Chương
30: Tỷ thí ( hai )
Edit: Choi
Beta: Thiên Hạ
Hai người Tiêu Tiêu và Tiêu Dật đều mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, dù sao
hai người bọn hắn đã nói là làm, hơn nữa có nhiều người chứng kiến như vậy, dù có
nghĩ không muốn
xuống ruộng thì cũng không thể
nữa rồi.
Cuối cùng Tiêu Dật thật cẩn thận xuống ruộng,
nhưng sau khi xuống hắn vẫn bất động đứng ở chỗ đó, hai tay cầm chặt lấy
y phục của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong ruộng lúa, như là trong ruộng
lúa có cái đồ vật gì rất đẹp đang hấp dẫn hắn.
Kỳ thật chỉ có chính hắn biết, hắn rất hối hận, không có việc gì lại đi đánh cược ,
trong ruộng này bẩn như vậy, nếu làm dơ quần áo vậy phải làm sao ?! Cho nên
hắn chỉ có thể tận lực bảo trì tư thế bất động.
Nhưng mà Tiêu Tiêu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho
hắn, nhìn hắn bất động ngó chằm chằm ruộng lúa, biết ngay hắn đang nghĩ cái
gì, không phải là hối hận rồi sao, sợ bùn dính vào trên người hắn sao? Hừ,
cũng biết hắn là công tử cơm đến chỉ việc há mồm ra ăn, xem bổn cô nương ta
trừng phạt ngươi như thế nào, hừ hừ.
"Ủa? Ta thấy lão nhân gia ngài sao lại bất
động thế? Chẳng lẽ là không dám hay lại đổi ý?"
"Xú nha đầu, ngươi hô loạn cái
gì, ta mới không phải lão nhân gia. Hơn nữa bản thiếu gia ta là loại người nói
không giữ lời sao?!" Bị chọc đúng nhược điểm, Tiêu Dật trực tiếp dựng
lông mao, dùng phẫn nộ để che dấu tim đen của hắn.
Tiêu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi không nói lời
nào, cứ như vậy nhìn hắn, Tiêu Dật dường như phát hiện nếu hắn cứ bất động,
sợ rằng không dễ dàng qua cửa ải này được, hắn chỉ có thể một bên lảm
nhảm một bên hướng nhiệm vụ ở khu kia chậm rãi đi, tuy vậy tốc độ của hắn
sánh ngang rùa bò.
Thật vất vả hai người mới đứng ở phần đất mình
được giao nhiệm vụ, theo tiếng hô "Bắt đầu" của Mạc Thắng
Minh, hai người nhanh
chóng khom lưng, luôn tay rút ra cây lúa mầm nhưng thực chất lại là cỏ lúa nước
màu xanh.
Bên này Tiêu Tiêu được Mạc Vân Thiên và Mạc Vân Phong hướng dẫn, thật dễ dàng phân biệt cỏ nước
và lúa mầm. Mà Tiêu Dật thì không dễ dàng như vậy, chỉ thấy
hắn xem từng gốc lúa mầm, một lần lại một lần kiểm tra, không bao lâu sau liền
rơi ở phía sau Tiêu Tiêu một
đoạn dài, nhất thời cũng có chút sốt ruột.
Vừa thấy bên cạnh một gốc lúa mầm là
cỏ nước, nhanh chóng thò tay
nhổ đi, sau đó hắn được Từ thị cùng những thôn dân khác hướng dẫn, cũng từ từ
đuổi kịp.
Mặt trời dần dần xuống núi, mà ruộng lúa
nhà Tiêu
Tiêu được mọi người vây quanh
ngày càng nhiều, Tiêu Tiêu cùng
Tiêu Dật hai người tỷ thí sắp xong, đều còn một chút nữa thôi, hai người đã
mệt đến không muốn nhúc nhích, nhưng nhìn đối phương còn chưa chịu nhận thua,
nhất thời khẽ cắn môi tiếp tục kiên trì.
"Cố gắng lên!" Trên bờ ruộng không
biết là ai khởi đầu, hô một tiếng.
Nhất thời những người khác cũng đều
hô theo , "Cố gắng , Mạc gia tam muội, thêm chút sức lực
đi!"
"Tiêu Dật, cố gắng lên!"
"Các ngươi thêm chút sức lực đi, còn kém
một chút xíu."
"Thêm sức lực..."
... Thanh âm cổ vũ hai người liên tiếp vang
lên khiến tiểu sơn thôn vốn yên tĩnh nay thêm một tia sức sống.
Rốt cuộc trong lúc mọi người chờ đợi, hai người
vẫn còn một chỗ nữa liền kết thúc, Tiêu Tiêu cùng Tiêu Dật liếc nhau, đều có thể từ trong mắt đối phương
nhìn ra sự không chịu thua cùng khiêu khích và miệt thị, hừ nhẹ một tiếng,
đều bùng lên cỗ khí lực cuối cùng, dùng tốc độ chớp nhoáng đem địa
phương còn lại kia thu thập cho hết, sau đó mới thi nhau chạy đến bờ ruộng.
Trong lúc Tiêu Tiêu bởi vì không chú ý, thiếu chút nữa ngã
sấp xuống, là Tiêu Dật lấy phương thức anh hùng cứu
mỹ nhân đỡ nàng. Tiêu
Tiêu trên mặt lóe qua
một tia không tự nhiên nhìn tiểu béo, nhưng tiểu béo khinh thường khẽ hừ một
tiếng, "Hừ, muốn dùng phương thức này khiến tiểu gia ta thua trận, ngươi
còn có thể vô sỉ tiếp nữa đi?"
Tiêu Tiêu vừa nghe nhất thời nổi giận, vẻ mặt chán
nản ở trong ruộng lúa, dùng tay chỉ tiểu béo: "Ngươi... , ngươi, hừ, nếu
không phải ngươi đã cứu ta, ta mới mặc kệ ngươi, hơn nữa ta mới không có dùng
thủ đoạn, ta còn khinh thường dùng loại phương thức kia để thắng ngươi."
Tiểu béo không để ý tới nàng, trực tiếp xoay
người liền hướng trên bờ chạy đi, Tiêu Tiêu thấy hắn đã sắp lên tới bờ, nhất thời nóng nảy, nhất
định muốn tranh khẩu khí, không
thể để cho hắn thắng.
Vì thế hít sâu một hơi, bất chấp trên người bị nước
bùn bắn lên, trực tiếp liền chạy đi, tuy rằng chạy không nhanh như trên đất
bằng, nhưng so với cái tên tiểu béo có khuynh hướng hơi khiết phích kia
vẫn nhanh hơn, cho nên khi Tiêu Tiêu đã lên được bờ ruộng thì Tiêu Dật còn kém hai bước
nữa mới đến.
Chung quanh thôn dân đứng xem từng đợt hoan hô,
giống như người so tài chính là bọn họ vậy. Hơn nữa bọn họ còn không ngừng nghị luận, có
người này nói: "Không nghĩ đến Mạc gia tam khuê nữ thắng, thật là ra ngoài
ý liệu a..."
Có người kia nói: "Nói bừa, rõ ràng là Tiêu
Dật người ta đã sắp thắng, nhưng tình huống lúc Mạc gia khuê nữ thiếu chút
nữa ngã xuống ruộng, vừa vặn hắn đỡ được, lúc này tiểu nha đầu mới
thắng..."
"Đúng đúng đúng,
chính là như vậy, thật đúng là phấn khích , ha ha..." Tất cả mọi người
vừa nghị luận vừa từ từ tản ra.
Bất quá khi nhìn đến gương mặt thập phần đắc ý kia, hoả khí trong lòng Tiêu Dật bốc lên cao, hít thật sâu, rồi thở mạnh ra mấy lần mới kìm nén được lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi thắng , hừ." Sau đó mới chậm rì rì bò lên bờ, cầm giày dép chuẩn bị rời đi.
"Lời ngươi nói không tính toán gì sao? Hơn
nữa nơi này còn có nhiều người làm chứng nữa ." Lời nói của Tiêu
Tiêu hờ hững từ phía sau
hắn truyền đến, nhất thời làm cho hắn dừng lại cước bộ.
Tiêu Dật nhắm mắt lại,
trên mặt tối tăm một mảnh, có loại cảm giác tùy thời muốn đánh người, nhưng
cuối cùng vẫn bị hắn chế trụ. Chẳng qua bàn tay nắm chặt đã tiết lộ tâm tư của hắn, gằn
từng chữ: "Ngươi, còn, muốn, như, thế, nào?"
"Không được tốt lắm, ngươi nói rõ ràng lời
này của ngươi có thể tin được sao?" Tiêu Tiêu cũng nhận thấy được hắn tức giận, nhưng nhìn hắn một mực
ẩn nhẫn, trong ánh mắt lóe qua một tia tán thưởng, mỉm cười nói.
Tiêu Dật trừng to mắt, xoay người nhìn Tiêu
Tiêu, hai mắt cơ hồ muốn
phun ra lửa, hắn dường như sợ chính mình không khống chế được, không
nói lời nào trực tiếp gật đầu, tỏ vẻ đã có tính toán.
"Tốt, ngươi gật đầu liền coi như lời ngươi
nói được tính, ta cũng không phải muốn làm khó ngươi, hiện tại ta chưa nghĩ
ra muốn ngươi làm cái gì, chờ ta nghĩ tới tự nhiên sẽ đi tìm ngươi, ngươi đừng
trốn nha!" Tiêu Tiêu mở to đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn Tiêu Dật,
trong ánh mắt có tiếu ý không giấu được.
Nghe xong, trên mặt Tiêu Dật tự nhiên thêm một đốm lửa giận bốc lên. Nhưng hắn cũng học thông minh, không thể cùng xú
nha đầu này đấu võ mồm, miệng lưỡi quá bén nhọn, lần sau ta nhất định phải thắng để lấy lại
mặt mũi, hừ hừ, nhất định!
Tiêu Dật cố gắng hít thật sâu một hơi, qua vài
động tác, từ từ hồi phục bộ dáng, ẩn nhẫn nói: "Được, yên
tâm, lời ta nói ra chưa bao giờ nuốt lời cả."
"Được, ta đây an tâm." Tiêu
Tiêu làm ra vẻ mặt
an tâm, thiếu chút nữa khiến Tiêu Dật dựng lông mao.
Cho nên hắn quyết định về sau vẫn là cách xa
nàng ta thì hơn, càng xa càng tốt, vội vàng nói: "Kia... tiểu gia ta có
thể đi rồi chứ?!"
"Ân, đi thôi, sắc trời cũng đã tối. Tiêu
gia thẩm thẩm, các ngươi đi trên đường cẩn thận !" Tiêu
Tiêu khó có được tâm
tình tốt, đồng ý cho Tiêu Dật rời đi, lễ phép cùng Từ thị nói tạm biệt.
Từ thị nhìn tiểu nha đầu hướng mình lễ
phép chào
hỏi, trong lòng tán thưởng,
cười nói với vợ chồng Mạc Thắng Minh: "Mạc đại ca, Mạc đại tẩu thật là dưỡng được một tiểu
khuê nữ tốt , khiến ta hâm mộ không thôi !"
Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh thấy khuê nữ nhà mình tỏ bộ dáng có
lễ, trong lòng thật vui mừng, đối với Từ thị khích lệ làm cho bọn họ càng
thêm cao hứng. Nhưng bọn họ vẫn khiêm tốn lễ độ nhân tiện đem
tiểu béo cũng khen một câu: "Nào có nào có, bình thường nha đầu kia đều
nghịch ngợm như vậy, là Tiêu gia đệ muội
ngươi quá
khen. Tiêu Dật nhà ngươi
cũng không kém , có phong thái quan gia độ lượng, khí chất ôn hòa, ha
ha."
Làm nương đương nhiên đều cho rằng hài tử nhà
mình là tốt nhất, Từ thị cũng không ngoại lệ. Bây giờ nghe Lâm thị khen nhi tử có khí chất quan
gia cùng độ lượng, mặc dù chỉ là một câu tán dương thôi, Từ thị nghe được
trong lòng không khỏi ngọt ngào, ngoài miệng tuy đã cười không thể khép miệng, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Nào
có nào có..."
Cuối cùng, Lâm thị cùng Từ thị tán gẫu hồi lâu mới tách ra ai về nhà
người ấy, trên đường Tiêu Tiêu suy nghĩ tới có chuyện mà nàng chưa có làm, nhất thời ảo não: "Trời ạ, ta như thế nào đem việc này quên mất. Thật là,
đều là cái tên tiểu béo kia, nếu không phải tại hắn ta như thế nào quên
mất?!"
"Tiêu Tiêu làm sao vậy? Quên cái gì sao? Có phải là để ở ruộng
lúa rồi không? Muốn Đại ca giúp muội tìm trở về không?" Mạc Vân
Thiên ở bên cạnh Tiêu
Tiêu, nghe được lời nàng ảo
não, vội vàng quan tâm hỏi.
"Ặc... , không có việc gì, không phải bỏ quên đồ, mà là quên bắt vài thứ, Đại ca,
chúng ta ngày mai lại đi có được không?" Tiêu Tiêu tội nghiệp nhìn Mạc Vân
Thiên. Nếu như Mạc Vân
Thiên không đáp ứng,
nàng sẽ khóc cho hắn xem.
Mạc Vân Thiên chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn đến thần sắc Tiêu
Tiêu, chính mình không ngoan
tâm cự tuyệt nàng, đang lúc hắn chuẩn bị nói chuyện, Mạc Huyên Huyên bên
kia vội vàng chạy tới, miệng còn gọi: "Cha, nương, gia gia nãi nãi
bảo hai người ăn cơm tối xong qua một chuyến , nói là có chuyện
muốn nói với mọi người ."
Hết chương 30.
5 nhận xét:
aaaaaa......... aaaa a sao không thể yên bình vài ngày nhỉ ....gia gia, nãi nãi tìm GĐ Tiêu Tiêu có chuyện gì nhỉ??
....
" nhưng sau khi hắn cuống" : xuống nàng ơi ^_^. Rồi, chuẩn bị qua nhà nội rồi, hẻm biết có việc gì hem.
Cảm ơn bạn nhé...!!! ^^
Lo ty thi khong ma quen mat mon luon thom ngon roi. Ben nha kia cho goi chac la khong co chuyen vui roi, chuyen gi sap den nua day
Cam on cac nang rat nhieu
Thanks chu nha
Đăng nhận xét