Chương 3.2: Ăn không hết cơm trưa
Edit: Tiểu màn thầu
Beta: Thiên Hạ
Trong phòng bếp, bốn mẹ
con đã sớm ăn xong,
biết trên bàn không có phần của nhà mình, Thích thị và Vương Cúc Nhi thì thành thật, nhưng Vương
Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi thì
không, các nàng đã sớm giấu
đi mấy cái bánh ngô, hơn nữa cũng để lại nửa già số rau
dại kia, nhà nàng nấu cơm mà cả nhà nàng bị đói, quả thực không
thể tưởng tượng được!
Bây giờ
nãi nãi càng hận không thể cho các nàng
ăn cơm nữa, nhưng cũng không thể để bà như ý được.
Thích thị có chút giật
mình, nhưng cũng không có nói gì, yên lặng sờ cái đầu nhỏ của Vương Phúc Nhi,
cùng bọn nhỏ ăn cơm xong rồi đi ra ngoài. Nàng có thể chịu khổ,
nhưng không thể làm cho bọn nhỏ cũng chịu khổ theo nàng, đối với hành vi tự
mình giấu đồ ăn
của bọn nhỏ ban đầu nàng còn răn dạy nhưng cho đến bây giờ thì không lên tiếng
nữa.
Vương Phúc Nhi cảm thấy
nương mình có tiến bộ rất lớn, về sau còn phải cố gắng nhiều.
Vương Phúc Nhi ăn xong nửa cái bánh ngô liền chuyển
băng ghế nhỏ từ trong phòng bếp đến ngồi
cạnh
cửa canh chừng, miễn cho không cẩn thận có người phát hiện nói cho bà nội thì
không tốt lắm.
Dù sao nàng cũng còn
nhỏ, ăn không bao nhiêu, buổi sáng còn ăn đào nữa.
Không thể không nói, chờ
những người đó đều ăn xong rồi đến phiên mấy
người Thích thị, còn thừa rất ít đồ
ăn. Cũng may là đám người Vương Phúc Nhi đã có dự kiến trước, bằng
không chỉ có thể chịu đói. Vương Đồng Tỏa lưu lại cuối cùng, để dành một cái bánh ngô của ông cho Thích thị.
"Mẹ bọn nhỏ à, nhanh ăn đi, mấy
ngày nay nương vì chuyện ruộng đất còn phải giao phó cùng với người ta, chờ
thêm vài ngày nữa thì
tốt rồi."
Thích thị vội vàng gật
đầu, "Cha bọn nhỏ,
buổi chiều ông
ra ngoài sông bắt
mấy con cá đi, tôi thấy mặt Phúc nhi gầy dơ xương rồi." Tiểu nữ nhi của mình
trong nhà này là đứa nhỏ nhất, nhưng một chút cũng không được trưởng bối yêu
thương, tuổi còn nhỏ, ăn không đủ no, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
"Được! Dù sao bây giờ lúa cũng cấy xong rồi, tôi đi bắt cá ngay đây." Vương Đồng
Tỏa nói làm liền làm, nói qua với Vương Hữu Căn cha mình một câu,
Vương Hữu Căn đồng ý,
Triệu thị còn nói: “ Nước trong ruộng còn chưa
có lấy đủ đấy, ngươi đi bắt cá cái gì, tiểu nha đầu lừa đảo, làm sao phải cầu kì như vậy, nấu cá còn phí củi lửa đấy."
Vương Thiết Tỏa nghe được, lập tức
tiếp lời nói: "Nước trong ruộng con
đi lấy, lấy xong rồi con
đi kiếm ít củi về!"
Triệu thị bị chính con
trai của mình chặn miệng, tức giận đến mức lập tức đi về phòng.
Vương Phúc
Nhi cảm thấy nãi nãi nàng
khẳng định tính giận
bừng bừng, mỗi ngày không cãi nhau thì không vui, thật sự là làm khó cho người
khác. Tuy vậy, cha nàng muốn
đi bắt cá, buổi tối có thể ăn canh cá đấy,
suy nghĩ một chút đã thèm chảy nước miếng rồi.
Hết chương 3.
1 nhận xét:
Đừng nói ngày xưa trọng nam khinh nữ mà ngay thời này mình cũng là người đã bị bà nội khinh khi nè. Nếu có chuyện gì khi đi chơi về nếu em trai có gì là đem mình ra la hay đánh cũng mai mình sống chung với họ không lâu. Mẹ mình cũng là con dâu trưởng nhưng bà cũng không thích nhưng làm gì được nhau. Nhờ bên ngoại mình giàu hơn họ mà ông ngoại mình coi như nuôi cả gia đình mình nên ba mình cũng không như thời phong kiến mà trọng nam khinh nữ. Ngược lại ông lại thương yêu con gái nhất mới chết chớ..hahaha......
Đăng nhận xét