>

12 thg 7, 2015

Hương tập nhân - Chương 11


Chương 11: Gặp gỡ

Edit: Coffemilk
Beta: Míp Choco

"Chị ơi, đồ của chị thật đẹp em đều rất thích nhưng hôm nay em không có đem theo nhiều tiền , nên em chỉ lấy sợi dây đeo tay này thôi . " Sắc Vi cầm trong tay chiếc vòng tay màu trắng , trên vòng có điểm xuyến vài bông hoa nhỏ màu hồng nhạt , nụ hoa gắn viên trân châu giả , nhìn vào quả thật rất đáng yêu .


Kim Thúy Linh đang tươi cười bỗng cứng đờ , nhìn chiếc vòng đeo tay trong tay Sắc Vi ánh mắt tối xầm , chọn cả buổi mới mua một cái ? Hơn nữa là một cái mà giá chỉ chút ít tiền ... 

Nhìn biểu tình rối rắm của Kim Thúy Linh trong lòng Sắc Vi có chút vui vẻ , lấy tiền lẻ ra đưa , nhìn Kim Thúy Linh buồn bực tiếp nhận , cô rốt cục vẫn là nhịn không được nở nụ cười "Chị , chị thường xuyên ở gần đây bán hàng sao ? Nếu vậy lần sau em sẽ dẫn bạn học đến đây mua nhé ? 

Kim Thúy Linh vừa nghe nhất thời ngẩng đầu , mày buông lỏng , ánh mắt đại lượng " Thật vậy chăng ? " 

" Đương nhiên , em đang học trung học , đồ của chị rất đẹp bạn học của em nhất định sẽ rất thích . " 

"Thật tốt quá , em thật sự là một cô bé tốt bụng , thiện lương nha ! Em tên là gì , chị tên là Kim Thúy Linh , mỗi buổi sáng từ chín giờ đến năm giờ chiều chị đều bán ở đường dành riêng cho người đi bộ Bình Viễn , cái phố nhỏ cạnh khách sạn Venus phía bên kia đường Bình Viễn , rất dễ tìm . Đến lúc đó em mang theo bạn học lại đây , chị sẽ tính giá rẻ cho mọi người , tuyệt đối rẻ hơn so với cửa hàng ."  

Kim Thúy Linh nhiệt tình làm cho cô có chút khó có thể tiêu thụ , Sắc Vi cười gật đầu " Được , nhất định chị phải tính giá thấp cho chúng em nha ." Trong lòng có chút cảm thán , Kim Thúy Linh yêu tiền như vậy , đầu óc linh hoạt , da mặt cũng dày , sắc mặt thay đổi rất nhanh , thành công cũng không phải là ngẫu nhiên . Để có được thành công như vậy , phải trả giá không nhỏ , trải qua rất nhiều gian khổ , nấm mật nằm gai rất nhiều , so với cô ở kiếp trước căn bản chính là không biết trời cao đất rộng . Không tự chủ được nắm chặt tay phải , móng tay bấm vào lòng bàn tay sinh ra đau nhức , kiếp này cô sẽ không sống uổng phí như trước kia . 

"Không thành vấn đề , một tuần lễ ít nhất có ba ngày chị bán hàng , em nhất định phải tới nha ." Kim Thúy nhanh miệng đáp ứng , trừng mắt nhìn "Cô bé, em còn chưa có nói cho chị biết tên của em là gì?"  

Sắc Vi chậm rãi cười:" Em tên là Cố Sắc Vi." 

"Cố Sắc Vi , hoa Sắc Vi nha ? Tên rất hay , chị sẽ nhớ kỹ em , được rồi chị còn phải đi bán hàng , em nhất định phải mang bạn học tới mua hàng nhé . Bye bye . " Kim Thúy Linh gật gật đầu , thu thập đồ bỏ vào bao tải , đối với Kim Thúy Linh thời gian là tiền bạc , mỗi giây trôi qua không thể bỏ phí . Nói xong liền dùng sức kéo bao tải đặt lên vai , vẫy tay tạm biệt . 

" Vâng , bye bye ." Sắc Vi vẫy vẫy tay , nhìn Kim Thúy Linh dần dần lẫn vào dòng người . Khóe miệng nâng lên nụ cười nhẹ nhàng , con ngươi tỏa sáng cho đến khi bóng dáng Kim Thúy Linh biến mất khỏi dòng người , cô mới thu hồi ánh mắt . Kim Thúy Linh xuất hiện giống như đốt sáng lên một ngọn đèn , trong lòng cô lúc này xuất hiện một cái ý tưởng lớn mật . Ý tưởng này làm cho cô không thể khắc chế được nhịp tim của mình , cô nắm chặt túi đồ , cần phải nhanh chóng trở về thí nghiệm , sau đó mới có thể xác định này ý tưởng này có khả thi hay không . 

" Sắc Vi " 

Đúng lúc này một giọng nữ cao vút đột ngột vang lên ở phía sau . Sắc Vi cước bộ bị kiềm hãm , xoay người lại liền thấy Diêu Điềm Mật cùng hai nữ sinh trên tay cầm theo túi xách to , nhỏ các loại đứng ở phía sau , thấy Sắc Vi xoay người Diêu Điềm Mật ánh mắt sáng lên , lập tức bước nhanh đi tới. 

" Sắc Vi , đã lâu không thấy , nghe nói lúc trước bạn bị bệnh , hiện tại khỏe rồi chứ? Như thế nào lại không tới tìm bọn mình ? " 

Sắc Vi sửa lại mũ trên đầu cười nhẹ "Ừ, đã khỏe hơn rồi , các bạn đi mua quần áo hả?" 

Diêu Điềm Mật mặc một chiếc váy liền áo siêu ngắn , dưới chân đi đôi giày cao gót màu trắng , mái tóc dài rối tung , trên mặt còn trang điểm đậm khiến cho Diêu Diềm Mật mất đi vẻ thanh xuân vốn có mà lại thêm vài phần tục khí . Chỉ thấy Diêu Diềm Mật giơ lên mấy cái túi xách , trong giọng nói vang lên vài phần khoe khoang " Cũng không có gì , ba mình tháng này cho mình 500 đồng tiền tiêu vặt , mua một ít đồ nhưng không có gì đặc biệt cả , chẳng có cái gì hay , Sắc Vi bạn mua gì vậy ?” 

Không có cái gì hay còn mua nhiều như vậy ! Sắc Vi trong lòng cười thầm , Diêu Điềm Mật này giống như trong trí nhớ của cô chỉ thích khoe khoang , yêu hư vinh, luôn coi mình chính là trung tâm của thế giới . Cô giơ lên túi xách ở trong tay thản nhiên nói " Hôm nay mình đi với mẹ , không phải đi dạo phố , mẹ mình muốn mua chút thuốc Đông y cùng thuốc bổ ." 

Diêu Điềm Mật vừa nghe Sắc Vi đi cùng với mẹ , quay mặt nhìn hai nữ sinh bên cạnh cười , giọng nói mang theo vài phần đùa cợt , ánh mắt quan sát Sắc Vi từ trên xuống dưới " Sắc Vi , không phải là mình chê cười bạn nhưng mà bạn năm nay đã mười bảy tuổi rồi , rất nhanh sẽ trưởng thành sao còn giống như trẻ con vậy , nhìn bạn ăn mặc như vậy lại còn đội cái mũ kia coi chừng bạn sẽ không kiếm được bạn trai đâu . " 

Lời này vừa nói ra , hai nữ sinh bên cạnh Diêu Điềm Mật lập tức che miệng cười trộm , nhìn về phái Sắc Vi ánh mắt tràn ngập khinh thường . Thấy Diêu Diềm Mật làm bộ như người lớn , Sắc Vi cười nhẹ : " Mẹ mình nói yêu sớm không tốt . " 

Cô vừa dứt lời , hai nữ sinh bên cạnh cười lớn hơn nữa , Diêu Điềm Mật còn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sắc Vi " Trời ạ , Cố Sắc Vi bạn uống nhầm thuốc à ? Bạn có thể nói yêu sớm không tốt sao ?” Nói xong đắc ý cùng hai nữ sinh cười ha ha . 

Trong lòng Sắc Vi cười lạnh , sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy , cô không nghĩ cùng mấy người này lãng phí nước miếng , đang muốn mở miệng nói tạm biệt thì một giọng nam mang theo nghi ngờ truyền đến " Điềm Mật , làm sao vậy ? " Mọi người theo phản xạ quay đầu lại , chỉ thấy hai nam sinh bộ dạng thanh tú , dáng vẻ cao lớn đang đi tới , Sắc Vi nhìn thấy hai nam sinh này trong lòng rất cảm thán . 

Không nghĩ tới còn có thể thấy Cao Vũ bộ dáng ngây ngô như vậy , tầm mắt dời đi rơi xuống nam sinh bên cạnh , Sắc Vi đáy lòng lướt qua một tia cổ quái , nam sinh này tên là Ninh Thuận , nếu nhớ không lầm nam sinh này thời kỳ trung học có thích mình thì phải . 

Nam sinh kia nhìn thấy Sắc Vi , đôi mắt sáng lên , hai người bước nhanh đi tới trước mặt " Hi , Sắc Vi đã lâu không thấy ! " Cao Vũ hôm nay mặc áo phông trắng kết hợp với quần dài màu đen , đi giầy thể thao Nike nở nụ cười .

" Đã lâu không thấy ." 

Sắc Vi thản nhiên gật gật đầu , tay ăn chơi này vẫn giống như trong trí nhớ của cô, vẫn giả vờ giả vịt , xem động tác cùng tư thế của cậu ta , giọng nói không có chút gì mang nét là ngạc nhiên . Hừ ! Tám phần là đã sớm nhìn thấy cô , ở bên cạnh chuẩn bị trong chốc lát rồi mới làm bộ như dường như không có việc gì xuất hiện, chiêu này chính là tuyệt chiêu của Cao Vũ hay dùng với các nữ sinh. 

Nam sinh ứng bên cạnh Cao Vũ vẫn nhìn chằm chằm Sắc Vi , tay phải để ở trong túi quần lúc này liền bỏ ra " Bạn học Cố Sắc Vi , bạn còn nhớ mình chứ ? Mình là Ninh Thuận học lớp 217 , lần trước đi hát chúng ta đã gặp nhau . " Nói xong , cơ thể hướng đến gần Sắc Vi , ánh mắt nghiên cứu tìm tòi , không chút che giấu hứng thú của bản thân . Sắc Vi vén lại tóc , không chút để ý di chuyển cách xa vài bước , lạnh nhạt nói 

" Bạn học Ninh Thuận, xin chào!" 

Quả nhiên cá mè một lứa , chẳng trách có thể chơi cùng với Cao Vũ, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp . Ninh Thuận hơi ngẩn người ra , không nghĩ Sắc Vi lạnh nhạt như vậy , lần trước đi hát còn rất nhiệt tình mà . Lần đó khi gặp nhau hắn cảm thấy cô đối với hắn có chút ý tứ , hôm nay đột nhiên lại như vậy , trên mặt có chút xấu hổ , trong lòng thầm nghĩ Sắc Vi thật không biết nể mặt . 

Cao Vũ cùng mấy người Diêu Điềm Mật thấy thái độ xa cách của Sắc Vi cũng có chút kinh ngạc , như thế nào mới mười ngày không gặp mà lại thay đổi nhiều như vậy . "Xem đi Cao Vũ , Sắc Vi đã thay đổi , bạn ấy hiện tại thay đổi phong cách đi theo con đường của nữ sinh ngoan ngoãn ." Diêu Điềm Mật nâng cằm , một tiếng trào phúng hừ lạnh . 

Sắc Vi nghe vậy đáy lòng cười thầm, lại bất đắc dĩ nói "Không phải, thân thể mình còn chưa có khỏi hẳn , tối hôm đó trở về bị ba mẹ hung hăng giáo huấn , sáu tháng cuối năm tiền tiêu vặt không có , còn bị cấm túc ở nhà . Mẹ mình còn nói cuộc thi cuối kỳ lần này nếu thành tích không hơn tám mươi điểm , liền bắt mình đi học bổ túc , còn có, tiền tiêu vặt sẽ giảm phân nửa . Mình bây giờ còn phải chịu tội , Điềm Mật , Cao Vũ , mình nào có giống như các bạn tự do tự tại , có lẽ từ nay về sau trong một đoạn thời gian rất dài cũng không có thể cùng các bạn đi chơi ." Nói xong kiễng mũi chân dò xét thăm dò , làm ra một bộ khó dằn lòng nổi " Ai, mình phải đi trước , mình không thể để cho mẹ mình chờ lâu, nếu không mình về sau liền không nhìn thấy mặt trời ... " 

" Hả ?" Mấy người Cao Vũ không nghĩ tới điều này , nhất thời khiếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối . Lập tức liền hướng Sắc Vi đồng tình " Thật thảm ... " 

"Sắc Vi, bạn thật xui xẻo..." Diêu Điềm Mật trong mắt không che giấu được niềm vui sướng khi thấy người gặp họa " Oài , Sắc Vi đáng thương , được rồi, vốn đang định hẹn bạn buổi tối cùng đi trượt băng , xem ra bạn không gặp may mắn rồi , chúc bạn mau sớm thoát khỏi khổ ải !" 

"Chỉ hy vọng như thế. Vậy mình đi trước , bye bye ." Sắc Vi làm sao còn muốn cùng bọn họ nói chuyện vô nghĩa , liền phất phất tay rồi xoay người nhanh nhẹn hòa vào đám đông náo nhiệt . 

Chỉ chốc lát sau , thấy Tiểu Vương đang đứng ở trước cửa khách sạn Venus chờ đợi , đến khi ngồi vào trong xe từ túi xách lấy ra chiếc vòng tay màu trắng giá rẻ , dùng đầu ngón tay quay quay vài cái . Trong lòng thúc giục không thôi , vội vàng nói với Tiểu Vương "Đi , trở về , chúng ta nhanh chóng trở về !" Tiểu Vương vội vàng khởi động xe , nhanh chóng chạy về nhà. Trong lòng Sắc Vi hưng phấn nhìn nhìn vòng tay , trong đầu cố gắng nhớ lại công thức pha chế trà sữa . Nhanh một chút , làm ơn nhanh một chút , cô thật sự muốn về nhà thí nghiệm một chút . 



Hết chương 11. ^^

Không có nhận xét nào: