Chương 2 : Trọng sinh
Edit: Coffemilk
Beta: Míp Choco
"Sắc Vi , Sắc Vi ."
Là ai gọi cô?
"Sắc Vi ngoan, dậy uống thuốc nào."
Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, đắm mình
trong luồng ánh sáng ấm áp, thật thoải mái. Cô dần dần mở đôi mắt nặng trịch , một
bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mắt , dần dần trở nên rõ ràng .
"Con bé ngốc, mau dậy uống thuốc, lần sau không được
tùy hứng như vậy . "
Trên mặt người phụ nữ mang theo thần sắc lo lắng , tay phải
cầm cốc nước , trong lòng bàn tay trái có vài viên thuốc . Trái tim bỗng nhiên
đập kịch liệt , hiện thực ác mộng xoẹt qua trong đầu , nhìn người phụ nữ ôn nhu đứng trước mặt mình . Nước mắt tràn qua
hốc mắt , thân thể không tự điều khiển được xông tới .
" Mẹ ... "
Hương vị quen thuộc tràn đầy trong lồng ngực , vui sướng như
sóng triều đánh ập vào lòng cô , đây có phải là đang ở trong mơ không ?
Thẩm Khanh hơi kinh ngạc nhìn con gái đang ở trong lòng mình, ánh mắt hiện lên một tia cười , nha đầu ngốc , lần này xem ra đã làm con bé sợ
hãi . Vỗ vỗ nhẹ vào lưng con gái , khéo léo oán trách nói :
"Haizz , lại còn làm nũng, mau dậy uống thuốc đi, biết sợ là tốt rồi, lần sau không được hồ nháo như vậy. "
Cố Sắc Vi ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Khanh , thân thể kiềm chế không được run lên, trong miệng càng không ngừng nỉ non: "Mẹ, mẹ..."
"Ai." Thẩm Khanh trong lòng dâng lên một tia đau
lòng . " Mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ."
Giọng nói quen thuộc , ấm áp ôm ấp, trời ạ, ngay cả chạm vào
cảm giác đều như vậy chân thật ? Cố Sắc Vi kích động có chút không rõ đây là sự thật hay là mơ, chính là theo bản năng ôm chặt lấy thắt lưng, hấp thu ấm
áp. Cô đã cô đơn rất lâu , bi thương rất lâu , thống khổ rất lâu , cho dù là trong mơ,
cô tình nguyện cả đời đều không cần tỉnh...
"Đứa con gái ngốc, nhanh đem thuốc uống , rồi ngủ một
giấc , rất nhanh sẽ tốt lên . "
Cố Sắc Vi chậm rãi ngẩng đầu, nhận lấy viên thuốc cùng cốc
nước , đưa lên miệng uống , cảm giác đắng ngắt làm trong lòng bình tĩnh vài phần.
Đột nhiên cô cảm giác có chút không thích hợp, mẹ như thế
nào trẻ hơn rất nhiều? Điều này không giống như là trong mơ, giống như thật sự bình
thường. Đưa mắt nhìn một vòng, đây, đây không phải là phòng ngủ của mình sao ? Đợi
chút , cô không phải đã chết rồi sao?
Cảm giác đau đớn tê tâm phế liệt trước khi chết vẫn còn rất
mới , gương mặt dữ tợn của Thẩm Văn San còn rõ ràng . Còn có Hà Dục , Trần Tư
Ngưng đôi cẩu nam nữ , suy nghĩ dần dần thanh tĩnh , hàn ý trong lòng kết thành
từng mảng , hận ý ngập trời như núi lửa chuẩn bị phun trào .
Tầm mắt dừng lại trên gương mặt quen thuộc của mẹ , hận ý
trong lòng thu lại , chuyện gì đang xảy ra ? Cô làm sao có thể nhìn thấy người
mẹ qua đời đã nhiều năm , nhưng sao cảm giác lại chân thực đến như vậy , chân
thực đến mức làm cho nàng rơi lệ , hết thảy làm cho Sắc Vi cảm thấy mê hoặc .
" Tốt lắm , nghỉ ngơi thật tốt . Mẹ đi gọi điện cho Triệu
lão sư xin cho con nghỉ học hai ngày , khỏe lại rồi đi học . " Thẩm Khanh
vẫn chưa phát giác được Sắc Vi khác thường , sủng nịch vuốt ve mái tóc dài của
Sắc Vi , cầm lấy cốc nước đứng dậy chuẩn bị rời đi .
Triệu lão sư ? Cố Sắc Vi trong lòng ngẩn ra . Theo bản năng
, ôm thật chặt thắt lưng của Thẩm Khanh : " Mẹ , đừng đi ... "
"Con bé này , nếu bình thường cũng ngoan như hôm nay
thì mẹ sao phải lo lắng nhiều như vậy . " Thẩm Khanh có chút bất đắc dĩ ,
chỉ chỉ cái trán của Sắc Vi . " Tốt lắm , đã lớn như vậy còn làm nũng ,
yên tâm chờ ba con trở lại , mẹ nhất định thay con cầu tình , để ba con hủy bỏ
hình phạt cắt tiền tiêu vặt của con , được không ?”
Quả nhiên , vẫn là một
đứa nhỏ , mỗi lần gặp rắc rối sẽ dùng đến chiêu này . Sắc Vi nghe thấy vậy liền
ngây dại , lúc này cửa phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng vang nhỏ , cửa
phòng mở ra một cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn hiền lành chất phác bước vào
"Bà chủ , cô Trần đến chơi . "
"Thật sao, A Hồng
nhanh đi pha trà , tiếp đón thật tốt . Ôi , đầu óc của ta , thiếu chút đã quên
mất " Thẩm Khanh nghe vậy , vui vẻ đứng lên , vuốt mái tóc dài của Sắc Vi
"Sắc Vi, dì Trần đến đây chơi , con không phải rất thích dì Trần sao ? Đã năm giờ rồi , vừa vặn mời dì Trần ở lại ăn cơm
chiều . Con trước hết nghỉ ngơi một chút , đợi đến lúc ăn cơm , mẹ cho A Hồng
lên gọi con xuống . "
Nói xong, hơi suy tư một chút rồi nói : " A Hồng, kêu
phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ."
A Hồng cười gật đầu trả lời rồi rời đi : " Vâng, bà chủ . "
Trong lúc này, Sắc Vi suy nghĩ đã hoàn toàn tỉnh táo ,
nhìn Thẩm Khanh vui vẻ giúp mình sửa lại góc chăn , sau đó nhẹ nhàng rời khỏi
phòng . Chăn mềm mại , mang theo hương vị của mặt trời , nhìn chằm chằm lên trần
nhà , trong đầu hiện lên vô số những đoạn ngắn .
Xốc mạnh chăn , rời khỏi giường , đôi chân trần bước trên tấm
thảm mềm mại bước đến trước bàn trang điểm . Trong gương , hiện ra khuôn mặt
non nớt , đôi mắt đen , to , tròn linh động , làn da trắng mịn , hồng hào , trên
người mặc áo ngủ màu vàng nhạt che phủ cơ thể chưa phát triển hoàn toàn , mái
tóc dài , đen nhánh mượt mà tỏa sáng . Đây là chính là cô , chính xác là cô
trong thời gian mới lớn . Rốt cuộc , chuyện này là sao ?
Cô bất giác véo thật mạnh vào cánh tay " Đau ... "
quả thực rất đau, đây không phải là mộng , đây là sự thật .
Cố Sắc Vi hoảng hốt , quay lại chạy đến bàn học , khởi động
máy tính , nhìn ngày tháng trên máy tính , ngày 18 tháng 4 năm 2001 . Tâm
thần chấn động , bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ của mẹ , Sắc Vi hoảng hốt
đi đến bên của sổ , kéo mạnh rèm cửa ra. Ánh sáng tràn vào trong phòng , bên
ngoài hiện ra hoa viên quen thuộc , con đường đá cuội , xích đu , hàng rào màu
trắng cùng cánh cổng như ẩn như hiện .
Mười năm , cô trở lại
mười năm trước sao ? Trí nhớ ùa về , hai bàn tay cuộn thành nắm đấm , Cố Sắc Vi
không biết nên khóc hay nên cười bây giờ . Ông trời , đây có phải là người ban
cho con hay không ? Ông trời , có phải người thấy con chết oan uổng , chết
không cam lòng , nên người cho con cơ hội báo thù đúng không ?
"Ha ha ha ... "
Cố Sắc Vi đặt tay trước ngực , nước mắt rơi như mưa , trong miệng
thoát ra tiếng cười : " Mình sống lại ... mình sống lại ... ha ha ha ...
"
Đáy lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa , Hà Dục , Thẩm Văn
San, Trần Tư Ngưng các ngươi hãy đợi , ngay cả ông trời cũng thấy bất bình cho ta
, cho ta một cơ hội sống lại . Các người hãy chờ , chờ tôi từng bước , từng bước
tính sổ với các ngươi .
Dùng tay lau đi nước
mắt , ánh mắt dần dần trở nên kiên định . Nếu đã quay trở lại , cô nhất định
không để cho ai cướp đi những thứ vốn thuộc về cô , tuyệt đối không để cho ai
làm tổn thương đến người thân của cô .
Cố Sắc Vi đang đắm chìm trong suy nghĩ , bỗng có tiếng đập cửa
vang lên bên tai " Cô chủ , ông chủ đã về , nên xuống nhà dùng
cơm thôi . "
A Hồng cười đi vào trong phòng , kinh ngạc nhìn thấy Sắc Vi
đang đứng trước cửa sổ , lập tức oán trách nói " Cô chủ , cô không
nghỉ ngơi nha " Vừa nói , vừa đi đến bên tủ quần áo lấy ra một bộ váy trắng
, cười nói " Cô chủ , nhanh thay quần áo đi "
Sắc Vi đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn A Hồng , không hề
động. A Hồng kinh ngạc nhìn cô , vừa định mở miệng thì Sắc Vi liền đi đến bên giường
cầm lấy váy , cười nhẹ : " Tốt , A Hồng, chị đi xuống giúp mẹ chuẩn bị đi
. " Nói xong, xoay người bước vào phòng tắm, trong khoảng khắc ánh mắt
trở nên lạnh như băng .
A Hồng là đồng hương của mẹ , mẹ từ chức về nhà
sau đó liền giới thiệu chị ta ở lại đây. Bộ dạng thuần phác, tay chân lanh lẹ,
tính tình dịu ngoan hơn nữa nói lại không nhiều lắm, mọi người đều thích
chị ta, nhất là người mẹ thiện lương ôn nhu của cô, phi thường tín nhiệm chị ta
.
Nhưng thật không ngờ một người tính tình dịu ngoan, nhìn như
thành thật lại vì một hai vạn đồng tiền bán đứng mẹ, khi cha mẹ xảy ra hiểu lầm liền hung hăng ở miệng vết thương đâm thêm một nhát. Gián tiếp làm mất đi sự tin tưởng của cha mẹ dành cho nhau , rồi sau đó để cho Trần Lỵ Hoa thừa dịp nhảy
vào, cho mẹ một kích trí mệnh.
Cố Sắc Vi chậm rãi
nheo mắt lại, A Hồng, mặc kệ chị vì lý do gì, lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho chị.
Đổi quần áo xong ra khỏi phòng, đi đến hành lang liền nghe
thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười dùa . Sắc Vi đứng ở thang lầu tự trấn an bản
thân ,hiện tại cô mới chỉ mười sáu tuổi, là cái tuổi thiên chân rực rỡ , vô
tâm vô phế cười đùa .
Chậm rãi xuống lầu, tim đập càng thêm rất nhanh, phù phù...
Phù phù... Phù phù...
"Ba ba..."
Trên sô pha kia, hình ảnh
người đàn ông cao lớn anh tuấn thiếu chút nữa làm cho cô lại rơi lệ. Ba ba anh
tuấn, mẹ thì xinh đẹp, trên mặt hai người lộ vẻ hạnh phúc tươi cười sáng lạn, quả thực giống như bức họa
tuyệt mỹ, đã bao nhiêu năm, cảnh tượng như vậy chỉ có ở trong mộng mới xuất hiện
qua .
Thở sâu, tầm mắt vừa chuyển đến người phụ nữ mặc đồ màu hồng
đang ngồi ở sô pha bên kia , dung mạo tinh xảo, dáng người khêu gợi, toàn thân
tản ra sức quyến rũ của người phụ nữ thành thục, tựa như mật đào chín mọng .Thẩm
Khanh cùng Trần Lỵ Hoa khí chất hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một
người cao quý tao nhã, một người như hoa hồng ngọt ngào dụ hoặc, trước kia Sắc
Vi cũng thấy kỳ quái, mẹ dịu dàng mềm mại như vậy làm sao có thể cùng Trần Lỵ
Hoa diễm lệ quyến rũ trở thành bạn tốt ? Sự thật chứng minh, trên đời quả nhiên
không có nhiều ngẫu nhiên.
"Ba mẹ." Cố Sắc Vi mang theo tươi cười sáng lạn bước
nhanh đến đại sảnh ,lập tức đến bên cạnh cha mẹ ngồi vào giữa hai người , ôm lấy
cánh tay của ba mẹ nở một nụ cười tươi , rồi mới quay đầu nhìn hướng Trần Lỵ
Hoa, "Chào dì Trần."
Vừa nói vừa quan sát thấy ánh mắt Trần Lỵ Hoa còn chưa kịp
thu hồi trên người ba , mơ ước chồng của bạn tốt, người phụ nữ này quả thực xấu xí
làm cho người ta cảm thấy buồn nôn .
Trần Lỵ Hoa vẻ mặt vui sướng, "Sắc Vi, đã lâu không thấy,
càng ngày càng xinh đẹp." Nói xong liền lấy từ trong xúi xách một hộp quà
tinh xảo nói, " Dì lần này đi công tác ở
Nhật Bản , khi trở về có mua quà cho cháu, nhìn xem có thích hay không ?
"
Đúng rồi, trước kia mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến nhà cô , đều mang quà , trước kia chính mình mỗi lần đều rất chờ mong dì ta đến , mỗi lần đến
liền nhất định mang quà mà cô thích .
Mỗi một món quà đều tinh xảo xinh đẹp, mỗi lần cô mang đến lớp
học hoặc là ra ngoài, đều có thể khiến cho khác nữ sinh hâm mộ cùng ghen tị, mà
chính mình tựa như một con khổng tước đắc ý , càng ngày càng thích Trần Lỵ Hoa.
Cho đến ba mẹ ly
hôn, Trần Lỵ Hoa mới bại lộ í đồ, đối với mẹ con hai người trào phúng cỡ nào ,
lời nói ác độc, nếu không phải là do người phụ nữ này thiết kế phá hư thì gia
đình cô sẽ hạnh phúc cỡ nào ? !
Càng nghĩ trong lòng càng hận, cô hận không thể xông lên
hung hăng tát cho dì ta một cái bạt tai, nhưng là bây giờ còn chưa được. Cố Sắc
Vi, bình tĩnh , không thể manh động , thời gian còn dài , nhất định có cơ hội
cho dì ta đẹp mặt.
Sắc Vi vẻ mặt "Kinh hỉ" đứng dậy, "Thật vậy
chăng?" Thẩm Khanh lập tức trách cứ cô, nhìn về phía Trần Lỵ Hoa,
"Lily, bạn như thế nào lại mua quà , con bé kia đều
là bị bạn làm hư . " Trần Lỵ Hoa nhất thời hào phóng lắc đầu, "Ai, a Khanh, bạn sao lại nói như vậy , Sắc Vi gọi tớ một tiếng dì, dì thương cháu gái
có vấn đề gì ?"
Nói xong càng thêm
nhiệt tình dụ hoặc Cố Sắc Vi : " Sắc Vi, đừng để ý đến mẹ cháu , đến xem
quà dì mua cho cháu nào . "
Đáy lòng hiện lên một tia chán ghét, Sắc Vi ra vẻ vô cùng
thân thiết ngồi bên cạnh Trần Lỵ Hoa , tiếp nhận hộp quà trong tay dì ta liền vội vàng mở ra, rất nhanh, một cái kẹp tóc trân châu tinh xảo xuất hiện ở trong
tầm mắt. Đáy mắt hiện lên giảo hoạt, tôi cũng không dễ thu mua như vậy...
Tươi cười trên mặt nhất thời thu lại, nhíu mày, đem hộp
qua quăng lên bàn , khinh thường nói, "Ai, như thế nào là kẹp tóc trân
châu a, hơn nữa viên trân châu còn nhỏ như vậy . Bạn học Trang Hạnh Nhi của con
có một cái vòng cổ, trân châu trên đó còn lớn hơn , lại còn là trân châu đen nữa
. Còn có, cô của Lâm Khả Khả lần trước đi công tác ở nước Mĩ trở về liền mua cho bạn ấy dây đeo
tay kim cương Cartier . Kẹp tóc? Thời đại này còn ai dùng nữa chứ ...".
Hết chương 2 ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét