>

5 thg 8, 2015

[ Tội thê ] - Chương 6


CHƯƠNG 6: HÔN PHỐI


Edit : Choi
Beta: Rain Love


Tuy Tả Thiên còn trẻ tuổi nhưng dẫn quân vài năm nay uy nghiêm cũng rất cao.

Tướng quân vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đứng ở trong quân doanh, phía sau là một nhóm nữ tử xinh tươi mơn mởn, đúng là cảnh đẹp ý vui. Liên Tồn ngồi một bên cười cười, vỗ về chòm râu ngồi xem kịch vui diễn ra, nhìn hắn giống như là đang muốn làm cho tuồng kịch này càng thêm viên mãn vậy.

Nhóm thiếu nữ thanh xuân vừa trải qua một đại kiếp nạn nhưng qua mấy ngày nay được an dưỡng tốt, trên đường đi cũng được chiếu cố nhiều hơn, tuy rằng thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ gan lớn, vài người đã muốn ngẩng đầu nhìn trộm xung quanh, mặt xấu hổ lén phóng mị nhãn về phía Tả Thiên. Ngược lại chỉ có một tiểu nha đầu là ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào Tả Thiên, bộ dáng rất là bình thản.

Tả Thiên thầm khen ngợi một tiếng, mở miệng:

"Chư vị, Lâm gia phạm tội, toàn gia tộc bị lưu đày, ấn theo luật thì nô bộc đều phải sung công hay bán đi , giống như các ngươi thấy ở đây là nhóm các cô nương trẻ đẹp, bọn họ vốn là tội nô sẽ phải trở thành nữ tử chốn thanh lâu hay doanh kỹ_______" hắn tức thời dừng lại, ánh mắt nặng nề sắc bén như lưỡi đao đè ép mang theo khí lạnh thấu xương, con mắt đảo qua nhìn khuôn mặt của những nữ tử kia…hoặc xấu hổ hoặc túng quẫn, thưởng thức bộ dáng đột nhiên biến sắc của các nàng, vừa lòng nhìn thấy đại đa số những cô gái này đã muốn rơi lệ đầy mặt, có người quỳ xuống dập đầu, "Cầu tướng quân cứu nô tỳ với. . . . . ." Theo sau là các nha hoàn đứng đầy một viện liên tục quỳ xuống, đại bộ phận đều khóc thất thanh kêu lên. 

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Tiểu nha đầu ở trong thư phòng kia đôi mắt trong sáng nhìn hắn, bộ dáng như đang chăm chú lắng nghe, dường như là biết trước hắn sẽ nói gì tiếp theo. Hai ánh mắt chạm vào nhau, ước chừng cảm thấy tất cả mọi người đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngay cả cô nương có gương mặt tròn tròn đứng bên cạnh nàng cũng dùng sức lôi kéo bắt nàng phải quỳ xuống, lúc này nàng mới cúi đầu, chậm rãi quỳ xuống.

Quỳ quỳ, khóc khóc, năm mươi mấy cô nương đều cất tiếng khóc làm cho sân nhỏ ở dịch trạm liền cực kỳ náo nhiệt hẳn lên.

Ngày hôm qua các nàng được thông báo là đêm nay sẽ phải đi ra biên thành phía tây bắc, đại bộ phận các cô nương đều cho rằng mình từ nay về sau thành doanh kỹ, tiếng khóc vô cùng thảm thiết.

Tả Thiên tiến về phía trước mấy bước, thần sắc hòa hoãn, ý muốn làm cho mình thoạt nhìn không giống hung thần, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều, dần dần hấp dẫn mọi người: "Mọi người đừng khóc, đừng khóc! Bản tướng quân đã hướng bệ hạ cầu tình, những cô gái chỉ là nô bộc của Lâm gia, cùng tội danh mưu phản của Lâm thị không có liên quan gì, không bằng để bệ hạ ban cho các ngươi một mối hôn sự, cởi bỏ đi thân phận nô tịch mà tiếp tục sống tốt, coi như là làm một việc công đức cho thiên hạ, bệ hạ đã ân chuẩn ban chiếu chỉ xuống rồi!"

Các thiếu nữ đang vì biến cố lần này khóc hết nước mắt bất chợt ngây dại. Liên Hương kinh ngạc nhìn sang Thư Hương, thấy mặt nàng sạch sẽ, một chút nước mắt cũng không có,ôn nhu nhìn lại chính mình, ngượng ngùng lau hết nước mắt, kề bên tai nàng nói nhỏ: "Muội muội đoán quả nhiên là đúng! Không nghĩ tới. . . . . ." Trong tiếng nói của nàng không che dấu được nỗi kinh hỉ.

Không bị bắt làm doanh kỹ, lại được cởi bỏ nô tịch, được lập gia đình - quả thực là việc tốt từ trên trời rơi xuống mà, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ diễn ra như thế này.

Suốt đường đi Liên Hương vô cùng lo sợ, tinh thần hoảng hốt, mắt thấy nàng sắp ngã bệnh, Thư Hương hoang mang lo lắng, rốt cục trộm đem suy đoán của mình nói cho nàng ấy biết.

"Tỷ tỷ, lúc trước họ chọn lựa chúng ta, những ma ma kia tra xét cực nghiêm, kể cả việc thân thể có còn trong sạch không, đã có hôn phối hay chưa cũng bắt nói tới, không chừng. . . . . . không chừng là vì ở biên cương nữ tử quá ít, tướng sĩ trấn giữ đều lớn tuổi mà chưa có lập gia đình, cho nên mới phải lựa vài nữ tử đưa qua đó. . . . . ."

Trong mắt Liên Hương gợn sóng, vẻ mặt đau khổ: "Muội muội nói cái gì vậy? Chủ nhân đều bị định tội rồi, nào có chuyện phận nô tài như chúng ta có ngày tốt này chứ. Lại nói chúng ta đều thân mang tội, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy phát sinh được chứ?"

Không thể tưởng được trên đời này quả nhiên có việc phong hồi lộ chuyển (quanh co) như vậy.

Nhóm nữ tử lúc trước bị Tả Thiên hù sợ tưởng tượng đến thảm cảnh tương lai của mình, khóc lóc thảm thiết, hiện giờ lại nghe được tin tức như vậy không khỏi vui mừng hớn hở, lập tức hướng Tả Thiên dập đầu, oanh thanh yến ngữ, vừa lau nước mắt vừa cảm kích không thôi, hận không thể khắc ngay một khối bài vị, đem Tả Thiên bái lạy, tâm tình vô cùng hưng phấn, nhất thời khó kể hết được.

Liên Tồn vuốt râu mà cười, thầm khen biện pháp này của Tả Thiên rất tốt.

Trong kinh thành nhà giàu nào mà chẳng có tỳ nữ, đám bọn họ làm sao đã chịu qua khổ cực? Ăn dùng so với một tiểu thư gia đình nghèo hèn còn sung sướng hơn. Tục ngữ nói tiêu xài thì dễ, tiết kiệm mới khó. Biên quan là nơi nghèo khổ, thiếu thốn vật chất còn nhiều hơn những gì mà các cô gái này có thể tưởng tượng ra, nếu không phải đã sớm lựa chọn bỏ đi những nữ tử yếu ớt, lại đem tình cảnh miêu tả bi thảm hơn chút ít, chỉ sợ những nô tỳ quen hầu hạ chủ nhân quý phủ này tự nguyện ra biên cương chắc không đến hai người, khẳng định sẽ đều lựa chọn ở lại kinh thành làm nô tài mà thôi.

Nếu đã tuyên bố việc này, Tả Thiên liền thuận theo đẩy Liên Tồn ra, nói thẳng từ nay về sau việc hôn phối sẽ do Liên quân sư phụ trách, chờ đêm nay tới biên thành cùng hội họp với các tướng sĩ, ba ngày sau lập tức thành thân.

Hắn tuyên bố xong liền đem mọi chuyện giao cho Liên Tồn xử lý còn mình thì tiêu sái lên ngựa, thúc giục ngựa xuất phát.

Liên Tồn cảm thấy đau cả đầu, đảo mắt nhìn qua những đôi mắt đã khô lệ kia, bảy mồm tám miệng thảo luận sôi nổi, lần đầu tiên cảm thấy hối hận sao mình lại lớn tuổi hơn Tả Thiên kia chứ !!!!!.

Loại hôn phối kiểu này. . . . . . Kỳ thật hắn đã trải qua nửa đời người rồi mà vẫn còn chưa có nơi có chốn đây? Làm hồng nương (bà mối) lại chẳng cần phải nói, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận vậy.

Nhóm nữ tử vây quanh Liên Tồn ồn ào, nhìn thấy bên kia náo nhiệt như vậy, Hoài Hương khinh miệt nghiêng mắt liếc nhìn một cái, mỉa mai: "Vị Tả tiểu tướng quân kia hình như chưa có thành thân. Cũng không biết có thể chọn một trong số chúng ta hay không? Nhưng Tả gia là đại gia tộc, cho dù làm thị thiếp. . . . . ."

Liên Hương trên mặt còn vương lệ cùng Thư Hương nhất tề kinh hãi, giật mình nhìn Hoài Hương.

Thư Hương thầm nghĩ: cô nương này xinh đẹp thì có xinh đẹp đó, dùng từ kiếp trước để miêu tả thì là người não ngắn. 

Tả Thiên thân là con trai trưởng của Tả lão tướng quân, là con trai độc nhất, nghe vị ma ma kia kể chuyện khen không dứt miệng. Tả gia tay cầm quân quyền, làm sao có thể cho con trai trưởng cưới một cái nha đầu xuất thân là nô tỳ chứ? Cho dù đó là nhà bình thường chỉ e cũng chưa xứng đôi được, huống chi Tả Thiên trẻ tuổi lại oai phong, chiến công hiển hách. Trừ phi cả nhà Tả gia và Tả Thiên đều bị rút hết não. 

Mà cho dù cả nhà không có não đi nữa thì Hoàng đế triều đại này cũng sẽ không để cho vị tướng tinh anh của mình có một mối hôn sự mất thể diện như vậy được.

Ngày ấy hai ma ma nghiệm thân là người bên cạnh Tả lão phu nhân. Các nàng nhìn đám nha hoàn trẻ tuổi ở Lâm phủ không giống như nhìn Thiếu phu nhân tương lai, chỉ như nhìn cây cỏ hoa lá, xen lẫn là sự khinh thường mà thôi.

Thư Hương nhìn vẻ mặt đang chìm đắm trong ảo tưởng của Hoài Hương, rất muốn dùng sức lay tỉnh nàng ta, người trẻ tuổi có ước mơ là chuyện tốt, nhưng mơ ước ấy lại chênh lệch quá xa so với hiện thực thì cũng không tính là chuyện tốt đẹp gì!

Liên Hương ở chung với nàng lâu ngày, đối với tính tình của nàng là người hiểu rõ nhất, lôi kéo tay áo nàng vài cái: "Muội muội, lên xe đi."

Hoài Hương gặp hai người kia đều ngoan ngoãn ngơ ngác, nửa điểm ý đồ cũng không muốn, một bộ dạng mặc cho số phận an bài, nhất thời bất mãn rủa thầm một câu, dẫn đầu hướng về phía xe ngựa bên ngoài viện mà đi.

Thư Hương cùng Liên Hương tay cầm tay đi ra ngoài, nàng chợt nhớ tới một chuyện bèn quay lại cười nghịch ngợm, thấp giọng ở bên tai Liên Hương thì thầm: “Cũng phải cạm tạ kiếp nạn này của Lâm gia, nếu không giờ này tỷ tỷ đã phải thành nương tử của người ta rồi."

Liên Hương vươn tay đến nhéo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nha đầu xấu này, ngày nào đó muội phu xuất hiện xem muội còn . . . . . ." Nói xong nghĩ đến bản thân, trên mặt không khỏi nhuộm một màu hồng phấn.

Thư Hương thầm nghĩ: đời trước chưa có duyên thành thân, đời này tốt xấu gì cũng là quân hôn đó nha . . . . . Không biết triều Đại Hạ này quân hôn có được pháp luật bảo hộ không nhỉ?

Nội tâm nàng so đo cân nhắc, nếu đã không thể quyết định số phận thì phải nghĩ ra biện pháp khiến mình và Liên Hương trải qua bình thường an ổn cũng được. Không biết có thể cùng vị Liên quân sư này giao hảo hay không, tốt nhất là chọn được hai đối tượng có tính tình kha khá, ít nhất. . . . . . Không thể có bạo lực gia đình nha. 

Thế sự như một bàn cờ, nàng làm sao có đủ năng lực biết được rằng sẽ có một ngày chọn trượng phu như tùy ý chọn rau xanh củ cải ngoài chợ.

Tự do luyến ái (tự do yêu đương) ước chừng chỉ có trong mộng mới có thể thỏa sức tưởng tượng mà thôi!

Tả Thiên đi trước, Liên Tồn cùng với quân sĩ hộ vệ bảo vệ xe ngựa đuổi theo sau, khi hoàng hôn buông xuống thì cũng vừa đến cửa thành.

Tại cửa thành Vang Thủy giờ phút này chật ních các tướng sĩ. Những binh lính trấn giữ biên quan nhiều năm cùng đồng bạn bên cạnh giễu cợt trêu chọc lẫn nhau: "Hắc Tử, ngươi muốn lấy người vợ như thế nào?"

Có người khác cao giọng thở dài: "Rốt cục ta cũng được giải thoát rồi, lúc nửa đêm không cần phải bị Hắc Tử ca coi như cô vợ bé nhỏ mà ôm vào trong ngực rồi, bị ta đánh thức còn đạp ta xuống giường nữa, còn nói ta quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, hắn mới vừa cùng nương tử nóng hổi sáp vào thôi. . . . . ."

Lời này nhất thời đưa tới một trận cười to giòn giã.

Hán tử vừa đen vừa cường tráng bị trêu chọc cũng há mồm cười to, nhe cái răng nanh dữ tợn trắng tinh, hắn vươn bàn tay to như quạt hương bồ vỗ một chưởng thật mạnh vào vai anh lính kia, thành công khiến đối phương nhe răng nhếch miệng, lúc này mới cười nói: "Mẹ ta nói vợ phải béo chút mới dễ nuôi, gầy đến gió thổi ngã thì còn kêu là vợ được sao? Đó là ma nữ mới đúng. . . . . ."

Nếu Thư Hương nghe được lời này nhất định sẽ cười ra tiếng, kiếp sau sẽ không cố gắng giảm béo nữa, phải trông mượt mà một chút thì mới xuyên qua tốt được. Về phần gầy đến gió thổi ngã. . . . . . Thực xin lỗi, xuyên qua đến đây thật không thích hợp với loại người như vậy!

Xe ngựa của các nàng nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ trước đến nay chưa từng có.

Tả Thiên đã hạ lệnh cho giáo úy đưa binh lính ra cửa thành nghênh đón. Các hán tử lớn tuổi ở biên thành thấy thế còn chạy nhanh hơn cả thỏ nhưng vẫn không quên lời Tả Thiên đã nói, hôn phối lần này do một tay quân sư làm chủ, chỉ cần vừa mắt là sẽ lập tức thành thân. Như vậy chỉ cần phải đi cầu quân sư làm mai thôi.

Vì thế, khi nhóm nữ tử bước vào bị một phen nhiệt tình oanh tạc thì Liên Tồn cũng bước vào cửa thành Vang Thủy, sửng sốt nhận lấy sự chào đón vang dội của quân sĩ.

Hạ Hắc Tử có thân hình cao lớn đem cánh tay dài của mình xách Liên Tồn xuống, thần sắc lại cực kỳ cung kính: "Ta đỡ quân sư giúp ngài xuống ngựa."

Liên Tồn cười khổ nhìn hắn, cố gắng giãy khỏi tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái: "Hạ Hắc Tử, ngươi thành thật một chút cho ta, lần này cưới vợ không có phần của ngươi, số người không đủ." 

Hạ Hắc Tử mặt đen lập tức nhăn lại, một bộ dáng muốn khóc to: "Quân sư, sao ngài có thể khi dễ tiểu nhân như thế được? Luận đánh giặc cho tới bây giờ ta chưa tùng lùi bước, luận võ công. . . . . . Trừ Bùi Đông Minh ra, ta đã khi nào bại bởi các huynh đệ khác chưa? Tại sao đến phiên phát vợ lại không có phần của ta?"

Mọi người bảy mồm tám lưỡi chỉ trích hắn.

"Ngươi lớn lên quá đen."

"Ngươi cũng không thể trắng hơn ta."

"Ngươi sinh ra giống con gấu quá, quân sư chỉ là tốt bụng, sợ ngươi dọa cô nương nhà người ta chết khiếp thì làm sao bây giờ."

"Người ta gọi đây là uy vũ, ngươi sinh ra tựa như con gà con vậy, chẳng lẽ không sợ cô nương người ta ghét bỏ sao?"

Một đường tranh đấu hò hét nhốn nháo vây quanh xe ngựa tiến vào quân doanh.



Hết chương 6.

Không có nhận xét nào: