>

5 thg 6, 2015

[ Tội Thê ] - Chương 2

Chương 2 : Trừng Phạt


Edit : Dứa Dứa
Beta : Rain Love

Trong phòng , Lâm Tú Hải chờ đến mức đã sớm dục hỏa đốt người, thật vất vả đợi được Mặc Hương đi vào, một tay ôm nàng ta lại liền ngửi được hương vị phấn son quen thuộc.

Hắn không khỏi nhớ tới mùi hương trên người Thư Hương, nghĩ đến tiểu nha đầu kia cho dù có giảo hoạt như thế nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được, trong lòng nổi lên hưng trí dào dạt, nhanh chóng lột bỏ váy áo trên người Mặc Hương xuống, vội vàng đỉnh đi vào, liền bắt đầu làm hăng say.

Mặc Hương không có chuẩn bị, đã bị hắn chạm vào bên dưới, nhất thời đau đớn, nũng nịu kêu to một tiếng: "Gia, ngài làm nô tỳ đau. . . . . ." Nàng ta một nửa là đau thật, một nửa là cố ý đề cao âm lượng, muốn để cho Thư Hương ở bên ngoài cũng có thể nghe được.

Thư Hương nghe được lời nói dâm đãng phát ra từ trong phòng, không ngờ được Mặc Hương lại có lá gan lớn như vậy, phát ra những từ ngữ ô uế một lần lại một lần đều chui vào trong lỗ tai của nàng, tuy rằng đã có hai kiếp hiểu được cách làm người vậy mà mặt của nàng vẫn nóng như lửa, liền xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Nàng vừa mới xoay người đi được vài bước, liền gặp phải một người đang đi tới hướng thư phòng, dựa vào ánh trăng chiếu xuống, thì nhìn thấy đó là đại nha hoàn Hoài Hương trong phòng Đại thiếu phu nhân.

Hoài Hương trước đây cũng ở trong phòng Lão phu nhân, về sau lúc đại thiếu gia thành thân ,Lão phu nhân liền ban tặng nàng ta cho Đại thiếu gia, nói là cho Hoài Hương đến hầu hạ vợ chồng Đại thiếu gia. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, đây là Lão phu nhân đưa nha hoàn thông phòng cho đại thiếu gia, nhưng thủ đoạn của Đại thiếu phu nhân rất cao, cho nên mới dám đem Hoài Hương để dưới mí mắt của mình, mà đến bây giờ cũng chưa từng bị đại thiếu gia chạm đến.

Trong tay Hoài Hương còn cầm theo một cái lồng đựng thức ăn, nhìn thấy Thư Hương liền dạy bảo một trận: "Thư Hương, sao ngươi không ở trong thư phòng mà hầu hạ, lại đi ra bên ngoài mà chơi thế hả?" Nàng ta ngày thường đi theo hầu hạ Đại thiếu phu nhân, rõ ràng là Lão phu nhân đã lên tiếng đưa nàng qua cho làm người hầu hạ trong phòng của Đại thiếu gia, vậy mà cho đến hôm nay làm thiếp còn chưa được nữa, cho nên nàng ta đối với những nha hoàn có thể được gần gũi hầu hạ Đại thiếu gia rất là căm ghét.

Mặc Hương không phải hạng tốt đẹp gì, Thư Hương thì lại là người trầm mặc ít lời, nàng mắng xong cũng không thấy phản ứng gì khác.

Thư Hương đem mặt bị đánh như vô tình mà cố ý che đi, thấp giọng đáp lại : " Đã có Mặc Hương tỷ tỷ ở trong thư phòng hầu hạ Đại thiếu gia rồi. . . . . ."

Hoài Hương nhếch cằm dương dương tự đắc: "Mặc Hương hầu hạ trong thư phòng, vậy ngươi liền lười biếng có phải không?" Cầm theo cái lồng đi lướt qua bên người Thư Hương, cố ý nhìn nửa bên mặt mà nàng đang cố che dấu, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy vết sưng đỏ, âm thầm phỏng đoán chắc là hai nha đầu tranh giành hầu hạ ở trong thư phòng đây mà, Thư Hương bị đánh trúng, nên mới chịu trở về phòng.

Trong lòng nàng ta hận đến ngứa răng, phất phất tay: "Ngươi cứ trở về phòng trước đi. Ta phụng lệnh Đại thiếu phu nhân mang chút điểm tâm mang tới cho Đại thiếu gia bồi bổ cơ thể." Mắt thấy thân ảnh Thư Hương biến mất ở cửa sân, nàng nhẹ nhàng kiễng chân di chuyển tới gần cửa thư phòng, không cần đứng gần sát, cũng có thể nghe được động tĩnh ở trong phòng.

"Tiểu yêu tinh, còn không mau cầu xin gia tha thứ?" Nghe giọng nói của Lâm Tú Hải có vài phần nghiến răng nghiến lợi, rồi lại lộ ra vài phần sung sướng.

Mặc Hương giống như tiểu tiện nhân, tiếng nói đứt quãng rên rỉ, "Gia. . . . . Ngài lợi hại nhất. . . . . Ngài. . . . . làm cho nô tỳ. . . . . Nô tỳ ** muốn chết. . . . "

Hoài Hương nắm cái lồng trong tay, dùng sức bóp đến các đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên, dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt thanh tú cơ hồ đều bị bóp méo, nàng cúi đầu trong miệng phun ra hai chữ: "Tiện nhân!" Âm thầm dậm chân một cái, cầm theo cái lồng nhanh chóng đi trở về.

Trong ngày thường, nàng đã từng hầu hạ suốt đêm cho Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân, cho nên tự nhiên sẽ biết động tĩnh ở trong phòng là có chuyện gì xảy ra.

Nàng một đường vội vàng đi về phục mệnh, còn ngóng trông Đại thiếu gia có thể có nhiều sức lực hơn nữa, chỉ cần nhiều hơn một chút sức là tốt rồi.

Thư Hương trở lại chỗ ở của nha hoàn, tay đẩy cửa bước vào, trong phòng đèn vẫn còn sáng, ở cùng nàng chính là Liên Hương đang ngồi thêu khăn tay, nhìn thấy trên mặt nàng có vết sưng đỏ, nhất thời hoảng sợ: " Muội làm sao vậy? Bị chủ tử đánh ?"

Liên Hương thân hình trắng nõn nở nang, tính tình ôn nhu hiền hậu, cũng không phải con người giảo hoạt xảo trá, cho nên từ sớm đã bị người ở trong viện Lão phu nhân đuổi đi, đến chăm sóc khách viện (nơi ở của khách) ở bên cạnh thư phòng, nếu không có khách đến thì cũng chỉ có làm việc trông nom vẩy nước quét nhà, nên thật ra cũng rất rảnh rỗi.

Lúc Thư Hương vừa mới bị phái đến thư phòng của Đại thiếu gia, Mặc Hương không muốn ở một phòng với nàng, một mình độc chiếm luôn chỗ ở của nha hoàn trong thư phòng, đúng lúc Liên Hương lại đang ở một mình, nên liền kéo nàng lại đây ở chung, tính đến nay cũng đã ở nhiều năm rồi.

Thư Hương cầm gương qua soi, thấy trên mặt có năm dấu tay hồng hồng, cực kỳ bắt mắt, lạnh lùng cười: "Trừ bỏ Mặc Hương, còn có thể là ai nữa? Vị chủ tử kia của chúng ta, chính là vị chủ nhân biết thương hương tiếc ngọc nha!" Nhớ tới hành vi của Lâm Tú Hải đối với nàng ở thư phòng, trong lòng liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, trên mặt bày ra biểu tình vẻ châm chọc.

Liên Hương đau lòng vuốt nhẹ: "Khuôn mặt đang đẹp như thế này…, nha đầu Mặc Hương kia bất quá chỉ là hầu hạ gia một chút thôi, ngay cả là nha đầu thông phòng cũng không phải, còn chưa phải nửa chủ tử đâu mà đã ra tay đánh người. . . . . ."

Thư Hương vừa nghe, một đôi mắt ngập nước và gợn sóng nhìn nàng ấy, khẩu khí lại lộ vẻ tùy ý hờn dỗi: "Tỷ tỷ, đau. . . . . . xoa nhẹ chút. . . . . ." Nào có nửa điểm giống như đầu gỗ ở trong thư phòng?

Liên Hương tìm quanh một vòng trong phòng, hai người cũng không phải nha đầu được sủng ái, làm sao có được sang dược gì, chỉ cuống quít đi nhúng khăn trong nước giếng, lấy khăn lạnh xoa cho nàng: "Phải thoa đều, bằng không ngày mai làm sao đi hầu hạ ai được?"

Trong mắt Thư Hương lộ vẻ nghịch ngợm: "Nàng ta đã dám đánh rồi thì sao muội không dám ra ngoài chứ?" Cầm lấy khăn thuận theo thoa ở trên mặt, vừa cười ánh mắt trong suốt suy đoán: "Huống chi. . . . . . Ngày mai còn không biết là ai không nhìn thấy người nào trước."

Nàng thấp giọng cười khẽ: " Tỷ tỷ tốt, tỷ đoán xem lúc muội đi ra ngoài đã gặp phải ai?"

Thấy Liên Hương vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, nàng một tay cầm khăn hé miệng cười: "Đại thiếu gia cùng Mặc Hương trong thư phòng đang điên loan đảo phượng. . . . . . Đại thiếu phu nhân kêu Hoài Hương đưa điểm tâm tới."

Liên Hương kinh ngạc há to miệng: "Này. . . . . . Mặc Hương còn chưa bị phát hiện sao?"

Tất nhiên , Mặc Hương còn chưa bị phát hiện.

Ngày xưa, Đại thiếu phu nhân cho dù có biết nàng ta cùng Đại thiếu gia cẩu cẩu thả thả, nhưng lại không có chứng cớ, sao có thể ồn ào ra bên ngoài được?

Nghe xong Hoài Hương thêm mắm thêm muối một phen, Đại thiếu phu nhân đã tức giận đập bể một cái tách trà.


" Tiện nhân này, quấn lấy đàn ông như vậy để gia mất hết sức lực, quay đầu lại để cho Lão phu nhân trách cứ ta không có chiếu cố gia cho tốt!"

Hoài Hương đứng ở một bên nghiêm trang như tượng điêu khắc gỗ.

Đại thiếu phu nhân bất mãn Lão phu nhân từ trước đến nay, giận dữ trước mặt Hoài Hương đã lâu, cũng không chỉ có một lần này.

Hoài Hương tuy là từ trong phòng Lão phu nhân ra, bất quá nàng cũng biết bản thân mình chỉ có nịnh bợ Đại thiếu phu nhân mới có thể sống tốt qua ngày thôi, làm sao dám đi đến phòng Lão phu nhân nói huyên thuyên cái gì khác?

Ngày hôm sau, Thư Hương đứng lên rửa mặt chải đầu xong, thấy sắc trời vẫn còn sớm, nhìn đến năm dấu tay hồng hồng trên mặt kia đã muốn biến thành xanh tím, làm cho người ta nhìn thấy thật là sợ hãi. Liên Hương nhắc nhở nàng đánh thêm chút phấn, nàng cũng không nghe, nâng khuôn mặt lên cười nói: "Hôm nay, Đại thiếu phu nhân còn muốn gọi muội đi đối chất đấy, vừa hay trên mặt có dấu tay này, nói không chừng nó có thể giúp muội tránh thoát được một kiếp."

Liên Hương bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội cái tiểu nha đầu này, nếu là có thể xuất ra một nửa thông minh cùng nhiệt tình đi lấy lòng chủ tử, thì chắc đã là đại nha đầu được sủng ái rồi."

Thư Hương đoạt lấy chiếc khăn Liên Hương vừa mới thêu trong tay nàng ấy, nàng cười nói: "Muội chỉ lấy lòng một mình tỷ tỷ thôi, có tỷ tỷ thương muội là đủ rồi, không có quan hệ gì với bọn họ thì tội gì phải đi lấy lòng bọn họ?"

Liên Hương điểm nhẹ trên trán nàng một cái: "Muội chỉ giỏi bao biện!"

Thư Hương sửa soạn xong rồi bước ra cửa phòng, lại là một bộ cúi đầu chất phác giống trước kia.

Nàng đoán không lầm, vừa mới tiến vào sân của thư phòng, đã có tiểu nha đầu Ngân Nhân ở đó: "Thư Hương tỷ tỷ, Đại thiếu phu nhân gọi tỷ qua để hỏi chuyện tối hôm qua đấy? ”

"Ngân Nhân có biết Đại thiếu phu nhân gọi tỷ có chuyện gì không?"

Ngân nhân là nha hoàn tam đẳng trong phòng Đại thiếu phu nhân, chỉ mới mười một tuổi, thân thể gầy trơ xương, nhưng cũng rất thông minh, ngày xưa cũng thường truyền lời đến thư phòng. Mặc Hương đều la hét đối với nhóm tiểu nha đầu này, còn Thư Hương lại ôn nhu dễ gần, đều thừa dịp Mặc Hương không chú ý, mà lấy trái cây trong thư phòng cho tiểu nha đầu này ăn.

Tiểu nha đầu thấy nàng hỏi, trộm thè lưỡi, vẻ mặt biểu tình nghĩ đến mà sợ: "Tối hôm qua tỷ tỷ đi ngủ sớm, đúng là tránh được một kiếp rồi. Nghe Xa ma ma nói, Mặc Hương tỷ tỷ quấn quít lấy Đại thiếu gia hồ nháo trong thư phòng, làm chậm trễ việc đọc sách của Đại thiếu gia, lúc Đại thiếu phu nhân đưa điểm tâm tới bị bắt được, đánh cho nàng một trận, bây giờ vẫn còn đang ở trong viện của Đại thiếu phu nhân đó."

Ngoài cổng lớn, nhóm tiểu nha đầu kia đều là quỷ linh tinh, tuy rằng nhìn thấy trên mặt Thư Hương có dấu bàn tay, vẫn coi như không có phát hiện ra.

Thư Hương sờ sờ đầu của nàng ấy, "Đa tạ Ngân Nhân, nếu muội không nói cái này, tỷ tỷ đúng là không biết Đại thiếu phu nhân gọi tỷ vì chuyện gì đâu."

Trong nội tâm nàng bất an, cùng Ngân Nhân nhìn canh giờ rồi tới viện của Đại thiếu phu nhân, tiến vào sân liền nhìn thấy Mặc Hương bị đánh cho huyết nhục mơ hồ ném ở trong viện, cũng không biết là chết hay còn sống. Trong viện, có rất nhiều người đứng đầy một sân, thị thiếp thông phòng của Đại thiếu gia cùng nha đầu sai sử đều đứng hết ở đây.

Trong phòng, Đại thiếu phu nhân chỉ vừa ăn sáng với cháo loãng, rửa mặt xong, mới nói: "Đem Thư Hương gọi vào đi!"

Hai nha đầu trong thư phòng Đại thiếu gia đều là Lão phu nhân ban cho, hầu hạ hắn cũng đã nhiều năm, nếu không có việc quan trọng, Đại thiếu phu nhân cũng không nghĩ động tới hai nha đầu này. Tối hôm qua, lúc nàng đến, Đại thiếu gia còn cùng Mặc Hương triền miên trên giường, đẩy cửa phòng ra, thân mình hai người đều là xích lõa.....

Nhớ tới một màn kia, nàng hận không thể cắn nát cánh môi của mình.

Nha đầu đi vào mặc một bộ quần áo màu xanh trúc hơi cũ, tóc cũng chỉ vấn lên đơn giản, cả người giản dị, ngay cả son phấn cũng không dùng, nửa bên mặt sưng phồng, vừa thấy chính là bị người ta dùng tay đánh rất mạnh.

Ánh mắt của nàng chưa từng nhìn loạn chỉ nghiêng mắt nhìn xuống dưới chân mình, theo quy củ quỳ xuống dập đầu hô: "Nô tỳ Thư Hương ra mắt Đại thiếu phu nhân.”

Đại thiếu phu nhân thấy bộ dáng này của nàng, tức giận trong lòng trước hết cũng tiêu tan hết phân nửa.

Nàng cùng Đại thiếu gia đã làm vợ chồng mấy năm rồi, nam nhân này là người luôn thiên vị cho những nữ tử xinh đẹp diễm lệ, những cô gái trong viện này đại bộ phận đều là cao gầy diễm lệ, lại ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trang sức tinh xảo, mà ngay cả nha hoàn trong thư phòng tối hôm qua bị mình bắt được, nha đầu Mặc Hương kia, trên mặt trang điểm đều là tinh tế xinh xắn, cùng nha đầu này khác nhau hoàn toàn, lại thấy nàng ta cụp mi thuận mắt, nửa bên mặt đều sưng , không cần hỏi cũng biết là hắn sẽ không thích rồi .

“Thư Hương, ngươi đã biết Mặc Hương vì sao bị đánh chưa ?"

Tiểu nha đầu kia vẫn quỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt chất phác biểu lộ sự sợ hãi trên mặt : "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết Mặc Hương tỷ tỷ vì sao bị đánh. . . . . ."

Cứ dập đầu như vậy, nói lắp ba lắp bắp đều không nói ra câu hoàn chỉnh, Đại thiếu gia tất nhiên là chẳng thèm ngó tới.

Lửa giận của Đại thiếu phu nhân tạm trì hoãn xuống, giương giương cằm lên: "Ngươi đứng lên đi. Ta hỏi ngươi, vết thương trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì?"

"Đa tạ Đại thiếu phu nhân." Tiểu nha đầu chậm rãi bò lên, đợi ngừng nói lắp, mới lại nói tiếp: "Vết thương trên mặt nô tỳ. . . . . là do Mặc Hương tỷ tỷ đánh. . …"

"Nàng ta vì sao phải đánh ngươi?"

"Nói rằng nô tỳ ngu dốt, chỉ biết làm việc, cả ngày lau chùi những quyển sách kia, không biết hầu hạ Đại thiếu gia? Chỉ có Mặc Hương tỷ tỷ, một người luôn hầu hạ Đại thiếu gia, mệt mỏi nên rất tức giận, cũng là do lỗi của nô tỳ . . . . . ."

Trên mặt Đại thiếu phu nhân chậm rãi nổi lên một chút ý cười, cuối cùng mới bớt lo một chút.

Nếu nàng xử lý hai cái nha đầu trong thư phòng của Đại thiếu gia, Lão phu nhân nơi đó chỉ sợ cũng không giải thích tốt được.

"Không có việc gì nữa, ngươi trở về đi, hầu hạ trong thư phòng cho tốt, chờ ta bẩm với Lão phu nhân, lại phái thêm một nha đầu đến hầu hạ Đại thiếu gia đọc sách."

Trong lòng Thư Hương thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi lui ra khỏi phòng, còn chưa đi ra ngoài sân của Đại thiếu phu nhân, từ bên ngoài đi tới một ma ma hơn bốn mươi tuổi vẫn còn phong thái sắc sảo, mặc trù gấm, vẻ mặt tươi cười vào sân, ánh mắt giống như ra đa dò xét trên người cô gái ở trong sân đánh giá một lượt.

Thị tì của Đại thiếu phu nhân là Xà ma ma từ bên trong ra đón hàn huyên trò chuyện, chỉ vào Mặc Hương nửa chết nửa sống ở trong viện: "Cung ma ma, đây chính là nha đầu kia, ngươi thử nhìn xem, sinh ra thân hình thật là tốt, nhưng không chịu nghe lời. Cung ma ma vẫn nên tìm nơi nào tốt cho nàng ta đi, cũng là một phần từ tâm của Đại thiếu phu nhân."

Trong lòng Thư Hương nhảy vài cái thật mạnh, chậm rãi đi ra ngoài, truyền đến bên tai nửa câu nói của Cung ma ma: "Chỉ cần lớn lên dễ nhìn, không sợ đàn ông không thích. . . . . ."

Phía sau nàng, các nữ nhân trong viện líu ríu nhỏ giọng nghị luận, Mặc Hương bỗng nhiên dắt giọng hét lớn một tiếng: "Đại thiếu phu nhân, van cầu ngài tha cho nô tỳ đi. . . . . . Nô tỳ cũng không dám ... nữa . . . . . ." Nguyên lai nàng ta không có chết, thanh âm bi thương sắc nhọn như muốn chọc thủng màng tai, Thư Hương chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng, không có chỗ để trốn.

Mặc dù, nàng cùng với Mặc Hương không hòa thuận cho lắm,
nhưng thỏ tử hồ bi*, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.

( * ) : thỏ chết chồn buồn


Hết chương 2.

2 nhận xét:

Unknown nói...

Lam a hoan nguoi o that la kho, phuc vu trung chu nhan chang ra gi thi so phan cung chang ra gi luon.
Ma nam chinh bao gio moi xuat hien vay cac nang
Cam on cac nang edit rat nhieu

Dứa Dứa nói...

Nam 9 sắp lên sàn rồi, anh này cũng mưu mô phết mới lừa được vợ về tay đấy... =.=
Cảm ơn nàng đã ủng hộ...!!!