>

15 thg 7, 2015

Nông gia nữ - Chương 8

CHƯƠNG 8:

 TÍNH TOÁN CỦA ĐÀO HOA



Edit: Choi
Beta: Thiên Hạ



"Ha ha... " Bích Đào hàm súc cười cười, sai bà tử kia đưa cho đám người Vương Hà Hoa mấy thứ đồ vật. Tỷ muội Vương Phúc Nhi được ba cái quyên hoa, ở nông thôn mà nói vật này rất ít khi gặp, thế nhưng đối với Vương Phúc Nhi vài món đồ này chẳng hiếm lạ, không phải chỉ là giả hoa sao? Chính mình cũng không thích mang, đến lúc đó đều cho đại tỷ mang đi, nàng đã mười tuổi rồi, cũng nên cho biết ăn ăn mặc một chút.


"Đây là ba chất nữ của ta đi, bộ dạng lớn lên thực khéo léo! Trước kia thời điểm ta đi còn chưa có Phúc nhi đi." Bích Đào cười khanh khách nói."Lâm mụ, người dẫn ba chất nữ của ta đi ăn chút điểm tâm đi." Nhìn thoáng qua Hà Hoa, Hà Hoa biết ý muốn bảo chính mình tránh đi để bọn họ còn nói chuyện nhưng nàng không đi, cứ đứng ở bên cạnh Triệu thị.

Ba người Vương Phúc Nhi đi đến một phòng khác, người kêu Lâm mụ kia cầm vài cái điểm tâm đưa cho, lại hỏi nói mấy câu, liền ly khai.

"Tỷ, ngươi nói đây là chuyện quan trọng gì vậy? Rõ ràng là Đào Hoa cô cô sao lại bảo Bích Đào?" Vương Hoa Nhi khó hiểu hỏi.

"Ta cũng không biết." Vương Cúc Nhi không rõ, Vương Phúc Nhi nhấc tay, "Đại tỷ, nhị tỷ, vừa rồi thời điểm chúng ta đi vào, ta nghe thấy có người nói chút chuyện, ta biết vì sao."

Vương Cúc Nhi cùng Vương Hoa Nhi đều nhìn Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi nói: "Bọn họ đều nói Đào Hoa cô cô đi làm tiểu lão bà cho người khác, hiện tại trở về một chuyến là để khoe khoang."

Vương Cúc Nhi mặt ngượng đỏ hồng, "Phúc nhi, đừng nói bừa, ta cái gì cũng không biết, ngươi cũng đừng cùng người khác nói, biết không?"

Vương Phúc Nhi gật gật đầu, "Ta chỉ cùng các tỷ nói thôi." Kỳ thật bộ dạng Đào Hoa như vậy, cao cao tại thượng, chỉ sợ Vương gia thôn này rất nhiều người nhìn không quen đi, bất quá hâm mộ khẳng định có.

Ba tỷ muội đang ăn điểm tâm, Thích thị vội vàng đi thẳng vào, lôi kéo Vương Phúc Nhi hướng ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, Vương Cúc Nhi cùng Vương Hoa Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng hấp tấp đi theo. Vương Hà Hoa ở phía sau gọi theo, "Tam tẩu, tam tẩu, ngươi yên tâm, Phúc nhi là chất nữ yêu nhất của ta, ta tuyệt đối sẽ không để loại người kia thực hiện được ý đồ!"

Thích thị ôm cổ Vương Phúc Nhi, càng ôm càng chặt, Vương Phúc Nhi hô hấp có chút không thông, "Nương, đau!" Vương Phúc Nhi lên tiếng.

Thích thị vẻ mặt đong đầy nước mắt, về đến phòng mình ở, Thích thị nói với Vương Cúc Nhi cùng Vương Hoa Nhi: "Cúc nhi cùng Hoa nhi đem quần áo dọn dẹp một chút, chúng ta đi một chuyến về nhà bà ngoại các con!"

Vương Cúc Nhi cùng Vương Hoa Nhi tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Vương Phúc Nhi dùng tay nhỏ bé của mình giúp nương lau lệ, "Nương, không khóc!"

Thích thị thương tâm, quay lại nhìn Vương Hà Hoa vừa khuyên nhủ mình nói: "Hà Hoa, tẩu tử biết muội là người tốt, nhưng sự việc hôm nay tẩu tử sẽ không thoái nhượng, nếu Tam ca ngươi muốn đem Phúc nhi tống xuất, vậy coi như chúng ta không có duyên phận đi."

"Tẩu tử! Xin bớt giận, việc này còn chưa quyết định, cha ta bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Ngươi nếu đi rồi, ta như thế nào cho Tam ca ta một cái công đạo đây." Vương Hà Hoa gấp gáp không thành bộ dáng.

"Hà Hoa, ngươi đừng khuyên ta, ta biết chính mình không thể sinh nhi tử, trong cái nhà này lời nói chẳng có phân lượng, nhưng nếu muốn ta để nữ nhi đi ở cho người khác làm nha hoàn, ta tuyệt đối không đồng ý. Ngươi cũng đừng khuyên ta nữa, ta hiện tại cái gì đều nghe không vào."

Vương Hà Hoa cuối cùng đành nói: "Cũng tốt, người về nhà mẹ đẻ trước, ta sẽ bảo Tam ca đi đón người!"

Bốn mẹ con Thích thị cứ như vậy mang theo quần áo về Thanh Sơn thôn. Thích lão hán cùng lão nương Hồ thị đều ở nhà, nhìn thấy Nhị nữ nhi đột nhiên cùng cháu gái đều có chút giật mình, bất quá cũng rất cao hứng. Thích lão hán còn một phen ôm lấy cháu út Vương Phúc Nhi.

Lão nương của Thích thị trông thấy nữ nhi sắc mặt không tốt cũng không trực tiếp hỏi, trước để các nàng chuẩn bị cơm, ăn uống xong xuôi mới đem khuê nữ ra hỏi một chút sự tình gì xảy ra.

Thích thị chưa nói nước mắt đã rơi, "Nương, con thật sự chịu không nổi nữa, bình thường bắt con làm nhiều việc, nói con vài câu, con cũng không để ý. Hiện tại bà bà còn muốn con đem Phúc nhi ra ngoài bán cho người ta làm nha hoàn. Phúc nhi là do con mang thai 10 tháng sinh hạ, là cốt nhục của con, bình thường con không cho nàng ăn no được đã cảm thấy thực xin lỗi nàng. Hiện tại dựa vào cái gì mà giày xéo nữ nhi của ta a. Nương, trong lòng con khổ lắm."

Hồ thị cũng chua xót, nữ nhi của mình không sinh được con trai, bà cũng không dám đi qua cho nữ nhi một chỗ dựa. Hiện tại bà thông gia lại muốn đem Phúc nhi bán đi làm nha hoàn, dù sao cũng là cháu gái ruột thịt của Triệu thi kia mà.

"Khuê nữ, ngươi từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nương nghe, lần này tuyệt đối làm chủ cho ngươi!"

Thích thị liền đem chuyện nữ nhi Nhị thẩm thành nha đầu thông phòng trở về, sau đó kêu nàng đưa nữ nhi qua, kỳ thật chính là trung gian ở giữa chọn một đứa để nữ nhi của Nhị thẩm kia làm nha hoàn thiếp thân. Cuối cùng coi trọng Phúc nhi nhất! Xem dạng như vậy mà Triệu thị còn rất nguyện ý bởi vì họ sẽ trả cho mười lượng bạc.

"Nghiệp chướng, Phúc nhi mới là cái oa nhi năm tuổi, như thế nào có thể bán cho người khác làm nha hoàn. Khuê nữ, theo như con nói người nọ không phải em gái của chồng ngươi, Phúc nhi chẳng phải chất nữ ruột thịt, nàng như thế nào có tâm này đây!" Hồ thị hận nghiến răng ngứa.

"Nàng nói như vậy cả gia đình con không cần lo lắng chi tiêu, còn nói nàng thật vất vả mới thuyết phục được lão gia bọn họ đáp ứng. Nương người nghĩ xem, Đào Hoa nếu thành nha đầu thông phòng khẳng định cùng chính phòng phu nhân bất hòa, hiện tại đem Phúc nhi qua đó còn không khiến con bé thành cái đinh trong mắt chính phòng phu nhân? Lại nói chỉ là cái tiểu nha đầu muốn đánh thì đánh. Đó là nữ nhi của con a, con bình thường đều luyến tiếc nói nặng lời, làm sao có thể để bọn họ giày xéo?! Nhưng bà bà lại coi trọng mười lượng bạc kia! Con nếu không đem Phúc nhi về đây, e rằng đến lúc đó ngăn cản cũng không được!"

"Vương Đồng Tỏa đi nơi nào mà để người khác khi dễ vợ con hắn như vậy hả?" Hồ thị mắng.

“Cha bọn nhỏ hôm nay đi lên trấn rồi, đem đào đi bán." Thích thị giải thích nói.

"Khẳng định chỉ xem cái ngươi như vài món đồ bỏ đi!" Hồ thị dí ngón tay lên trán Thích thị, "Con đó, con quá thành thật rồi! Tốt lắm, sự tình ta đều đã biết, con cứ an tâm ở đây, ta cũng không tin Triệu thị dám đến đây uy hiếp! Vương Đồng Tỏa nếu không đến đón con, con cũng đừng trở về, khuê nữ của ta há có thể để người ta bắt nạt như vậy! Cũng tại ta lúc ấy tin lời bà mối nói Vương lão Tam là kẻ thực thà, ta nghĩ tính tình con cũng ôn hòa, vừa vặn xứng đôi, lại thật không ngờ bà bà con là cái loại người sa cơ thất thế, lụi bại như vậy! Ta xem các con tốt nhất nên ở riêng đi, cứ trộn chung cùng một chỗ thì làm sao các con có ngày lành?"

"Ta cũng muốn ra riêng, nhưng ngặt nỗi là thứ nhất con không có con trai, ở trước mặt bà bà chẳng nói được điều gì có phân lượng, thứ hai nếu ở riêng thì ở chỗ nào đây, nhà kia chỉ có mấy gian phòng, ở riêng còn không phải vẫn cùng một chỗ? Đến lúc đó vẫn là mỗi ngày bị khinh bỉ."

"Có thể nghĩ như vậy so với trước kia tốt hơn nhiều rồi! Nương đã tính qua cho con, thai tiếp theo khẳng định là con trai, đến lúc đó xem bà bà của con còn nói cái gì được nữa! Về phần phòng ở, nếu thật sự phân nhà cũng không thể ở nhà tranh vách đất được, nhất định sẽ bị nhà bọn họ khinh bỉ nặng nề. Nương nơi này còn có một vòng ngọc, đến lúc đó các con cứ việc dùng trước đi."

"Nương, không được, cái vòng ngọc kia là tổ tông truyền thừa đã nhiều năm như vậy, chính tại thời điểm khó khăn nhất, nương người cũng không nỡ lấy ra, sao có thể vì chuyện này của con mà đem ra được? Sau này Gia An lấy vợ cũng cần tiền đấy. Đúng rồi, Gia An đâu rồi? Sao con không thấy nó?" Thích thị hỏi.

"Bất quá chỉ là cái vòng tay, làm sao quan trọng bằng các con? Trước kia là nương luẩn quẩn trong lòng, hiện tại ta thông suốt rồi, chờ kiếm được tiền chuộc lại không phải được sao? Đệ đệ con sao, hắn hiện tại học chút bản sự, có thể lên núi săn thú rồi, buổi tối mới trở về. Vốn chúng ta còn muốn để đệ đệ con mang đến cho bọn con ít dã vật trên núi, nhưng biết là đưa đi rồi cũng chẳng đến miệng bọn nhỏ. Con cùng con rể đều quá thật thà, bình thường chắc cũng không dám tích lũy tiền riêng đi. Cuối cùng đệ đệ con quyết định đem dã vật kia bán lấy tiền, đến lúc đó đưa các con, miễn thành tiện nghi cho người khác."

Vẫn là nhà mẹ để của mình tốt nhất! Thích thị nghĩ nghĩ, nói với nương một câu, Hồ thị kinh hỉ: "Thật sự? A di đà Phật, lần này nhất định phải là nhi tử, ngày mai ta phải đi bái lạy Bồ Tát để nàng phù hộ cho con sinh con trai! Con cứ ở đây hảo hảo dưỡng thai, ta không tin Triệu thị kia không cần tôn tử!

Con lần này trở về xem như đúng lúc rồi, đến lúc đó Vương Đồng Tỏa không quỳ xướng cầu xin con trở về, con liền đem hài tử sinh luôn ở nhà ta xem Vương gia bọn hắn có còn muốn mặt mũi nữa không."

"Nương, nếu như vẫn là khuê nữ thì sao? Con hiện tại có chút sợ!" Thích thị vuốt ve bụng mình, hôm nay nàng mang thai mà không dám nói ra, chỉ sợ bà bà chướng mắt, còn đại tẩu nhị tẩu châm chọc khiêu khích.

"Khẳng định sẽ không, con liền tin tưởng nương, nương đã cho người tính qua, thỉnh Hoàng đại tiên(*) tới, mọi người đều nói hắn tính chuẩn. Hơn nữa cho dù là khuê nữ thì thế nào, bọn họ Triệu gia không cần, Thích gia chúng ta sẽ dưỡng, con trăm ngàn lần đừng trở về để bị khinh bỉ. Con cho là nương không biết thời điểm con mang thai Hoa nhi, Phúc nhi còn phải làm việc sao? Hai cái trục lý(*) kia của ngươi cũng quá kỳ cục! Con về sau đem cái tính dưỡng thành cứng rắn một chút cho ta, con đâu có kém các nàng một phân một hào nào."

(*) trục lý: chị em bạn dâu

(*) đại tiên: ở đây chỉ thầy tướng số, bói toán


 Hết chương 8. ^^

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Ta kết Hồ thị được, đọc hết truyện nãy giờ kết nhất bà Hồ thị này, hi hi, không biết Gia An thế nào nhỉ, mong mong chờ chờ >"<

Unknown nói...

chờ nàng. Nàng đâu rồi ........................cố lên nàng....hóng

Meobibi92x nói...

Hay quá nàg ơj. Đến lúc phản khág r. Lần này chắc sẽ sjnh nam hàj. Rồj ở rjêg luôn đj. Káj bà gjà Trjệu thị kia quá đág quá