>

25 thg 5, 2015

[ Tội thê ] - Chương 1

Chương 1 : Lên giường



Edit : Dứa Dứa                                                                
Beta : Rain Love

       Buổi chiều, Thư Hương đem chồng kinh thư mà sáng sớm hôm nay nàng đã mang ra ngoài phơi chuyển vào để trên mặt bàn, đặt ở đúng vị trí cũ của nó một lần nữa.


       Đại thiếu gia Lâm Tú Hải tuy rằng không thích đọc sách, chỉ thích ở hậu viện vui chơi với các nha hoàn và các tiểu nha đầu, nhưng hắn lại là cháu đích tôn của Lâm phủ . Lão thái gia Lâm Cố hiện giờ đang giữ chức tả tướng, nên ông ký thác rất nhiều kì vọng  vào Lâm Tú Hải, bởi vậy trong thư phòng của hắn có rất nhiều sách.

      Mặc dù Lâm Tú Hải đọc không được một phần năm trong số những quyển sách ở đây, chỉ khổ cho nha đầu Thư Hương hầu hạ trong phòng.

       Thư phòng của hắn chỉ có hai nha đầu, một là Thư Hương, mặt trái xoan thanh tú, mắt hạnh, hàm răng trắng nhỏ , cười rộ lên cực kỳ dịu dàng. Chính vì nàng không hay cười, ở thư phòng thường trầm mặc ít lời, nói một câu cũng lười không muốn nói.

       Còn nha hoàn kia kêu Mặc Hương, cũng mười bảy tuổi, so với Thư Hương lớn hơn một tuổi, dáng người thập phần xinh đẹp, mặt mày kiều diễm, lại biết cách ăn nói, giọng nói giống như chim hoàng oanh. Được Đại thiếu gia yêu thích, cũng coi như là một đóa hoa giải ngữ* trong thư phòng Lâm Tú Hải .
(*) : tri thông hữu lễ

       Thư Hương đi ra đi vào hết lần này đến lần khác, Mặc Hương thì vén tay áo ngồi cắn hạt dưa dưới hành lang, thấy khát nước liền hô một tiếng: "Thư Hương, rót chén trà đi."

      Thư Hương đáp ứng một tiếng, để quyển sách trên tay xuống nhanh nhẹn rời đi. Đợi nàng rót đầy nước trà , mang chén nước đến đó, đã thấy Vân Hương, là nha hoàn trong phòng Lão phu nhân, đưa tới nghiên mực hồng ti nổi tiếng nhất phường Thanh Châu, đang đứng nói chuyện với Mặc Hương ở dưới hành lang.

" Nghiên mực hồng ti này, nghe nói là môn sinh của Lão thái gia mới tặng lễ, hôm qua Lão phu nhân nhớ tới, nên sai người nhanh đi tìm ra, còn nói là để cho đại thiếu gia đọc sách thêm tiến bộ, đều cho người những thứ tốt nhất."

Thư Hương ở trong phòng bước ra , nhịn không được cúi đầu, khóe miệng vểnh lên nở nụ cười nhạt.

Đại thiếu gia mà có thể tiến bộ, chỉ sợ lúc đó sẽ ôm nha hoàn nào đó ở hậu viện mà huyên náo nữa cũng không biết chừng?

Mặc Hương lắc lắc eo, nhận lấy thanh nghiên mực hồng ti kia, khen lão phu nhân vài câu, rồi lại vừa nói vừa khen Vân Hương, " Tỷ ở trong phòng Lão phu nhân, số mệnh của tỷ tỷ là tốt nhất rồi, cũng không biết tương lai được hầu hạ cho vị chủ tử nào nữa. . . . . ."

Vân Hương là nha hoàn mà Lão thái thái hài lòng nhất, cũng có làn da trắng nõn quyến rũ, một đôi mắt to ngập nước nhìn như có thể chảy ra nước, trên mặt lúc này lại đầy vẻ khó xử xấu hổ, nghe nói vậy làm bộ vỗ nhẹ hai cái ở trên tay Mặc Hương: "Tiểu nha đầu nói bừa rồi". Nói xong ánh mắt đánh giá mọi nơi: "Muội đấy, hàng ngày trôi qua cũng tốt mà, đi theo Đại thiếu gia, hắn rất biết thương người . . . . . ."

Mặc Hương âm thầm xem thường nàng ta, thầm nghĩ, người nào mà không biết tâm tư đánh giá này của nàng ta chứ? Chính là nàng ta nhìn trúng Đại thiếu gia, nhưng lại không tiện mở miệng.

Mấy người các nàng đều được mua vào phủ cùng nhau , ở trong phòng Lão phu nhân ngây người một năm thì liền nghĩ cách để được đi đến các phòng khác. Kế hoạch này… , Vân Hương so với nàng còn lớn hơn một tuổi, hiện giờ đã mười tám tuổi, chung thân lại chưa có tin tức gì nữa?

Mặc Hương giương mắt nhìn thấy Thư Hương bưng chén trà đang đứng ở cửa, nhịn không được lại bực bội một trận,"Thư Hương, ngươi nhìn thấy Vân Hương tỷ tỷ đến còn không nhanh đem trà bưng lại đây, đứng nơi đó định làm môn thần (Thần giữ cửa) à?"

Thư Hương đi nhanh vài bước đưa trà cho Vân Hương: "Vân hương tỷ tỷ uống trà."

Vân Hương nhận tách trà, Mặc Hương lại cảm thấy khát nước, nhịn không được vừa tức vừa nói: "Còn không đi rót chén trà khác cho ta. Mỗi ngày chỉ biết nhàn hạ, lại giống như đầu gỗ, không nói cũng không biết làm việc sao ? Cả một kho sách như thế này, ta mệt mỏi từ sáng sớm phải chuyển chúng ra ngoài, vừa muốn quay lại dọn dẹp, suýt chút nữa chạy đến mức đứt gân chân, ngươi cũng không biết rót chén trà cho ta uống. . . . . ."

Thư Hương cũng không giải thích, quay đầu đi rót chén trà khác.

Vân Hương tán dương Mặc Hương: " Nha đầu trì độn như vậy, thì phải là người có tính tình tốt như Mặc Hương muội muội mới có thể thu lưu được nàng. Nếu là ở trong phòng lão phu nhân, chắc đã sớm bị cho làm nha đầu thô sử rồi."

Khóe miệng Thư Hương giãn ra một nụ cười lạnh, tất nhiên Mặc Hương không dám đuổi nàng đi, thư phòng này nàng ta có khi nào làm dính qua một ngón tay ? Nếu muốn kêu nàng ta đi quét dọn lại thư phòng, chỉ sợ là xảy ra đại loạn thôi. Nàng ta lại không biết mặt chữ, cả ngày chỉ biết thoa son đánh phấn, vẽ lông mày, mắt đi mày lại với Đại thiếu gia mà thôi.

Vân Hương đi được một lúc, Mặc Hương liền xoay người trở về phòng để nghỉ tạm, chỉ để một mình Thư Hương ở lại nơi này quét dọn tiếp. Nàng tuy rằng không thích Đại thiếu gia này, nhưng lại cực kì thích sách ở trong phòng này, trừ bỏ kinh, sử, tử, tập**, trong thư phòng còn sưu tầm rất nhiều câu chuyện lạ, bàn luận về yêu quái, phong cảnh của từng địa phương, cả nông canh thuỷ lợi linh tinh đều có .
( **) cách phân loại sách vở thời xưa : Kinh điển , Lịch sử , Chư tử, Văn tập.
         Nghe nói năm đó Đại lão gia đi ra ngoài làm quan, những sách này đều là năm đó ông đã học qua. Đáng tiếc Đại thiếu gia đối với cái này một mực không biết, nếu không có Thư Hương luôn tìm tòi nghiên cứu, chỉ sợ ở trên sách sớm đã bám đầy bụi bẩn  .

         Nàng vào Lâm phủ đã bốn năm, trong đó có ba năm là đều vượt qua ở trong thư phòng này, tuy rằng là nơi hơi hẻo lánh, lại luôn có Mặc Hương vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ngày lại ngày trôi qua rất tốt, bên người thường có những bộ sách làm bạn, cũng có vài phần thỏa mãn.

         Đợi nàng đem chuyển hết số kinh thư này mang lên giá sách, thì sắc trời đã sớm tối, các nơi ở Lâm phủ đều đã thắp đèn sáng trưng, chủ tử đã dùng cơm ở trong phòng xong rồi, những hạ nhân chắc cũng đã ăn cơm rồi. Nàng vuốt bụng đói đang kêu âm ỉ, tay cầm quyển sách ngồi ở dưới ngọn đèn chậm rãi đọc, vừa chờ Mặc Hương tới thay cho nàng.

         Nào biết là chờ trước chờ sau, Mặc Hương lại không đến, lại chờ được Lâm Tú Hải đến đây.

         Lâm Tú Hải vén rèm tiến vào, thấy Thư Hương đang nhìn một chỗ đến mê mẩn, cả phòng dựa vào chút ánh sáng của cây nến, nàng hé ra khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn đang cực kỳ chuyên chú. Trong lòng Lâm Tú  Hải vừa động, âm thầm đánh giá vài lần, giống như phát hiện được chuyện mới, tiểu nha đầu này bất tri bất giác đã trưởng thành rồi, so với Mặc Hương xinh đẹp nở nang thì hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có một hương vị khác.

         Hắn nhẹ nhàng đi qua, chậm rãi đến gần, ôn nhu hỏi : "Nhìn cái gì mà lại chuyên chú như vậy ?"

         Thư Hương giật mình nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng to, nhất thời làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, quyển sách trong tay rớt xuống cạch một tiếng.

          Nàng vội vàng nhặt kinh thư lên liền lùi về phía sau hai bước: "Đại thiếu gia. . . . . ." Trong lòng không khống chế được mà dâng lên một cỗ chán ghét.

         Lâm Tú Hải mặt mày tuấn tú, mà sắc mặt lại nhợt nhạt, mí mắt thâm đen, Lão phu nhân rất đau lòng vì hắn, nói hắn đừng đọc sách nhiều sẽ hại sức khỏe của mình, Thư Hương lại cảm thấy là do hắn quá trầm mê tửu sắc nên làm cạn kiệt sức khỏe của bản thân.

         Giờ phút này, cả người Lâm Tú Hải hận không thể áp vào trên người Thư Hương, nói: " Cho bản thiếu gia ta nhìn một chút xem nào, xem thử ngươi đang đọc kinh thư gì ?"

         Hắn nói xong, định vươn tay sờ soạng trên mặt Thư Hương.

         Thư Hương lui lại từng bước nhỏ, trong lòng dâng lên một trận lo lắng, không biết hôm nay tại sao hắn lại chú ý tới nàng? Ngày xưa, nàng tránh được thì đều tránh đi, chỉ cần ở dưới mí mắt Mặc Hương, thì làm sao nàng ta cho nàng tiếp xúc cùng vị thiếu gia này được, đã sớm ôm ấp Mặc Hương rồi, rót chén trà cũng phải mất cả nửa ngày.

         Cũng không biết hôm nay Mặc Hương đi đâu nữa, sao vẫn chưa chịu về?

         "Nô tỳ cũng không biết nhiều cho lắm, ở nơi này chờ Mặc Hương tỷ tỷ nên nhìn lung tung một chút thôi. Đại thiếu gia, ngài xem thử đây là sách gì đi." Nàng đem kinh thư nhét vào trong lồng ngực Lâm Tú Hải, lại nhanh chóng rút tay về, vượt qua Lâm Tú Hải muốn chạy ra bên ngoài: "Nô tỳ đi xem Mặc Hương tỷ tỷ khi nào thì trở về."

         Lâm Tú Hải nhanh tay bắt được cổ tay của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Trong nội tâm Thư Hương cảm thấy buồn nôn, chỉ hận không thể đánh hắn một chưởng. Nếu vẫn ở thời hiện đại, gặp phải tên dê xồm như vậy, thì dựa theo tính tình của nàng là nàng đã đá cho hắn một cước để cho hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi. Dù sao bây giờ cũng không thể hành động giống như tính tình trước đây của mình được, nàng chỉ có thể không ngừng giãy dụa, trong miệng lại nhắc nhở: "Đại thiếu gia, Mặc Hương tỷ tỷ tới . . . . . ."

          Lâm Tú Hải ôm nha đầu đang giãy dụa trong ngực, chóp mũi ngửi được một hương vị thanh mát, khác với Mặc Hương và thê thiếp thông phòng ở hậu viện của hắn luôn dùng son phấn - ý vị, mùi này rất dễ ngửi, nhịn không được lại ngửi thêm một lần nữa.

          "Thân thể thật tốt, để thiếu gia hôn một cái nào. Lúc trước, ta cũng không biết ngươi lại thơm như vậy, thật sự là đã lạnh nhạt ngươi rồi. . . . . ."

          Thư Hương cơ hồ muốn điên rồi, trong lòng nổi lên lo sợ, sợ hãi một lát nữa mình không khống chế nổi có thể làm ra chuyện mạo phạm đến thiếu gia, hậu quả không thể vãn hồi, lại sợ hãi Mặc Hương hôm nay không đến, nếu Lâm Tú Hải bức nàng, nàng chỉ sợ phải thật sự dùng tới chiêu thuật phòng lang sói.

          Đã nhiều năm chưa luyện tập rồi, cũng không biết còn hữu dụng không?

          Hai người đang giằng co giãy dụa, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, tấm màn trước cửa thư phòng được nhấc lên, Mặc Hương đứng ở cửa thư phòng vẻ mặt tươi cười, trong mắt lại không có nửa điểm lo lắng: "Ơ, đang làm cái gì vậy? Thư Hương, nha đầu chậm chạp này, còn không nhanh đi xuống?"

          Lâm tú hải sửng sốt trong lòng, thân mình có mùi thơm ngát giống như con cá trơn trượt, bình thường tránh ra, chạy ra hướng cửa, tới cửa bị Mặc Hương một tay bắt được cổ tay nàng, Thư Hương im lặng nhìn nàng ta, thấy trong mắt nàng ta đều hận không thể bắn ra con dao nhỏ, lại trong suốt cười: "Nha đầu này tay chân vụng về rồi, thiếu gia nghỉ ngơi trước một lát đi, ta đi ra ngoài căn dặn nàng vài câu rồi lại về hầu hạ thiếu gia."

          Lâm Tú Hải bị một lời nói cắt đứt dục niệm, hướng hai nàng phất tay: "Nhanh đi, nhanh đi."

          Mặc Hương nhìn Lâm Tú Hải kiều mỵ cười, trên tay cực kỳ dùng sức, Thư Hương liền cảm thấy cổ tay đau nhức, một tay kéo nàng ra khỏi thư phòng, hướng tới đường đi trong hành lang mà bước, đi thẳng đến khi xác định Lâm Tú Hải không nghe thấy được nữa, mới dừng lại, “ ba ”, tát Thư Hương một cái bạt tay.

          Thư Hương không hề phòng bị đối với nàng ta, chỉ cảm thấy cái lổ tai ‘ông’ một tiếng, trên mặt đã đau rát một vùng, nhất thời nổi giận: "Mặc Hương, ngươi làm cái gì vậy?"

          Nàng bình thường đều dựa theo quy củ mà kêu Mặc Hương là tỷ tỷ, lúc này nghe vậy Mặc Hương liền tức giận, miệng mở ra nói không giữ chút tình cảm nào: "Ơ, còn chưa có lên giường cùng thiếu gia, mà ngay cả ‘tỷ tỷ’ đều không gọi hay sao? Ta lại không nhìn ra được, mắt đã nhìn sai ngươi rồi, thế nhưng, thiếu chút nữa ngươi đã lên giường với Đại thiếu gia. . . . . ."


          Trong miệng Mặc Hương tuôn ra ‘ô ngôn uế ngữ’, Thư Hương buồn bực trong lòng, nàng bình thường luôn nhường nhịn chính là vì lười phải tranh chấp mà thôi, hôm nay bị Lâm Tú Hải khinh bạc, một cỗ lửa giận đã không có chỗ phát tiết, nói lời cũng không dễ nghe: "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, cả ngày chỉ nhớ thương lên giường  thiếu gia sao?"

          Mặc Hương ngăn không được cười lạnh một tiếng: "Ta không biết ngươi còn có chí hướng lớn như vậy. Không nhớ thương thiếu gia, chẳng lẽ còn nhớ thương Lão thái gia sao?"

          Thư Hương bị đánh nửa bên mặt, trong lồng ngực một đoàn hỏa thiêu đang sôi trào, lại còn có chút lý trí, biết đấu không lại Mặc Hương, thiệt thòi lớn tất nhiên là bản thân mình, đơn giản bụm mặt xoay người về phòng nghỉ.


          Mặc Hương cũng không vì vậy mà buông tha nàng, giữ cánh tay nàng lại, không biết lại nghĩ ra chủ ý gì, ác độc cười: "Đêm nay ngươi đứng ngay bên ngoài thư phòng trực đêm, một hồi nữa Đại thiếu gia muốn trà muốn nước còn trông cậy vào muội muội nữa đấy. " Nàng ta đi đến cửa thư phòng còn quay đầu lại, nói"Ngươi đứng ở trong này đi!" Nói xong, xốc màn đi vào.

          Trong lòng Thư Hương cười lạnh, bắt nàng đứng đây để quan sát nàng ta và đại thiếu gia kia cẩu cẩu thả thả sao ?

          Chỉ là có vài việc ở trong viện này, cũng không phải có thể tùy tiện rêu rao được.

        Từ rất sớm trước kia, năm đầu tiên lúc nàng tiến vào phủ , nàng đã biết.


Hết chương 1.

P/s : Ta là editor mới vào nghề nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Có gì sai sót mong mọi người cứ góp ý tự nhiên. Xin cảm ơn...!!! 0__0

3 nhận xét:

Bích Vân nói...

UHM MỚI vào chương 1 không biết bình loạn sao nữa. cố lên bạn ơi.
Thư Hương bị đánh oan sẽ để yên sao?????????????????

Dứa Dứa nói...

Cảm ơn bạn đã ủng hộ..!!!

Unknown nói...

Con nho Mac Huong muon tat vai cai cho ha gian qua, tuong ai cung nhu minh suot ngay cu tim cach treo len giuong chu tu sao chu