>

7 thg 8, 2015

Hương Tập Nhân - Chương 25

Chương 25 : Thu lưới



Edit : Dứa Dứa


Sắc Vi ra khỏi phòng Cố Liệt, vừa định đi xuống dưới lầu, phía sau truyền đến một tiếng gọi khe khẽ: "Đại tiểu thư..."

Cô dừng lại một chút, "Đến phòng tôi." Liền xoay người trở về phòng của mình.

A Hồng theo sát ở đằng sau, hai người một trước một sau vào phòng, khóa trái cửa lại, A Hồng liền nói ngay: "Đại tiểu thư, tuần này Trần Lỵ Hoa vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi."

"Hừ!" Hai tay Sắc Vi khoanh trước ngực, xem ra Trần Lỵ Hoa rốt cục không kiềm chế nổi nữa, đã bắt đầu hành động? Hơi hơi trầm ngâm, "Cô bình thường đều dựa theo ý tứ của tôi để truyền lời cho bà ta chứ, chuyện xưa hiện tại diễn biến đến trình độ nào rồi?"

"Bà ta đã gọi cho tôi ba lần, tôi nói cho bà ta biết gần đây tiên sinh và phu nhân hay thường xuyên cãi nhau, tình cảm càng ngày càng tồi tệ. Bây giờ phu nhân đã sinh nghi ngờ đối với bà ta, cho nên lúc bà ta gọi điện thoại đến, giọng nói của phu nhân có vẻ lãnh đạm, ngược lại bà ta cho rằng phu nhân là vì tình cảm không vừa ý mà làm cho tâm tình u buồn. Mặt khác bà ta kêu tôi giám thị khoảng cách thời gian giữa lúc tiên sinh về nhà và lúc phu nhân ra ngoài, đại tiểu thư, tiếp theo tôi nên làm như thế nào?"

Sắc Vi theo bản năng đan hai tay để trước ngực, trong đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ, xem ra Trần Lỵ Hoa đã hoàn toàn tin tưởng những tin tức A Hồng cung cấp. Bởi vì mẹ đã bắt đầu đề phòng bà ta, trái lại đối xử với bà ta càng lạnh nhạt, bởi vậy Trần Lỵ Hoa càng mừng thầm vì thực hiện được mưu kế thành công, trong lúc đó ly gián tình cảm của ba mẹ, làm cho cảm xúc của mẹ bị sa sút, thừa dịp cho bà ta có cơ hội chen vào?

Dựa theo diễn biến của kịch bản kiếp trước, cũng giống hệt như thế.

"Hình như, mấy hôm nay mẹ tôi thường xuyên đến Diệp gia chơi mạt chược phải không?"

"Đúng vậy, mấy ngày nay Diệp phu nhân và Trương phu nhân thường mời phu nhân đến nhà chơi, ngày hôm qua phu nhân trở về tôi thấy vẻ mặt rất vui vẻ, chắc là vận may không tồi." A Hồng làm gián điệp hai mang cho Sắc Vi, mấy ngày nay có thể nói là lao tâm loa lực, bên ngoài không chỉ phải ứng phó với Trần Lỵ Hoa, ở nhà còn phải chế tạo ra mấy lời đồn đãi, thật sự là cúc cung tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao.

"Được rồi, nếu hôm nay mẹ tôi còn đi chơi mạt chược, trước tiên cô cứ nói cho mẹ tôi biết ba tôi vừa có điện thoại báo công ty có xã giao, không về nhà ăn bữa tối. Nói cho Trần Lỵ Hoa, ba mẹ tôi cãi nhau, mẹ tôi thu dọn quần áo rời nhà bỏ đi rồi, còn ba tôi mượn rượu giải sầu, tôi và em trai tham gia lớp học bổ túc buổi tối, tôi nghĩ... cơ hội tốt như vậy, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu?"

"Tiểu thư, ý tứ của cô là bảo Trần Lỵ Hoa đến đây? Ngộ nhỡ phu nhân đột nhiên trở về thì sao? Với lại bình thường tiên sinh đều tan tầm đúng giờ..."

Sắc Vi cười nhẹ, ngữ khí không cho nghi ngờ chút nào, "Cô cứ làm theo lời tôi nói đi. Đúng rồi, nói cho Trần Lỵ Hoa biết, ba tôi thích nhất là rượu Hennessy VSOP *.”

( * ) là một loại rượu quý có xuất xứ từ Pháp.
"Vâng"

"Nói cho Trần Lỵ Hoa biết, khi ba mẹ tôi cãi nhau, ba tôi nói một câu: nếu cô giống như Lily khéo léo hiểu lòng người thì tốt biết mấy? Ừm... sau đó ba tôi có biểu tình thập phần thất vọng, cảm xúc thấp đến cực điểm..." Về mặt tình cảm người đàn ông đã bị tổ thương, tại thời điểm sa sút, rất cần hồng nhan tri kỷ an ủi và chia sẻ ấm áp! 

Một thời cơ thật tốt, Trần Lỵ Hoa, đây chính là cạm bẫy màu hồng tôi tạo ra cho bà, nếu bà không nhảy xuống, như thế mới không làm thất vọng một phen khổ tâm của tôi chứ?

"Vâng, tiểu thư." Nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này, A Hồng không tự chủ được cúi đầu xuống, trải qua trong khoảng thời gian này, cô ta đã khắc sâu sự hiểu biết về tiểu thư không phải thiên sứ, mà là ma quỷ bên ngoài khoác áo thiên sứ .

Sắc Vi liếc mắt nhìn cô ta một cái, đem vẻ mặt của cô ta thu hết vào đáy mắt, đi đến trước bàn học, mở ngăn kéo bên trong lấy ra một gói trong suốt, bên trong có viên thuốc nhỏ màu đỏ, "Cô bỏ hai viên thuốc này vào trong ly rượu của Trần Lỵ Hoa, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy bà ta uống hết xuống bụng mới được."

Nói xong để gói trong suốt vào trong lòng bàn tay A Hồng, đối diện với vẻ mặt hoảng sợ của cô ta, "Tiểu… tiểu thư…, đây là cái gì.……?" Tiểu thư muốn lập bẫy đối phó với Trần Lỵ Hoa, chính mình là một tay xạ thủ, nếu, nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải mình là người đầu tiên xong đời sao?

Sắc Vi khinh thường nhíu mày, "Biểu tình của cô như vậy là sao? Cô nghĩ rằng, tôi đưa thuốc độc cho cô chắc? Yên tâm, thuốc này chỉ làm tim người ta tạm thời đập nhanh hơn một chút thôi, Trần Lỵ Hoa còn ước gì được dùng nó đấy." Nói xong châm chọc cười nói, "Nếu tôi đoán không lầm, đến lúc đó Trần Lỵ Hoa cũng sẽ đưa cho cô loại thuốc này, cô chỉ cần bỏ tất cả vào trong ly rượu của bà ta, nhưng phải cẩn thận một chút, đừng để lãng phí, đây chính là đồ tốt đó."

Đời trước, không phải Trần Lỵ Hoa cũng dùng thủ đoạn vô ` sỉ ` hạ ` lưu này bò lên giường ba ba sao?

A Hồng nghe vậy mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, nhưng cảm thấy Sắc Vi đang bất mãn vội gật đầu đồng ý nhận lấy viên thuốc, "Dạ…dạ…tiểu thư."

Sắc Vi âm thầm buồn cười, thực sự sợ cô như vậy sao?

Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tường, thản nhiên nói: "Được rồi, bây giờ cô có thể trả lời điện thoại của bà ta đấy. Ba tôi sẽ về nhà lúc 6 giờ, cô hãy nói cho Trần Lỵ Hoa biết mà nắm chắc thời gian, tôi đã vất vả giúp bà ta chế tạo ra thời cơ tốt như vậy, trăm ngàn lần đừng nên lãng phí."

A Hồng nghi hoặc ngẩng đầu, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Cố Tường Vi, nhưng cô ta không dám nói thêm gì nữa, hai viên thuốc nhỏ nằm trong lòng bàn tay nóng bỏng giống như bị phỏng bàn ủi, đáy lòng cô ta cũng biết rõ những thủ đoạn của Sắc Vi nên cô ta lập tức câm như hến lui xuống.

A Hồng đi rồi, Sắc Vi ngồi ở giường trầm mặc mấy phút đồng hồ.

Cô cảm thấy đói bụng một chút, liếc nhìn đồng hồ báo thức, cầm lấy máy bàn ở đầu giường gọi điện thoại cho Cố Hạo Vũ.

"Tút tút tút —— "

Điện thoại kêu ba hồi chuông, giọng nói của Cố Hạo Vũ mang theo vài phần nghi hoặc vang lên, trầm thấp mà từ tính: "Sắc Vi?"

"Ba ba." Đầu cô khẽ tựa vào đầu giường, trên mặt tươi cười thản nhiên, điện thoại để sát vào bên tai, trong giọng nói của Sắc Vi lại tràn ngập sự hờn dỗi của con gái.

"Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho ba thế ? Có việc gì sao?" Cố Hạo Vũ ngồi trên xe ô tô, ông mới vừa từ trong nhà đi ra ngoài, đứa nhỏ này sao đã gọi di động cho ông vậy?

"Hôm nay, mấy giờ ba về nhà thế?" Giọng điệu của Sắc Vi thoải mái ngọt ngào, nhưng lông mày lại thâm sâu nhíu lại, có nên nói rõ ràng cho ba biết không? Nhưng nếu không nói rõ ràng, dựa vào sự khôn khéo của ba, nhất định sẽ hiểu rõ nội tình từ đầu đến cuối, đến lúc đó nhất định sẽ hoài nghi mình.

Nhớ tới buổi sáng nhìn thấy một màn trong phòng con trai, trong lòng Cố Hạo Vũ không khỏi dấy lên nghi hoặc, "Làm sao vậy? Có phải hôm nay mẹ con muốn chuẩn bị đại tiệc chúc mừng gì?" Gần đây con gái thay đổi nhiều quá, trực giác nói cho ông biết con gái sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến, chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi? Chuẩn bị thẳng thắn nói cho ông biết?

"Hôm nay mẹ đến nhà Diệp phu nhân chơi mạt chược, chắc sẽ ở lại nhà Diệp phu nhân ăn bữa tối." Tâm tư xoay chuyển, Sắc Vi vẫn bình tĩnh lý trí mà lựa chọn giấu diếm, "Chẳng qua...ba, đến 6 giờ ba nhất định phải về nhà nha, hôm nay tự bản thân con xuống bếp."

"Hả? Con xuống bếp nấu đồ ăn cho ba, không nói cho mẹ con biết sao?" Xuống bếp? Trong lòng Cố Hạo Vũ nhất thời nổi lên hưng thú. Từ nhỏ Sắc Vi đã mười ngón tay không dính nước, học được nấu cơm khi nào?

Không phải nó cũng chưa bao giờ vào nhà bếp đấy sao?

"Khụ, con nấu cho ba ăn thử trước, nếu ba ăn thấy ngon, con lại nấu tiếp cho mẹ ăn, ba biết rõ mà, mẹ rất kỹ tính, đến lúc đó con nấu ra khó ăn, mẹ nhất định sẽ phê bình đả kích lòng tự tin của con." Sắc Vi nhìn hai bàn tay trắng nõn xinh đẹp của mình, cô không có thiên phú về nấu ăn, ừm... Nhưng nếu làm món rau dưa salad gì đó thì không thành vấn đề.

"Đứa ngốc, phải tự tin vào bản thân mình chứ." Cố Hạo Vũ cười vui vẻ, lúc này lái xe giẫm nhẹ chân ga, tốc độ đi nhanh hơn, xe thay đổi phương hướng quẹo đầu chạy ra đường quốc lộ. "Được rồi, ba sẽ cố gắng về sớm, bây giờ không nói nữa. Mà này, những gì con nói sáng nay, ba sẽ suy nghĩ thật kỹ. Cam đoan buổi tối đúng 6 giờ về tới nhà, thật mong chờ bữa tối mà Sắc Vi tiểu thư chuẩn bị. Được chưa?" Nếu cô con gái nhỏ có lòng biểu hiện, ông liền mỏi mắt mong chờ.

"Dạ, tạm biệt ba."

Sắc Vi cúp điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau khi ngủ trưa dậy Thẩm Khanh sẽ sang nhà Diệp phu nhân, nếu bình thường Cố Hạo Vũ không về ăn cơm bà sẽ ở đó chơi thêm một lúc. 7 giờ Cố Hạo Vũ về nhà, A Hồng gọi cho Trần Lỵ Hoa đã ám chỉ rõ ràng như vậy, chắc hẳn là hôm nay bà ta sẽ hành động thôi?

Xuống lầu ăn qua loa bữa sáng, Sắc Vi trở về phòng kiểm tra máy quay camera cùng góc độ quay một lần nữa , sau đó liền an tâm ở trong phòng đọc sách chờ đợi, cuối cùng, buổi chiều lúc 4 giờ A Hồng xác định thời gian hôm nay Trần Lỵ Hoa bắt đầu hành động.

Sắc Vi lập tức vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho tốt, phải làm xong toàn bộ trước giờ tan tầm.

4 giờ, 5 giờ, 5 giờ rưỡi, 6 giờ.

6 giờ 10’, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng còi xe hơi, trong màn hình máy tính theo dõi cũng xuất hiện xe hơi màu đen của Cố Hạo Vũ, xe ô tô chậm rãi xuyên qua lối đi nhỏ, dừng lại ở cửa chính, sau đó Cố Hạo Vũ cầm theo cặp công văn xuống xe, lái xe chạy xe để vào gara.

Kế tiếp Cố Hạo Vũ vào cửa, cầm cặp công văn trực tiếp lên lầu, A Hồng cầm di động từ trong góc nhỏ đi ra, ra dấu "OK" về hướng máy quay, ngồi trước màn hình máy tính khóe môi Sắc Vi chậm rãi cong lên, điều này chứng minh Trần Lỵ Hoa bên kia đã bắt đầu xuất phát.

15 phút sau, Cố Hạo Vũ thay một bộ quần áo màu trắng ở nhà đi xuống lầu, trên tóc nước còn đang nhỏ giọt, rõ ràng là vừa trở về phòng tắm xong.

Lúc này A Hồng lập tức bưng trà chiều và hoa quả đi ra, dường như hai người nói gì đó, Cố Hạo Vũ gật gật đầu, cầm tờ tạp chí mới nhất ngồi trên sô pha ở phòng khách bắt đầu đọc báo, ngoài cửa sổ ánh tà dương nhuộm đỏ nửa bầu trời, tỏa ánh sáng mờ xung quanh, Cố Hạo Vũ còn chưa phát giác ra sự khác thường trong nhà, thường bưng ly hồng trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ thập phần thảnh thơi.

Mà Sắc Vi ở trong phòng thì bắt đầu cảm thấy vài phần khẩn trương và lo lắng, trong máu dường như có sự hưng phấn khó tả.

Đến khi 6 giờ 50’.

"Leng keng —— "

Đột ngột vang lên một tiếng chuông cửa thanh thúy dễ nghe, A Hồng ở ngoài phòng khách ngoại lập tức đi ra mở cửa, trước màn hình Sắc Vi đột nhiên nheo mắt lại, hô hấp dồn dập lên.

Quả nhiên, Trần Lỵ Hoa mặc một bộ váy liền thân gợi cảm đi giày cao gót, tóc quăn gợn sóng xõa sau lưng, yêu diễm động lòng người đứng ở cửa, trong tay cầm một chai rượu Hennessy VSOP. Sắc Vi thỏa mãn lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Trong màn hình, Trần Lỵ Hoa lễ phép mỉm cười đối với A Hồng, sau đó đưa chai rượu Hennessy VSOP trong tay cho A Hồng cầm, A Hồng nhanh tay nhận lấy chai rượu đi ra ngoài, Trần Lỵ Hoa giẫm lên đôi giày cao gót bày ra phong thái yểu điệu đi vào nhà.

Cố Hạo Vũ đối với sự xuất hiện của Trần Lỵ Hoa có vẻ hết sức kinh ngạc, ông không kịp thu lại biểu tình trên mặt đã thấy Trần Lỵ Hoa đứng trước mặt. Bên kia, A Hồng bưng chai rượu đi vào phòng bếp, Trần Lỵ Hoa và Cố Hạo Vũ ở trong phòng khách câu có câu không nói chuyện phiếm.

Lúc hai người nói chuyện, mới đầu thái độ của Cố Hạo Vũ thập phần bình thản, tiếp theo lại khôi phục biểu tình khách sáo, sau đó không biết Trần Lỵ Hoa nói gì, mà ông đột nhiên thay đổi thái độ, biểu hiện ra dáng vẻ cảm thấy hết sức hứng thú. Ngay sau đó, dường như hai người bắt đầu trao đổi đề tài gì…càng lúc càng hòa hợp, trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Trước màn hình máy tính, khóe môi Sắc Vi chậm rãi gợi lên nụ cười lạnh. Lúc này, A Hồng lại bưng ra cái khay đựng hai ly rượu có chất lỏng màu đỏ thẫm, trên mặt Cố Hạo Vũ bày ra biểu tình mừng rỡ.

Sau đó A Hồng đưa cho Cố Hạo Vũ và Trần Lỵ Hoa mỗi người một ly rượu, trong màn hình truyền đến sự im ắng lạ thường, ở trong tầm mắt theo dõi của A Hồng, Trần Lỵ Hoa và Cố Hạo Vũ bưng ly rượu lên, chạm cốc, chậm rãi uống xuống cổ họng.


Hết chương 25.

5 nhận xét:

Unknown nói...

Hồ ly sắp bị lộ đuôi rồi ha ha 😁 . lâu rồi ít nhắc đến nam chính quá. Mong anh sớm trở lại. Thanks nàng đã edit nha

Unknown nói...

Kế sách thật hoàn hảo, Sắc vi thật thông minh nhỉ? Nhưng SV k nói kế hoạch này vs bố mình thể nào rồi cũng bị ông phát hiện ra thôi. Ta cứ có cảm tưởng SV là tiểu hồ ly còn Cố Hạo Vũ là lão hồ ly ý. SV k thể nào qua mặt bố mình đc.
thanks bạn.

Míp nói...

Cảm ơn các bạn ^^

lời nguyện cầu nói...

Mình ghét kẻ thứ 3

Míp nói...

phải có kẻ thứ 3 mình mới có chuyện đọc á á , cơ mà Míp cũng ghét kẻ thứ 3 như bạn á á @@