CHƯƠNG 7: NHA ĐẦU THÔNG PHÒNG
TRỞ VỀ
Edit: Choi
Beta: Thiên Hạ
Thích thị có chút hoảng hốt, vừa rồi nàng cùng tiểu cô Hà Hoa nói chuyện phiếm, nàng cũng không phải đần, Hà Hoa nói gần nói xa đều là hỏi chuyện tình huynh đệ của mình, chẳng lẽ nàng coi trọng ai trong số đó?
Đại tẩu vừa mới nói về chuyện huynh đệ tẩu ấy với nương, hiện tại Hà Hoa như vậy, có phải đang sốt ruột? Nhưng mà việc này thật đúng là không thể đáp ứng. Đầu tiên không cần nói đến chuyện nhà mẹ đẻ của mình nghèo khổ, sính lễ cũng không có bao nhiêu, bà bà Triệu thị khẳng định sẽ không đồng ý. Hơn nữa vừa mới rồi đại tẩu có ý tiến cử huynh đệ, hiện tại mình lại chặn ngang một đòn, kia không phải là làm cho trong lòng đại tẩu sinh chán ghét sao?
Cũng không biết tiểu cô khi nào thì coi trọng Gia An nhà mình đây. Gia An đến bên này cũng chỉ có vài lần thôi. Thích thị vừa vì huynh đệ của mình được người coi trọng mà trong lòng cao hứng, vừa cảm thấy việc này khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Không thể không nói, tiểu cô Hà Hoa cũng không phải người xấu, tuy rằng mạnh mẽ một chút nhưng tâm địa tốt, không giống những người khác đối với bốn mẹ con nàng mắt trợn trắng. Nếu thật sự trở thành em dâu mình thì thật là chuyện tốt.
Nhưng vừa nghĩ đến tình huống nhà mẹ đẻ, Thích thị lại bắt đầu muốn nửa đường bỏ cuộc, ai, chuyện này, làm sao bây giờ?
"Tức phụ nhà lão Tam, lười biếng chết ở đâu rồi? Chạy nhanh ra đây cho ta !!!!!" Triệu thị lớn giọng hô.
Thích thị bỏ lại châm tuyến đang thêu thùa, chạy đến bên Triệu thị : "Nương, người tìm ta có việc gì không?"
"Không có việc gì sẽ không thể tìm ngươi hay sao?" Triệu thị không ưa nhìn con dâu này, chỉ biết đốt tiền.
Thích thị vội cúi đầu, Triệu thị nói: "Hoa nhi cùng Phúc nhi đâu? Tranh thủ thời gian bảo các nàng ăn mặc đẹp một chút, chốt lát nữa cùng ngươi đi đến nhà Nhị thẩm."
Thích thị thấy ngữ khí Triệu thị không nghiêm khắc như trước kia, trong lòng liền giật mình, "Nương, đi nhà Nhị thẩm làm gì ạ?"
"Cho ngươi đi, ngươi phải đi, hiện tại ngươi còn muốn phản đối? Ta nói một câu, ngươi cãi ba câu! Có hay không đem bà bà ta đây để vào mắt? Ta tiêu bao nhiêu tiền đem ngươi cưới vào cửa, còn tìm khổ mà chịu sao!"
Thích thị chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đi tìm ba nữ nhi, Vương Hà Hoa sắc mặt không ngờ nhìn Triệu thị, "Nương, ngươi vì sao tức giận lớn như vậy? Tại sao cứ thấy tam tẩu là mắng? Tam tẩu cho dù tốt hay không tốt, nhưng dù gì cũng là nữ nhi nhà người ta nhất mực thương yêu gả tới đây, hiện tại bị nương đối đãi như vậy, nương, nếu đổi lại là ta bị người khác đối đãi như vậy thì trong lòng ngươi sẽ dễ chịu sao?"
"Ta là bà bà của nàng, đối xử với nàng như thế nào còn không thể do ta tự mình định đoạt? Còn không phải nàng không chịu thua kém, chỉ sinh được khuê nữ, không sinh nổi một nhi tử? Nàng nếu có thể sinh một đứa, lão nương ta tuyệt không nói hai lời. Ngươi là khuê nữ của ta, ta có thể sinh ra bốn con trai, ngươi về sau cũng xấp xỉ!"
"Nương, ta với người không thể nói rõ được! Nương, người mà cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ hối hận đó."
"Lão nương ta hối hận mới là lạ, con cũng theo ta sửa soạn ăn mặc một chút đi, đợi lát nữa đến nhà Nhị thẩm luôn."
"Nương, lúc này đi nhà Nhị thẩm làm gì a? Không lễ không tết, chẳng phải người trước kia cùng Nhị thẩm bất hòa sao?" Vương Hà Hoa hỏi.
"Nương có thể hại con sao? Nhanh đi, nhanh đi, Đào Hoa tỷ của con đã trở lại rồi." Triệu thị cười nói.
"Đào Hoa tỷ? Nàng không phải đi đến trong huyện làm nha hoàn cho người ta sao?" Vương Hà Hoa có chút kỳ quái, đúng lúc này trở về làm gì?
Đào Hoa là khuê nữ thứ hai của Nhị thẩm Lưu thị. Bởi vì trong nhà nghèo túng cho nên từ nhỏ đã bị bán lên thị trấn làm nha hoàn cho nhà họ Trần giàu có. Nghe nói là ký khế ước bán đứt luôn, căn bản là không có cơ hội trở về, bình thường cũng chỉ có Nhị thúc cùng vài vị đường huynh tự mình lên trấn tìm Đào Hoa tỷ, đơn giản là muốn xin tiền. Bởi vì làm nha hoàn đều có bạc tiêu hàng tháng, hơn nữa ăn uống đều không cần tiêu tiền. Nhà Nhị thúc gia mấy năm nay phất lên được nguyên do cũng nhờ Đào Hoa tỷ.
"Đào Hoa tỷ của con hiện tại có tiền đồ rồi, Trần lão gia kia coi trọng nàng, để nàng làm nha đầu thông phòng, lại cùng đương gia phu nhân cầu tình giúp nàng trở lại thăm nhà, đây chính là áo gấm về nhà đấy. Nghe Nhị thẩm con nói rằng nàng mang về thật là nhiều vải cực kì đẹp mắt, sờ lên trơn mượt, cả đồ ăn ngon nữa, bên người nàng ấy bây giờ có tiểu nha hoàn hầu hạ, thật sự là làm cho người ta đỏ mắt!"
Vương Hà Hoa không biết cái gì là nha đầu thông phòng, nhưng coi trọng Đào Hoa tỷ, ý tứ này nàng vẫn hiểu được: "Nương, này có cái gì tốt mà phải đỏ mắt? Dù thế nào thì cũng chỉ là nha hoàn thôi đúng không? Người muốn đi thì đi, con không đi!"
Đào Hoa tỷ chắc giờ là thiếp người ta đi, tuy thế nhưng mình cũng không hâm mộ, nói không chừng Trần lão gia kia đã một bó to tuổi, vì có thể ăn uống tốt mà cứ như vậy đạp hư chính mình, Vương Hà Hoa nàng xem thường Đào Hoa tỷ.
"Ta xem con thật không có kiến thức! Nha đầu thì có làm sao? Được ăn ngon mặc tốt, cả gia đình Nhị thúc con bây giờ còn không phải bữa nào cũng có thịt ăn sao? Lần này Đào Hoa tỷ con trở về, kiểu gì cũng đáp lễ cho mọi người thứ nọ thứ kia, nếu con không đi đại biểu con là người không có liên quan. Dù sao chốc nữa ta sẽ cùng bọn Tam tẩu của con đi đấy nhé."
"Tam tẩu? Còn có ai nữa?" Vương Hà Hoa hỏi.
"Đào Hoa tỷ của con muốn gặp ba cái nha đầu tỷ muội Cúc nhi một lần. Ta đoán rằng khẳng định muốn cho này nọ. Đào Hoa tính tình rộng rãi, hẳn là muốn trước mặt mọi người tăng thể diện chứ sao!" Tăng thể diện thì tăng thể diện liền, đến lúc đó chỉ cần cho đồ gì đó là được! Sau đó chẳng phải đồ kia cũng thuộc về tay mình sao?
Vương Hoa Nhi cùng Vương Phúc Nhi vừa về đến đã bị Thích thị thúc giục đuổi đi thay quần áo, nói là xuất môn phải mặc quần áo đàng hoàng. Bất quá cũng chỉ lành lặn hơn mà thôi, quần áo của các nàng đều là lão đại mặc không được để lại cho lão nhị, lão nhị mặc không nổi để lại cho lão Tam. Hiện giờ quần áo này cũng là Thích thị sửa nhỏ lại từ quần áo của lão đại. "Nương, chúng ta thay quần áo làm gì a?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Đợi lát nữa đi đến nhà Nhị nãi nãi các con." Thích thị nói.
Nhị nãi nãi không phải cùng bà nội bất hòa sao? Vương Hoa Nhi trong lòng nói thầm, huống chi từ khi nào mà bà nội lại muốn dẫn ba tỷ muội các nàng ra khỏi nhà?
Mẹ con bốn người đều có chút nghi hoặc, chờ đến lúc cùng Triệu thị xuất môn, liền thấy Vương Hà Hoa cũng đã đổi quần áo đi ra. Vương Hà Hoa vốn không định đi nhưng nghĩ Đào Hoa tỷ muốn gặp ba chất nữ của mình khẳng định có điểm kỳ quái, vì thế cũng đi theo.
Đinh thị thấy mọi người đều đi nhà Nhị thẩm lại không có kêu mình đi cùng, trong lòng không khỏi sốt ruột liền hướngTriệu thị nói: "Nương, hôm nay đến phiên Tam đệ muội nấu cơm, nàng đi rồi vậy cơm trưa làm sao bây giờ?"
Triệu thị lạnh lùng nói: "Cơm trưa còn có ai ở nhà? Không phải chỉ còn ngươi cùng Tam tiểu tử thôi sao? Chính mình có tay có chân sao không đi làm đi? Ta cho các ngươi nấu cơm là để hiếu thuận trưởng bối, không phải bắt các ngươi nấu cơm thành chuyên môn!" Chuyện sáng hôm nay chưa có nguôi giận, hiện tại con dâu cả còn dám nói như vậy.
Nói xong cũng mặc kệ Đinh thị liền chậm rãi đi đến nhà Lưu thị. Đinh thị bên kia tức muốn dậm chân, muốn đi lại không dám đi, rốt cuộc là sợ Triệu thị, chỉ có thể ở nhà.
Sân ngoài nhà Lưu thị đã chật một vòng người, một chiếc xe ngựa treo rèm xanh dừng lại ở bên ngoài cửa, có một lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi ở bên kia nhìn, vây xem đều là hương thân quê nhà, gặp đám người Triệu thị cũng lại đây bèn trêu ghẹo nói: "Vương đại thẩm ngươi cũng đến đây sao? Có biết không, Đào Hoa trở về lần này mang nhiều thứ tốt lắm nha."
Triệu thị da mặt dày, "Chất nữ của ta trở về, ta đây sang xem không được sao?"
Nói xong liền vào sân. Cửa chính nhà Lưu thị có một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, có chút ngạo mạn nhìn viện này, còn thường thường lộ ra thần sắc xem thường.
"Đứng lại, các ngươi là ai?" Tiểu nha đầu ngăn cản.
Triệu thị hướng bên trong kêu, "Nhị đệ muội của ngươi đến đây còn không cho vào a, cũng không phải nha môn!"
Lưu thị từ trong phòng chạy ra, đối nha đầu kia nói: "Đây là thân thích nhà ta, cô nương để bọn họ vào đi."
Lúc này thì nha đầu kia mới chịu thả người, bọn Vương Phúc Nhi thầm nghĩ sao chảnh thế chứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vừa vào nhà liền thấy một nữ tử mặc áo tơ vàng hơi đỏ, mặt bôi son phấn thật dày, trên đầu cắm vài cây trâm lóng lánh, móng tay sơn đỏ au, thấy người đến cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh có một lão bà tử hầu hạ.
"Thấy cô nương sao không thi lễ?" Bà tử lớn tiếng quát lớn.
Triệu thị cười nói: "Đào Hoa, ngươi đã trở lại! Như thế nào không để Đại bá mẫu ngươi vào nhà ngồi một chút?"
Nguyên danh kêu Đào Hoa, hiện tại cải danh gọi Bích Đào, nàng ta không thích nhất là người khác kêu tên cũ của mình, vừa nghe đã muốn nhổ toẹt. Bất quá bây giờ còn cần cùng bà già này thương lượng, vì thế hướng nương của mình đưa một ánh mắt, Lưu thị thấy thế vội nói với Triệu thị : "Nàng hiện tại kêu Bích Đào, chúng ta về sau đều kêu nàng Bích Đào đi."
"Còn không đều là một cái ý tứ thôi sao? Không phải đều là Đào Tử sao?" Triệu thị nói.
Đào Hoa chịu đựng một hơi, mỉm cười đối Triệu thị nói: "Đại bá mẫu, đã lâu không thấy, ta lần này về đây một chuyến cũng không dễ dàng, có ít đồ xem như ta hiếu kính ngài đi, ngài cũng không nên ghét bỏ!"
Triệu thị hai mắt tỏa sáng nhìn cây ngân trâm, toét miệng cười không khép lại được "Ta đã nói Đào…Bích Đào ngươi là người cực kì có tiền đồ, ngày bé Đại bá mẫu ta đã nói bộ dạng ngươi lớn lên rất xinh đẹp, về sau là hưởng phúc mệnh, quả nhiên bây giờ ứng đúng như vậy đi."
Hết chương 7.
4 nhận xét:
Cầu chương mới >"<, ta theo dõi truyện này từ mấy năm trước có 1 nhà edit tới chương 3 thì ngừng lại k edit nữa, thấy nhà nàng có edit, mừng hết lớn nhưng chờ nửa tháng k có chương mới, ta buồn kinh khủng, hum nào cũng vào nhà nàng xem, chỉ thấy Hương Tập Nhân thui, hu hu hu
hu hu, chắc ta đi đọc QT, thích truyện đây quá rồi, hu hu hu, chờ nàng chờ nàng >"<
Tại bạn beta truyện này đang có việc bận nên chưa post chương mới cho m.n được. Các bạn hãy chờ 1 thời gian nữa nhé. Bạn ấy trở lại là nhà mình post chương mới ngay. Cảm ơn bạn đã ủng hô. ^^
Khôg bjết lạj âm mưu j đây. Định chọn ngườj vào phủ cùg à
Đăng nhận xét