Chương 3 : Món quà
Edit : Coffemilk
Beta: Míp Choco
"Sắc Vi!" Cố Hạo Vũ nghiêm túc nhìn con gái.
"Làm sao có thể thất
lễ như vậy? Mau xin lỗi dì Trần đi." Thẩm Khanh vẻ mặt trách cứ.
"Sắc Vi, năm nay con đã lớn, sao còn không hiểu chuyện như vậy? Sắc Vi, hôm nay con làm sao vậy? Bình thường không phải rất thích Lỵ
Hoa sao? " Vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Trần Lỵ Hoa nói.
"Lily, con bé Sắc Vi này mấy ngày hôm trước ở trong trường học bị thầy giáo khiển trách, đoán chừng ở
trong lòng còn không thoải mái, bạn đừng chấp nhặt nhé."
"Không
sao, mình làm dì sao có thể tức giận với cháu gái của mình đây?"
Trần Lỵ
Hoa cười gượng liên tục. Trân châu đen? Vòng đeo tay kim cương Cartier ? Con bé này khẩu vị cũng quá lớn đi ? Trần Lỵ Hoa khóe miệng run rẩy, dì ta không
nghĩ tới lễ vật mình cố ý chuẩn bị lại bị Cố Sắc Vi chướng mắt ,
tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra , trong lòng tức giận đến phát cuồng
, nhưng trên mặt còn phải tỏ ra không hề để ý, vẻ mặt rộng lượng cười làm
lành, quả thực vô cùng thống khổ .
Sắc Vi thấy thế cười thầm không thôi, Trần Lỵ
Hoa, kiếp nạn của dì mới chỉ vừa mới bắt đầu , dì trăm ngàn đừng làm cho
tôi thất vọng . Nhưng vì mặt mũi của cha mẹ , Sắc Vi dù không cam lòng
cũng phải nói câu xin lỗi .
Thời gian còn nhiều, cô cũng phải suy nghĩ
cẩn thận làm như thế nào để báo đáp những tổn thương mà bọn họ đã gây ra cho gia
đình cô.
Kẹp tóc trân châu dược đặt ở trên bàn trà , lấy cũng không phải đưa
cũng không xong , không khí dường như đọng lại , cả ba người lớn trong phòng đều mang vẻ mặt
xấu hổ, đại sảnh một mảnh yên tĩnh . Cũng may lúc này A Hồng đi tới "Tiên sinh, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Sắc Vi ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Hồng
một cái , ôm cánh tay Thẩm Khanh ngây thơ làm nũng nói .
"Mẹ, chúng ta chờ
một chút đi, Tiểu Liệt lúc này đã tan học, chúng ta chờ Tiểu Liệt trở về rồi cùng
nhau ăn."
Nói xong nhìn về phía Trần Lỵ Hoa, vẻ mặt hồn
nhiên "Dì Trần cũng không phải là người ngoài , huống hồ dì cũng rất thích Tiểu Liệt , nhất định cũng chuẩn bị quà cho Tiểu Liệt ?
"
Ở trước mặt kẻ thù cười đến vô cùng sáng lạn, cũng là một cách làm cho kẻ
thù vô cùng khó chịu . Thẩm Khanh cùng Cố Hạo Vũ nhìn nhau, trên mặt hai người
đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, Cố Hạo Vũ xoa đầu Sắc Vi " Đứa bé
lanh lợi, càng ngày càng không quy củ."
Nói xong nhìn tường đồng hồ treo
trên tường "Tiểu Liệt trở về nói phòng bếp hâm nóng lại đồ
ăn , Lỵ Hoa khó có thời gian đến nhà làm khách, chúng ta ăn trước đi." Nói
xong đối Trần Lỵ Hoa khách khí cười.
Trần Lỵ Hoa nhìn Cố Hạo Vũ cười tâm thần chao đảo , lập tức xua tay nói, "Không không không, không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta vẫn là chờ Tiểu Liệt trở về cùng nhau dùng bữa đi. Thời gian dài như vậy không gặp Tiểu Liệt , nhất định dáng người cao lên không ít ."
Trần Lỵ Hoa nhìn Cố Hạo Vũ cười tâm thần chao đảo , lập tức xua tay nói, "Không không không, không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta vẫn là chờ Tiểu Liệt trở về cùng nhau dùng bữa đi. Thời gian dài như vậy không gặp Tiểu Liệt , nhất định dáng người cao lên không ít ."
Nói xong lại quét mắt sang Thẩm Khanh liếc một cái , sâu trong đáy mắt
hiện lên một tia âm u, lúc trước nếu không phải Thẩm Khanh hoành đao đoạt ái ,
thì vị trí nữ chủ nhân Cố gia, người đang ngồi cạnh Cố Hạo Vũ chắc chắn là của
mình .
Sắc Vi ngầm trào phúng cười , người phụ nữ này thật sự là không biết cảm thấy
thẹn , ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm ba cô, quả thật là không đem
mẹ con Cố gia cô để vào mắt mà . Cũng may ba cô trước sau như một , tầm mắt
lại chuyển sang nhìn Thẩm Khanh ,thở dài một cái , phải nghĩ biện pháp làm cho
mẹ nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này .
Tầm mắt vừa chuyển, liền thấy Cố Hạo Vũ vẻ mặt khác thường chăm chú nhìn mình, trong lòng cả kinh, trên mặt
lại bất động thanh sắc hướng Cố Hạo Vũ cười. Ba thật sắc bén , nhanh như vậy
liền phát hiện bản thân mình khác thường ?
Khóe môi Cố Hạo Vũ cong lên , trong ánh mắt
thâm thúy xẹt qua một tia hứng thú, tiểu công chúa nhà ông hình như có rất nhiều bí mật nhỏ .
Hơn nửa giờ chờ đợi Cố Liệt về nhà , Trần Lỵ Hoa vài lần khơi
mào đề tài , Thẩm Khanh cũng rất phối hợp , nhưng nói chưa được vài câu, đề tài
cũng rất nhanh biến thành Cố gia một nhà ba người nói chuyện phiếm .
Trần Lỵ
Hoa ngồi ở một bên trừng mắt nhìn , như thế nào cũng không xen vào nói được .
Cho đến khi tiểu bá vương Cố gia là Cố Liệt đeo túi sách chạy vào trong nhà giống
như một trận lốc xoáy
"Ba mẹ, con đã về."
Túi sách được đưa cho
người giúp việc , thân thể liền nhắm thẳng vào trong lòng Thẩm Khanh , ồn áo
nói :
"Mẹ, hôm nay chúng con chia tổ học bài , tổ của con đứng đầu ,
Tiểu Liệt là tổ trưởng đấy ."
Nói xong khóe mắt nhìn đến Trần Lỵ Hoa , ánh
mắt lập tức mở to kinh hỉ kêu "Dì Trần."
"Haha" Trần Lỵ
Hoa cười dài đáp, trong lòng hiện lên một tia đắc ý, không bỏ công mang nhiều quà như vậy cho thăng nhóc này .
Sắc Vi trong lòng hừ lạnh, Tiểu Liệt chết tiệt, người là chị ngồi ở bên cạnh cũng không nhìn một chút, ngược lại đối kẻ thù thì
yêu thương nhung nhớ, xem chị lát nữa thu thập em như thế nào .
Tầm mắt gắt
gao đặt ở trên người em trai , nhìn cậu phì nộn đô đô , đáy lòng cảm thán đời trước
hai chị em bọn họ đều là bị làm hư , tùy hứng điêu ngoa, tự cho là đúng .Cũng
chính là vì như vậy , bọn họ không biết trời cao đất rộng bị anh em Thẩm Văn San kéo mũi dắt đi .
Lúc nhỏ em trai ham mê trò chơi Internet, thành tích xuống
dốc không phanh, trốn học đánh nhau, gây chuyện thị phi như cơm bữa. Mười chín
tuổi bắt đầu hít thuốc phiện, làm cho ba mẹ lo lắng nát tâm, bản thân mình mỗi
ngày ngoại trừ đi dạo phố mua sắm thì trang điểm xinh đẹp tham gia các
bữa tiệc, mà Thẩm Văn San, tất nhiên là theo sau cô hai tư giờ
mỗi ngày . Bây giờ nghĩ lại mới thấy , đời trước mình thật ngu ngốc để cho bọn
họ lừa gạt, cho đến khi ác mộng xuất hiện , cuộc sống đảo điên mới tỉnh ngộ ,
nhưng đã quá muộn.
Nhưng bây giờ , ông trời cho cô cơ hội, cô tuyệt đối
không để chuyện xưa lặp lại. Nhất định bóp chết những gì uy hiếp đến gia đình
cô từ trong trứng nước , hoặc là ...
Hết chương 3.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét