>

6 thg 7, 2015

Hương Tập Nhân - Chương 1


Chương 1 : Tử Vong


Edit: Coffemilk
Beta: Míp Choco

Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên trước cửa phòng bệnh, trong phòng Cố Sắc Vi có chút hốt hoảng thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía cửa . Thẩm Văn San đang cầm túi xách Chanel màu hồng phấn đứng ở cửa, chống lại tầm mắt của Cố Sắc Vi, thản nhiên cười :

"Sắc Vi, có khỏe không? "

Khóe miệng Cố Sắc Vi hiện ra nụ cười trào phúng, âm thanh có chút trầm khàn:

"Chị tới đây làm gì ? "

Nói xong, bàn tay ở dưới chăn không tự chủ mà nắm chặt lại thành nắm đấm. Người phụ nữ này, còn mặt mũi xuất hiện trước mặt cô.

Thẩm Văn San đi đến trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt , gầy yếu của Cố Sắc Vi đáy mắt cô ta hiện lên tia đắc ý nhưng vẫn thân thiết, chân thành nói :

"Dù thế nào thì chúng ta cũng là chị em với nhau, em xảy ra chuyện, người làm chị đây cũng nên đến xem em một chút chứ. "

Nói xong đem túi xách đặt lên bàn nhỏ cạnh đầu giường, nụ cười càng thêm rõ ràng, hừ, viên minh châu của Cố gia, mày cũng có ngày này.

Cố Sắc Vi nghe xong, trong lòng một trận đau đớn, hàn ý lạnh đến tận xương , lạnh lùng nói :

"Nhờ chị chiếu cố, tôi mới có thể trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Cố thị. Đợi tôi bình phục tốt, tôi nhất định sẽ không để cậu mợ thiệt thòi. "

Thẩm Văn San nghe vậy lập tức giận dữ nhưng nghĩ đến mục đích của mình hôm nay đến đây, lửa giận cũng tan biến đắc ý nói :

"Sắc Vi, sao em lại nói như vậy, chúng ta là người một nhà. Mọi người đều hi vọng em mạnh khỏe, vui vẻ , sao em lại không tin bọn chị ? "

Cố Sắc Vi giống như nghe được một câu chuyện cười, không thể kiềm chế nở nụ cười châm chọc nhìn về phía Thẩm Văn San :

"Thẩm Văn San, chị trở nên có đầu óc từ khi nào vậy? Những lời này chắc hẳn là do Trần Tư Ngưng dạy chị nói."

Ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Thẩm Văn San, Thẩm Văn San như bị đạp vào đuôi, sắc mặt trắng xanh, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa chửi ầm lên :

"Cố Sắc Vi, mày cho rằng mày vẫn còn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng sao? Mày nghĩ bây giờ mày là cái gì? Bây giờ khắp nơi từ phố lớn đến ngõ nhỏ, ai không biết Cố đại tiểu thư là đứa con gái lẳng lơ? Mày cho rằng, mày là người thừa kế danh ngôn chính thuận của Cố thị hả? Tao nói cho mày biết, hiện tại Hà Dục mới là tổng giám đốc của Cố thị. Còn nữa, Cố Sắc Vi, hôm nay tao đến đây báo cho mày biết, Hà Dục đính hôn với với Tư Nghưng. Mày chỉ còn là tàn hoa bại liễu không cần vọng tưởng nhiều, hãy an tâm sống cả đời ở trong bệnh viện tâm thần này đi . "

Cố Sắc Vi nghe xong, lửa giận đốt cháy lí trí, cầm cốc nước trên bàn ném về phía Thẩm Văn San, điên cuồng thét chói tai :

"Thẩm Văn San , cút , chị cút cho tôi ... "

"A .... "

Thẩm Văn San thấy vậy liền né tránh, hoảng sợ thét to.

"Bác sĩ, bác sĩ, em ấy phát bệnh, em ấy lại phát bệnh rồi. "

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân động hỗn độn, một đám bác sĩ, y tá xông vào trong phòng , mấy cánh tay giơ lên giữ chặt Cố Sắc Vi.

Cố Sắc Vi trừng mắt gắt gao nhìn Thẩm Văn San hận không thể ăn thịt được cô ta, trên cánh tay bỗng truyền đến một trận đau đớn. Chỉ một lát sau, cô cảm thấy tay chân bủn rủn , đầu óc mơ hồ, suy nghĩ tê liệt, vô lực ngã xuống giường bệnh .

Cô hận, cô rất hận , Hà Dục, sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao có thể lại làm như thế đối với em ... Nước mắt từ trong hốc mắt không tự chủ rơi xuống, đồng tử dại ra nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, trái tim đau đớn, run rẩy ...Cảm giác tay chân bị buộc chặt, cổ tay bị bóp đến đau đớn, những người này xem cô như bệnh nhân tâm thần, nhốt cô lại trong phòng bệnh, tiêm lên người cô đủ thứ thuốc. Bên ngoài, những kẻ đó chắc hẳn là mở sâm banh uống chúc mừng, thật là châm chọc cỡ nào .

"Bác sĩ , em tôi không sao chứ ?"

Vẫn tránh ở cửa nãy giờ, Thẩm Văn San thấy Cố Sắc Vi bị trói lại, lá gan lớn hơn nhìn về phía giường bệnh. Nhìn khuôn mặt vô hồn , trống rỗng, trong lòng không nén được vui sướng .

"Bệnh nhân cảm xúc thất thường, chúng tôi đã tiêm thuốc an thần, đã không còn nguy hiểm. Cô có thể tiếp tục nói chuyện, nhưng không nên kích thích cảm xúc của bệnh nhân, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình bình phục của bệnh nhân."

Bác sĩ là một người đàn ông trẻ tuổi, đứng trước một người đẹp như Thẩm Văn San liền trở nên rất nhiệt tình .

"Nếu có việc gì, cứ báo với chúng tôi ... "

 "Vâng, cảm ơn bác sĩ ."

Thẩm Văn San không chút keo kiệt, tặng cho vị bác sĩ trẻ tuổi một cái mị nhãn quyến rũ. Đợi bác sĩ, y tá rời khỏi phòng bệnh xong, Thẩm Văn San cất bước trở lại phòng bệnh, thuận tay khóa trái cửa, khoanh tay trước ngực đi đến trước giường bệnh.

 "Cố Sắc Vi, tao biết mày nghe thấy những gì tao nói ." Thẩm Văn San chậm rãi nói.

"Cố đại tiểu thư, mày có biết bây giờ mày rất khó coi, rất xấu xí không? Thật làm cho người ta buồn nôn, nếu Hà Dục nhìn thấy tình trạng của mày bây giờ, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì? Hôm nay tao đến đây không chỉ thông báo Hà Dục đính hôn với Tư Ngưng, mà còn thông báo cho mày biết, số phận của mày đã hết... "


Dứt lời, người trên giường bỗng nhiên mở mắt, con ngươi đen chứa đầy cừu hận cùng kinh sợ, đôi môi khô nứt hơi hơi mở ra nhưng không thể phát ra được âm thanh.

"Mày cho rằng tai nạn của ba mẹ mày là trùng hợp sao? Vì sao Hà Dục vứt bỏ mày? Đứa nhỏ trong bụng mày tại sao lại biến mất ? "

Đáy mắt Thẩm Văn San lộ ra âm độc, nói từng câu từng chữ:" Hôm nay , tao sẽ cho mày biết rõ trước khi chết. "

Nói xong, lấy một ống tiêm từ trong túi xách ra, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn :

"Mày có biết, tao rất hận mày, rất ghen tị với mày? Mày là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, mà tao chỉ là thân thích nghèo khó nương tựa nhà mày. Nói về dung mạo, nói về tài hoa, tao có cái gì kém hơn mày, chẳng qua mày có vận mệnh tốt hơn tao, sinh ra có một người ba giỏi kiếm tiền. Mày cho rằng Hà Dục yêu mày sao? Thực ra anh ta chỉ lợi dụng mày, từ mấy năm trước anh ta đã cùng ở chung với Tư Ngưng, là mày đê tiện cướp lấy người đàn ông của người khác, anh ta lấy mày chẳng qua làm bàn đạp cho sự nghiệp của anh ta mà thôi. Không cần dùng ánh mắt cừu hận đó nhìn tao, đứa nhỏ của mày, chính là Hà Dục sai người bỏ đi đây, thế nào? Có phải rất thống khổ không? Ha ha ha, đừng sợ, tao rất nhanh sẽ đưa mày đi gặp người cha vô tình cùng người mẹ ngu ngốc của mày.

A, đúng rồi, còn có đứa em trai ngu ngốc đang chìm đắm trong thuốc phiện của mày nữa, bọn tao nhất định sẽ giúp mày chiếu cố cho nó thật tốt, tao tin rằng không bao lâu nữa gia đình mày sẽ đoàn tụ thôi."

Nói xong , nắm lấy dây dẫn truyền dịch, bơm chất lỏng ở trong ống kim tiêm chuyển sang ống truyền dịch, chất lỏng nhanh chóng đi vào cơ thể Cố Sắc Vi. Trong mắt Thẩm Văn San không che giấu được sự điên cuồng cùng tham lam .

"Không cần nhìn tao với ánh mắt cừu hận như vậy, chờ khi mày chết đi, tao sẽ làm lễ tang cho mày thật tốt, tất cả những gì của mày, tao sẽ giúp mày tiếp quản ... "

Tai nạn xe cộ của cha mẹ, Tiểu Liệt hút thuốc phiện, đứa nhỏ mất đi, hung thủ hóa ra là các ngươi, các ngươi chính là hung thủ giết người. Hai tròng mắt của Cố Sắc Vi trừng lớn, cơ thể không tự khắc chế được co rút mạnh mẽ, trái tim bị bóp nghẹn, hô hấp trở nên khó khăn .

Thẩm Văn San rất nhanh thu hồi ống tiêm bỏ vào túi, bắt lấy cánh tay của Cố Sắc Vi, vẻ mặt kinh hoàng, sợ hãi thét ra tiếng hét chói tai :

"Sắc Vi, Sắc Vi, em làm sao vậy, em làm sao vậy ... ?” Tiếng hét chói tai dẫn đến sự chú ý của bác sĩ.

"Không tốt, bệnh nhân lên cơn sốc."

"Nhanh, nhanh đi thông báo cho bác sĩ Trương ... "

 "Bình dưỡng khí, bình dưỡng khí ... "

Đến khi đau đớn trong người biến mất, ý thức trở nên thanh tĩnh, cô đã chết sao? Nhìn trên giường bệnh, bác sĩ đang cấp cứu cho mình, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, cô đã chết, nếu không sao cô lại nhìn thấy thân thể của mình .

Nước mắt điên cuồng rơi ra từ trong hốc mắt, hận ý từ trong lồng ngực trào ra, thân thể không tự giác xuyên qua vách tường , đến bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, cô nhìn thấy Thẩm Văn San đang nói chuyện điện thoại.

"Cô ta đang ở trong phòng cấp cứu, Tư Ngưng, các cậu muốn đến đây? Cái gì, đang ở dưới à ? Được, tớ ở đây chờ các cậu. "

Thẩm Văn San tắt điện thoại , nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu .

"Đinh"

Thang máy mở ra, bên trong có một trai một gái bước ra, đi nhanh về phía Thẩm Văn San.

"Thế nào, cô ta không chết? "

Nghe người con trai hỏi, Thẩm Văn San lắc đầu, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói:

"Thuốc là do tự tay tớ tiêm vào, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu, cho dù không chết , não bộ cũng bị tổn thương nghiêm trọng."

Cô gái đứng bên cạnh người tên con trai lạnh lùng nói :"Để cho cô ta sống yên ổn trong bệnh viện tâm thần cả đời, thật là tiện nghi cho cô ta "

Nói xong liếc nhìn người con trai đứng bên cạnh mình: "Dù sao cũng là tình nhân bé nhỏ của anh, có đau lòng không ?"

Người con trai ôm lấy thắt lưng người phụ nữ nói: " Tiểu trứng thối, em biết rõ trong lòng anh chỉ có em. "

Nói xong, lạnh lùng quét mắt về phía phòng cấp cứu: " Về phần cô ta, cô ta không có tư cách đó."

Linh hồn giống như bị trúng một kích trí mạng, Sắc Vi ngơ ngác nhìn về phía hành lang có ba kẻ đang đắc ý kia, không có tư cách? Không có tư cách? Hận ý ở trong lòng kêu gào, Hà Dục, Thẩm Văn San, Trần Tư Ngưng, tôi muốn các người chết, muốn các người chết.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cùng y tá phụ giúp đẩy cáng xe ra ngoài, ba người kia lập tức tiến lên hỏi :

" Bác sĩ, cấp cứu sao rồi? "

" Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức . "

Nhìn y tá đẩy cáng xe đặt thi thể Cố Sắc Vi rời đi, trên khuôn mặt của ba người kia hiện lên ý cười đắc ý .


Cố Sắc Vi gắt gao nhìn ba khuôn mặt kia, cô không cam lòng , nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ trả thù, sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết .

Hết chương 1 ^^

Không có nhận xét nào: