>

6 thg 12, 2015

ĐCNT - Chương 41

Chương 41: Đi lên thị trấn làm công?


Edit : Nắng
Beta: Thiên Hạ



Đám người Tiêu Tiêu xấu hổ cúi đầu xuống. Mà Vương thị ở một bên sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, mặc dù lại một lần nữa sinh ra tức giận với Lý thị nhưng gặp Lâm thị đang mắng tôn tử tôn nữ của mình, trong lòng không chịu nổi bèn nói với Lâm thị: "Được rồi, chuyện này con trách bọn nhỏ cũng vô dụng, đứng xa như vậy, nước xa cũng không cứu được lửa gần."

Lâm thị mặc dù biết nhưng trong nội tâm vẫn rất khó chịu, lại nghe được những lời Vương thị nói, cũng chỉ cúi đầu xuống, hai mắt rưng rưng nói: "Nương, con không có trách bọn nhỏ, con cũng chỉ tự trách mình, nếu con không tranh cãi với Lý thị thì Huyên Huyên sẽ không phải chịu ủy khuất."

"Sao con lại nói những lời ngu ngốc như vậy, chuyện này nói thế nào cũng không thể trách con, muốn trách cũng chỉ có thể trách Lý thị, nếu không phải nó, làm sao lại có chuyện như vậy? "

Lâm thị hiểu được nên trong lòng cũng được trấn an một ít, cho nên nghe xong những lời này cũng đành đồng ý gật đầu. Chợt nhớ tới giờ cơm đến gần, liền vội vàng nói: "YAAAA...., cơm còn chưa nấu xong. Nương, chúng ta mau vào đi thôi."

"Ai, được, vậy chúng ta đi vào. Tiểu Thiên, con nhớ phải chăm sóc đệ muội cận thận." Vương thị dặn dò Mạc Vân Thiên một câu liền cùng Lâm thị đi vào nhà bếp.

Trong phòng trên Mạc lão gia tử cùng Mạc Thắng Minh nghe được động tĩnh ngoài sân, cũng nghe rõ là Lý thị vì bất mãn nên đánh người, mà người bị đánh chỉ mới là một tiểu hài năm tuổi. Trong nội tâm thật sự tức giận không kìm nén được, Mạc gia khi nào thì xuất hiện một người như vậy ? Từ xưa tới nay, Lý thị là người đầu tiên phá vỡ cảnh giới ấy.

Cho nên khi Lý thị vừa đến phòng trên, Mạc lão gia tử liền trực tiếp quát: "Lý thị, ngươi quỳ xuống cho ta."

Lý thị vừa mới đến, nghe được tiếng quát của lão gia tử lập tức hoảng sợ, tim trong ngực liền đập thình thịch. Trước kia tuy rằng Mạc lão gia tử cũng hay tức giận qua, nhưng cũng không có đáng sợ như bây giờ, giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống vậy. Ngược lại, nghĩ chính mình không làm sai sự tình gì, thì có gì phải sợ? Vì thế lưng thẳng tắp hùng hồn nói: "Công công, không biết con dâu làm sai chuyện gì?"

"Không biết? A, thật đúng là ta có được con dâu tốt, ngươi vừa ở bên ngoài làm cái gì không cần ta nói lại cho ngươi nghe chứ?" Mạc lão gia tử giận quá hóa cười.

Lý thị trong bụng khẽ hừ một tiếng, Mạc lão gia tử lại thay nhà lão đại lên tiếng, lão bất tử này thật sự vướng tay vướng chân, đợi lão nương đây tương lai đắc thế rồi, còn không chỉnh chết các ngươi, ta sẽ không mang họ Lý.

Nhưng mà ngoài miệng lại nói: "Công công, chuyện này đúng là lỗi của con dâu, bất quá con dâu cũng không phải cố ý, hơn nữa lúc nãy con dâu cũng đã nhận lỗi, xin lỗi với đại tẩu rồi."

"Ngươi thật sự nhận lỗi sao?" Mạc lão gia tử nghi ngờ nhìn Lý thị, đứa con dâu này trước kia bề ngoài luôn làm trò, không nghĩ tới bây giờ lại có thể thu hồi lại nguyên dạng,thật đúng với câu châm ngôn 'biết người biết mặt nhưng không biết lòng'.

"Đúng vậy. Công công, nếu người không tin có thể hỏi đại tẩu."

"Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi lần này. Nếu còn tái phạm, lão phu cũng không ngại dùng gia pháp." Mạc lão gia tử mắt sáng như đuốc nhìn Lý thị nói từng chữ một.

Lý thị khi nghe đến gia pháp liền run lên, lần trước từng bị dùng gia pháp (ý là bị đánh) đến bây giờ bà ta cũng không dám quên, hơn nữa cũng không quên được. Một ngày nào đó, bà ta cũng sẽ làm cho bọn họ nếm thử hương vị khi bị dùng gia pháp, nghĩ đến đây, khóe miệng Lý thị liền nổi lên ý cười chứa đầy âm mưu cùng ý vị.

"Tạ ơn công công, vậy con dâu đi ra ngoài trước, có thể giúp đỡ bà bà cùng đại tẩu."

Mạc lão gia tử vung tay lên coi như gật đầu, Lý thị thấy thế liền trào phúng nhìn thoáng qua Mạc Thắng Minh cùng Mạc lão gia tử, chỉ có điều trong nháy mắt hai người đều không nhìn thấy. (N: thấy mụ này nguy hiểm quá)

Lý thị vừa đi, Mạc lão gia tử vốn định tiếp tục chủ đề lúc trước, lại nhìn thấy trong phòng còn có Mạc Vân Lâm, bèn nói: "Vân Lâm, cha ngươi đâu? Sao lại không thấy tới?"

"Cha đang ở nhà trong, nói lát nữa sẽ tới." Mạc Vân Lâm thành thành thật thật nói với Mạc lão gia tử.

"Ừ, được rồi, ta cùng với đại bá của con nói chút chuyện, con đi chơi với mấy đứa Vân Thiên đi." Mạc lão gia tử nói thẳng.

"Vâng, con đi chơi đây." Mạc Vân Lâm kỳ quái nhìn thoáng qua hai vị trưởng bối, nhưng lại không nghi ngờ gì, liền trực tiếp đi ra ngoài.

Thấy mạc Vân Lâm thật sự đi ra ngoài, Mạc lão gia tử mới hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì mì lạnh, là thứ gì thế?"

"A, cái kia mì lạnh chẳng qua là Tiêu Tiêu trong lúc tình cờ nghĩ ra món này, lúc bắt đầu ăn rất ngon miệng, cho nên liền thương thượng đem lên thị trấn bán." Mạc Thắng Minh nói rõ cho Mạc lão gia tử hiểu.

Mạc lão gia tử thấy vậy cũng là thỏa mãn gật đầu, "Các con có việc làm để kiếm tiền thu nhập là tốt rồi, thừa lúc hiện tại trẻ tuổi, có thể tích lũy tiền bạc nhiều một chút. Trong nhà con hài tử tương đối nhiều, tương lại huynh đệ tụi nó còn có sính lễ, khuê nữ con đến khi xuất giá cũng phải có nhiều nữ trang một chút, cũng không thể cho ít đi, miễn cho người ta xem nhẹ chúng ta."

Mạc Thắng Minh có chút dở khóc dở cười, chỉ bất đắc chỉ nói: "Cha, bây giờ nói những lời này còn sớm, hơn nữa bây giờ trong nhà mặc dù có tiền thu nhập, cũng sẽ không cảm thấy vừa ý. Cho nên chúng ta dự định kiếm thêm nhiều bạc một chút, để tương lại còn xây thêm phòng ốc."

"Xây nhà? Ừ, cái này có thể, có mục tiêu là tốt rồi. Đừng như nhị đệ con, bị mẹ con làm hư hoàn toàn rồi, cái gì cũng không biết làm."

"Cha, người yên tâm, chúng con sẽ cố gắng."

"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi!" Mạc lão gia tử tựa hồ có chút cảm khái lặp lại những lời này, chợt giống như nhớ ra điều gì đó, "Lão đại, các con... "

Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy lão tam mang theo Lưu thị cùng với ba đứa nhỏ đi vào "Cha, đại ca, các người đang nói chuyện gì vậy, như thế nào nói đến hăng say đi? "

Mạc lão gia tử nói chưa xong đã bị cắt đứt, sắc mặt có chút không tốt nhưng nghĩ đến sự tình mình muốn nói kia, nếu bị mấy đứa con trai khác biết, nhất định sẽ cho là mình bất công, nghĩ lại vẫn là đem lời nói bên miệng nuốt xuống.

"Không có gì, chính là hiện tại là thời kì giáp vụ (dễ gây đói kém), hạt kê còn chưa tốt, lại vừa gieo xuống trong đất chưa được bao lâu, tuy rằng không phải ngày mùa, nhưng mà cũng không rời được người a." Mạc lão gia tử nói sang chuyện khác.

Mạc Thắng Minh tuy rằng không biết tại sao Mạc lão gia tử lại không nói tiếp chuyện vừa rồi, nhưng trong nội tâm ít nhiều cũng hiểu rõ tâm ý cha mình, cho nên trong lòng rất cảm kích, vì thế phụ họa nói: "Đúng vậy a, hiện tại không phải ngày mùa, cũng chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm thôi, còn không biết có thể duy trì trong bao lâu đây."

Mạc lão tam thấy đại ca ở một bên sầu muộn, ngẫm lại chính mình cũng chuẩn bị lên thị trấn làm công, sao không gọi đại ca đi cùng luôn? Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, liền trực tiếp hỏi: "Đại ca, ta chuẩn bị ít ngày nữa lên thị trấn làm công, nếu không ngươi cũng cùng đi?"

Mạc Thắng Minh nghe xong những lời này, cũng có chút cảm kích nhưng vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, còn không nói chuyện, liền chứng kiến Mạc lão tam vẻ mặt khó coi nhìn mình chằm chằm, mới kịp phản ứng nói: "Tam đệ, ý tốt của ngươi đại ca nhận, nhưng mà thân thể đại ca như thế nào ngươi cũng không phải là không biết rõ, sợ là khó ..."

Đứng một bên Lưu thị cũng nhớ tới tình trạng thân thể của đại bá, ở sau lưng kéo tay áo Mạc lão tam, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Động tác nhỏ này có lẽ người khác không thấy, nhưng mà Mạc lão tam tự nhiên là nhìn thấy tận mắt. hơn nữa lại nghe đại ca mình nói như vậy, trong lòng nhất thời ảo não và áy náy, sau nửa ngày mới nói xin lỗi: "Đại ca, cái kia ta không phải cố ý, ngươi đừng để trong lòng a."

Mạc Thắng Minh không thèm để ý vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, đã bao nhiêu năm rồi, Cũng không sao, ngoại trừ trời mưa sẽ đau lưng chút, còn lại vẫn rất tốt."

Mạc lão gia tử ngồi nghe nhưng không nói chuyện, chẳng qua nặng nề thở dài một hơi, bầu không khí trong phòng lập tức ngưng tụ lại, làm cho mấy hài tử tam phòng đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Tiểu hài tử chính là như vậy, nếu là hắn bị đè nén, nhất định sẽ ồn ào, cho nên ba đứa bé đều ồn ào muốn đi ra ngoài chơi. Vừa mới đến liền thấy được mấy cái đường ca, đường tỷ đang ở bên ngoài chơi, cho nên cũng không kiềm chế được.

Mặc dù không có lớn tiếng ầm ĩ, nhưng mà một đám tiểu hài tử lén lút không ngừng, làm cho Lưu thị tức giận không nhỏ. Cuối cùng vẫn là Mạc lão gia tử lên tiếng, để cho đám hài tử ra ngoài chơi, Lưu thị mới cho bọn nhỏ đi ra ngoài.


Hết chương 41.

2 nhận xét:

Meobibi92x nói...

Káj mụ Lý thị này thấy thật nguy hjểm nha. Khôg bjết mụ làm cách j để trả thù káj gja đình này đây hjx

Bích Vân nói...

ở nơi nào cũng có NV đáng ghét và nguy hiểm nữa mụ Lý thị này ...... mụ sẽ làm gì mọi người đây... thật là hồi hộp đây...