghé vào này
cửa sổ bên cạnh là để làm gì?"
Vương Phúc Nhi ngượng ngùng nở nụ cười, "Ta nghe bọn
hắn đọc sách rất có ý tứ, cứ muốn tới
đây nghe. Tiên sinh, ngươi không cần đuổi ta
đi, ta sẽ không quấy rầy đến bọn họ."
Tú tài nói:
"Ngươi nói được vậy thì tốt,
vậy ngươi nghe hiểu được bọn họ ở đây
đọc cái gì sao?"
Vương Phúc Nhi nghĩ, làm cho tú tài nhìn với cặp mắt khác
xưa, nói không chừng về sau nàng lại
đến đây xem, hắn sẽ không
ngăn trở, vì thế gật gật đầu, "Ta nghe hiểu được."
"Ha ha, tiểu oa nhi cũng không nên nói mạnh miệng a,
ta đây khảo ngươi một chút,
bọn họ đọc cái gì?"
"Tiên sinh, ta sẽ nói ra, nhưng
về sau ngài cũng không thể không cho ta ở bên cạnh cửa sổ nhìn
xem?!" Vương Phúc Nhi
hỏi.
"Này thì
được, ngươi nói đúng ta sẽ không ngăn cản nữa."
Vương Phúc Nhi nói: "Hạt lúa được gieo trồng cho đến khi nằm ở trên bàn cơm là một quá trình vô
cùng cực khổ(*)." Kỳ thật cái này cũng là vận khí của
Vương Phúc Nhi, ngạn ngữ này
ở hiện đại, tiểu hài tử đều đã học
qua.
(*) ta không
biết câu này nên dịch sát nghĩa, cả nhà thông cảm.
Tú tài giật mình, "Ngươi thật là vừa mới nghe thấy
được?" Hắn thật ra vừa
mới dạy bọn trẻ cái này, vì
thời điểm đang là ngày mùa, dạy cho bọn trẻ để dù chúng đến học đường
không làm việc đồng áng cũng biết nỗi cực khổ của cha mẹ không tạo thành thói
quen lãng phí.
Đứa nhỏ này vừa
đến nghe một chút đã biết, chẳng lẽ thật là thần đồng?
"Ngươi biết đây là ý tứ gì sao?" Tú tài hỏi.
Vương Phúc Nhi lắc đầu, kinh ngạc một lần thì là bất ngờ, nếu quá mức, đến lúc đó
liền phiền toái.
Tú tài lúc này mới
khẳng định là đứa bé này có
trí nhớ tốt, cho nên mới như vậy, thật
đáng tiếc, nếu là cái nam oa, về sau khẳng định có tiền đồ. Tú tài thế nhưng nhẫn nãi giải thích ý nghĩa cho nàng, Vương Phúc Nhi nghe được liền gật đầu.
"Vì sao ngươi muốn ở bên cạnh nghe lén?" Tú tài
hỏi.
"Con rất muốn học chữ."
"Vì sao?"
"Chính là cảm thấy nếu con biết chữ, đến lúc đó cũng có thể giúp cha mẹ nhiều hơn, cho dù có đi ra ngoài, cũng sẽ không biến thành ngu ngốc không hiểu biết gì. Ít nhất sẽ không
bị người khác khinh thị."
Nha đầu này
thật ra đứa nhỏ hiếu thuận,
tú tài bảo: "Như vậy đi,
về sau buổi chiều ngươi lại đến đây,
ta dạy ngươi viết chữ."
"Nhưng nhà con nghèo lắm, không đóng nổi tiền học phí." Vương Phúc Nhi thở
dài.
"Tiên sinh không thu học phí ngươi, ngươi hiện tại có thể viết bao nhiêu chữ?"
"Được
vài chữ."
"Tốt lắm, từ ngày mai, ngươi cứ tới đây, đến lúc đó học xong liền giúp ngươi
cha mẹ chép sổ sách làm việc nhà."
Tú tài công vui tươi hớn hở nói.
Vương Hoa Nhi thẳng đến khi ly khai học đường còn choáng váng mơ hồ, "Phúc nhi, tiên sinh thật sự nói muốn dạy muội học chữ?"
Vương Phúc Nhi khẳng định gật gật đầu. Vương Hoa Nhi lại nói, "Trời của ta ạ, Phúc nhi a, muội là gặp may mắn a, bọn họ nói
chỉ có thiên kim tiểu thư mới có thể biết chữ."
"Nhị tỷ nếu muốn học, ta sẽ dạy cho tỷ."
"Đừng đừng đừng, ta vừa thấy kia chữ kia sẽ ngủ, vẫn là quên đi, việc này là chuyện tốt, ta nói cho cha mẹ nghe. Ta đến bây giờ còn không thể
tin được này."
"Nhị tỷ, đây là nói cho đại tỷ cùng cha mẹ đều được, đừng nói cho người khác, bằng
không nãi lại có việc để nói."
"Biết, biết, Nhị tỷ ngươi còn
không ngốc, cha mẹ khẳng định thật cao hứng!" Cho dù Phúc nhi không là con trai thì sao? Còn không phải có
phúc khí học chữ, kia Đại Bảo
Nhị bảo còn không có cơ hội
này. Nhưng tú tài chính mồm nói, miễn phí dạy muội muội. Vương Hoa Nhi cảm thấy trời xanh nước cũng xanh, trên đường hoa dại cũng đẹp hơn.
Hết chương 6.
2 nhận xét:
"Hạt lúa ....vô cùng cực khổ" Ta có đọc QT: Sừ lúa ngày giữa trưa, hãn giọt lúa hạ thổ, ai ngờ bàn cơm trung, lạp lạp giai hạnh khổ: cày đồng vào giữa trưa, mồ hôi rơi xuống đất, bữa cơm trên bàn, trải qua bao cực khổ, nó tương tự như câu ca dao VN: Cày đồng đang buổi ban trưa, Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, Ai ơi bưng bát cơm đầy, Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.
Cảm ơn nàng góp ý, khu beta lại ta sẽ sửa chữa *ôm hôn*
Đăng nhận xét