>

15 thg 7, 2015

Hương tập nhân - Chương 17

Chương 17 : Kích thích

Edit: Coffemilk
Beta: Míp Choco


 Reng ... Reng ... Reng ... 

Tiếng chuông điện thoại vang lên , tin nhắn hiện lên trên màn hình : "Tiểu thư, cô Trần đến." Khóe miệng Sắc Vi  cong lên , bỏ điện thoại vào túi quần : "Được rồi, hôm nay bàn đến đây thôi, mọi chuyện còn lại phải nhờ chị Thúy Linh để ý." 

Nói xong thu thập đồ đạc , giấy tờ trên mặt cô bỏ vào túi xách , phủi phủi quần áo chuẩn bị ra về . Cá lớn đã mắc câu , cô cần phải về nhà để còn chỉ đạo diễn xuất vở kịch này . 

Từ khi ký xong hợp đồng, Kim Thúy Linh vẫn luôn bừng bừng khí thế , vô cùng nhiệt tình , quán trà sữa đã cơ bản chuẩn bị xong , tất cả các công tác đều đã được tính toán chi li , tuyển nhân viên cũng đã làm tốt . 

Mỗi ngày sau khi tan học , mọi người đều tập trung ở công viên gần trường bàn bạc mọi việc , hết thảy đều rất thuận lợi , mọi việc đã đâu vào đấy rồi . 

" Không thành vấn đề , mọi việc cứ để chị lo ." Kim Thúy Linh vỗ ngực , tự tin trả lời .

 An Khê đưa tay nhìn lên đồng hồ , cười một cách rất đáng đánh đòn : " Mình còn có việc, bây giờ A Bân sẽ đến đón . " 

Kim Thúy Linh nhún nhún vai nói : " Chị cũng còn có việc , sẽ không cùng đi với mọi người . " 

Lâm Khả Khả vỗ vỗ váy , cầm sách vở lên , tháo kính trên mắt ra nói : " An Khê , Sắc Vi năm ngày nữa sẽ đến kỳ thi , hai người chớ quên đó ... " 

" Cái gì ... ? Mình đã quên mất tiêu rồi . " An Khê ảo não hét lên . 

Sắc Vi bất đắc dĩ nói : " Mình cũng quên mất . " 

Nói xong , đeo túi xách lên vai , xoay người vẫy vẫy tay : " Chỉ mong bây giờ trở về đọc sách sẽ còn kịp , mình đi đây , ngày mai gặp lại , bye bye . "

 **************

Xe về đến cổng của Cố trạch , Sắc Vi lập tức xuống xe đi nhanh lên cầu thang , mới đi được hai bước liền khựng lại . Không biết tình hình trong nhà bây giờ như thế nào ? Nếu mẹ vẫn giống như trước kia , nhiệt tình với Trần Lỵ Hoa thì sao ? Vẫn không có một chút ý thức cảnh giác như trước thì sao ? Nếu vậy thì bao nhiêu công sức của mình bỏ ra sẽ như muối bỏ biển sao ? Nếu như vậy , xem ra mình phải thay đổi lại phương pháp thôi . Nghĩ một chút , Sắc Vi gọi điện thoại cho A Hồng , bảo A Hồng mở cửa sau , cô vòng theo hoa viên đi vào nhà bằng cửa sau . 

" Thế nào rồi ? " Đưa đồ cho A Hồng , dọc theo hàng lang đi đến trước cửa phòng khách Sắc Vi mới hỏi . 

" Cô Trần đến Cố gia lúc năm giờ, nhìn phu nhân vẫn rất vui vẻ , rất nhiệt tình đón tiếp cô Trần . Phu nhân vẫn như bình thường bảo chúng tôi pha hồng trà thượng hạng mà cô Trần thích nhất , hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm , trao đổi những chuyện xảy ra gần đây . Cô Trần còn đặc biệt hỏi thăm tình hình của cô chủ và cậu chủ gần đây . " 

Nghe A Hồng trả lời nhưng tầm mắt Sắc Vi vẫn không dời khỏi phòng khách , xem ra A Hồng đối với công việc này rất tận tâm . Nói đến đây , A Hồng kéo tay Sắc Vi nói tiếp : " Tiểu thư , cô Trần mang theo một cái hộp , bên trong hình như là đồ trang điểm thì phải , phu nhân đã nhận rồi . " 

Sắc Vi ngó vào phía bên trong phòng khách , bên trong hai người phụ nữ đang tán gẫu , bộ dáng mười phần vui vẻ . Trong lòng cô liền cảm thấy phiền toái , cô nhất định không cho phép cố gắng của mình bị uổng phí . 

" Chị tiếp tục theo dõi . " Nói xong liền trở lại phòng của mình , thay đổi quần áo rồi đi xuống dưới lầu , trực tiếp đi đến phòng khách . Tầm mắt dừng lại trên người Trần Lỵ Hoa , làm ra vẻ kinh hỉ nói : " Dì Trần  , dì đến nhà chơi sao ? " 

Sắc Vi đột nhiên xuất hiện làm cho Thẩm Khanh và Trần Ly Hoa có chút giật mình . Thẩm Khanh kinh ngạc nhìn Sắc Vi hỏi : " Sắc Vi , con tan học rồi sao ? Về nhà khi nào ? " 

" Mẹ , người không biết sao ? Con bốn giờ đã về nhà rồi mà ? Sắc Vi đi đến bên sô pha ngồi đối diện Thẩm Khanh ủy khuất nói " Mẹ , người không quan tâm đến người ta , ngay cả khi nào con trở về cũng không biết . " 

Thẩm Khanh sắc mặt ngượng ngùng nói : " À , là như vậy sao ... " Trong lòng lại thấy áy náy , khoảng thời gian này tâm trạng có chút không vui nên mới lơ là bọn trẻ ... 

Sắc Vi hừ một tiếng , nhìn đến trên bàn có một bộ đồ trang điểm , ánh mắt sáng lên kinh hỉ nói : " Đây không phải là bộ đồ trang đểm Estee Lauder mới nhất trên thị trường sao ? Con xem trên mạng có nhìn thấy qua , rất đắt tiền . " 

Trần Lỵ Hoa ngồi ở một bên nghe xong , trong lòng vui vẻ nói : " Sắc Vi , cháu thích sao ? "

 " Đương nhiên , cháu ở trong lớp là người hiểu biết nhất về thời trang , các loại hàng hiệu trên thế giới đều rõ như trong lòng bàn tay , nhưng là ... " Nói đến đây , quay sang thân thiết ôm lấy tay Trần Lỵ Hoa , vẻ mặt vô cùng chờ mong : " Dì à , bộ trang điểm này là món quà của dì tặng cho cháu phải không ? " 

Nhìn Sắc Vi như vậy , những nghi ngờ trước đây của Trần Lỵ Hoa bỗng chốc tiêu tan . Đúng rồi , con gái bây giờ rất thích làm đẹp , Sắc Vi lại là thiên kim đại tiểu thư , ánh mắt đương nhiên cao hơn rồi . Còn nữa , nữ sinh trung học bây giờ yêu đương rất sớm , cũng yêu hư danh vô cùng , xem ra lần trước mình đã chọn sai quà tặng rồi . Trần Lỵ Hoa có chút ảo não , Sắc Vi bây giờ đã đến thời kì phản loạn trưởng thành làm sao có thể thích kẹp trân châu nữa chứ ? 

Nghi hoặc trong lòng được giải đáp , Trần Lỵ Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ , bàn tay đặt lên bả vai của Sắc Vi cười nói : " Không phải , bộ trang điểm này là lúc dì đi dạo phố ngẫu nhiên thấy , cảm thấy sẽ rất hợp với mẹ của cháu , nên mua đến tặng cho mẹ cháu . Tiểu Sắc Vi , cháu không thể tranh quà của mẹ cháu . " 

Sắc Vi rất phối hợp , lập tức nhíu mi lại , trừng mắt liếc Thẩm Khanh một cái rồi quay sang Trần Lỵ Hoa nói : " Vậy dì Trần có chuẩn bị quà cho cháu không vậy ? " Trần Lỵ Hoa nghe vậy cười một cái , nhéo cái mũi Sắc Vi , vẻ mặt sủng nịch nói : " Làm sao lại không có được cơ chứ , dì làm sao có thể quên không mang quà tặng cho tiểu công chúa Sắc Vi nhà chúng ta được ? " 

Nói xong lấy từ trong túi xách , lấy ra một cái hộp đen nhỏ tinh xảo , cười thần bí đặt vào trong tay Sắc Vi, Thẩm Khanh ngồi ở đối diện , nhìn thấy con gái mình cùng Lily trước mặt hòa hợp với nhau , không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát . Nhất là lúc con gái nghe Lily nói liền quay lại trừng mình một cái , trong lòng càng thấy khó chịu , bất giác lại nhớ lại câu chuyện nghe lén được ở dưới phòng bếp hôm trước . Trên mặt vẫn tươi cười , nhưng trong lòng lại càng thấy áp lực , nhìn con gái cùng Lily nói chuyện , động tác thân mật quen thuộc như vậy . Điều này làm cho Thẩm Khanh có cảm giác như hai người trước mặt mới là mẹ con , mà mình chẳng qua chỉ là một khách nhân mà thôi .

 Cho đến khi thấy Trần Lỵ Hoa lấy ra một cái hộp đưa cho Sắc Vi , Thẩm Khanh liền không chút suy nghĩ nói : " Không được Sắc Vi , mau trả lại cho dì Trần. "

 Sắc Vi đang hứng thú nhìn chiếc hộp , dựa vào logo trên hộp đoán bên trong không phải vòng cổ cũng là nhẫn đi . Nghe được Thẩm Khanh nói , trong lòng bỗng thở ra nhẹ nhàng , tâm lập tức dâng lên một chút đắc ý . Nghe một chút , giọng điệu thật cứng ngắc nha , quả nhiên công sức cô bỏ ra trong khoảng thời gian này không uống phí nha . Nhưng mà , để diệt cỏ tận gốc , đành phải để mẹ ủy khuất một chút vậy ... 

" Mẹ , vì sao ? " Sắc Vi bất mãn đưa hôp giấu sau lưng , ai oán nhìn Thẩm Khanh " Mẹ , mẹ làm sao vậy ? Đây là món quà mà dì Trần tặng con mà , hơn nữa mẹ cũng nhận quà của dì Trần mà ? Dì Trần đặc biệt chuẩn bị món quà này cho con , chúng ta không thể phụ khổ tâm của dì được . 


" Khổ tâm ?" Hai chữ này giống như tiếng sét đánh thẳng vào lòng Thẩm Khanh , nhìn con gái như đang bất mãn nhìn mình , lại nhìn Trần Lỵ Hoa bên cạnh đang cười , Thẩm Khanh liền cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm sợ hãi . Tại sao trước kia mình không phát hiện ra , mỗi lần mình cùng Sắc Vi , Tiểu Liệt tranh cãi Trần Lỵ Hoa đều ngồi ở bên cạnh cười như vậy ? Vì sao mình không phát hiện mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến đây , Sắc Vi cùng Tiểu Liệt đều vây quanh cô ta ? Mà bản thân mình là mẹ ruột lại bị vắng vẻ ngồi ở một bên , đến một câu cũng không thể nói ? Thẩm Khanh trong lòng lạnh lẽo , lại nhìn ánh mắt bất mãn của con gái trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ngon lửa , sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc : " Sắc Vi , đem quà trả lại cho dì Trần . " 



" Không . " Sắc Vi vẻ mặt do dự cự tuyệt , lại quay sang ôm cánh tay Trần Lỵ Hoa làm nũng nói : " Dì Trần , dì nói với mẹ , đây là quà mà dì đặc biệt chuẩn bị cho cháu ... " 



Quả nhiên , Trần Lỵ Hoa lập tức ra vẻ làm người tốt , ôn nhu nhìn Thẩm Khanh nói : " A Khanh , không có gì đâu . Mình rất vui khi thấy Sắc Vi thích lễ vật của mình , bạn cũng đừng khách khi , mình tặng quà cho cháu gái của mình , trong lòng rất thoải mái . " Rồi quay sang nhéo nhéo khuôn mặt của Sắc Vi , sủng nịch nói : " Tốt lắm , đừng giấu nữa , mở ra xem là cái gì ? " 



Thẩm Khanh sắc mặt cứng ngắc , Lily sao có thể làm như vậy ? Bản thân mình còn chưa có đồng ý mà cô ta đã nói như vậy , còn có con gái của mình nữa ? Tại sao lại không để ý đến lời nói của người mẹ này , chỉ lo đến cảm nhận của bản mình ? Trong lúc Thẩm Khanh đang giãy dụa suy nghĩ thì Sắc Vi mở hộp trang sức ra , bên trong là một cái dây vòng cổ kim cương hoa lệ , ánh sáng của kim cương đập vào mắt ba người làm cho ai cũng phải động lòng . 



Sắc Vi trên mặt cười tươi như hoa , giọng nói hưng phấn : " Vòng cổ kim cương , quá tuyệt vời ! Dì Trần , cháu thật sự rất yêu người , rất yêu người nha . " Trần Lỵ Hoa nghe xong , nghi ngờ trong lòng rốt cuộc tiêu tan không còn một mảnh , như vậy mới đúng chứ , Cố Sắc Vi làm sao có thể không thích mình được cơ chứ . Cười thầm ở trong lòng , tầm mắt lại không ngừng quan sát phòng khách xa hoa của Cố gia . Ông trời thật không công bằng , một người phụ nữ ngu xuẩn như Thẩm Khanh sao lại có vận mệnh tốt như vậy ? Nhưng không sao , rất nhanh Trần Lỵ Hoa ta sẽ danh ngôn chính thuận trở thành nữ chủ nhân của nơi này . 



Lúc này ở phía đối diện , Thẩm Khanh sắc mặt trắng bệch , nhìn Sắc Vi tươi cười sáng lạn , âm thanh hưng phấn giống như mũi kim đâm vào lòng . Con gái từng chỉ nói chữ " Yêu " với một mình mình , từng chỉ chui vào lòng mình làm nũng , trong lòng Thẩm Khanh bỗng nhiên cảm thấy ghen tỵ vô cùng . Tầm mắt của Thẩm Khanh bỗng dừng lại trên mặt Trần Lỵ Hoa nên thấy được sự đắc ý thoáng qua trên khuôn mặt của cô ta . Trong lòng Thẩm Khanh bỗng nhiên chấn động mạnh , đồng từ cứng ngắc , cắn môi cúi đầu xuống , trong lòng liền cảm thấy kích động . Mình đã mất đi cái gì ? Hoặc là mình đã bị đoạt đi cái gì ? Đoạt đi mất bao nhiêu ?



Hết chương 17. ^^

Không có nhận xét nào: