>

8 thg 6, 2015

ĐCNT- Chương 36

Chương 36: Lại lên núi hái Bạc hà


Edit: Tiểu màn thầu
Beta: Thiên Hạ


Tuy nhiên lúc này người Đổng gia cao hứng không nổi, màu sắc trên mặt Đổng Lượng chuyển đổi, hồng chuyển xanh, xanh chuyển sang đen, đen chuyển thành trắng, rất dọa người.

Ngay cả Dương thị bên cạnh cũng không dám đến gần hắn, chỉ sợ tai bay vạ gió, nhưng mà trong lòng Dương thị vẫn cảm thấy không công bằng, thật không cam lòng.


Bên này Mạc lão gia tử cũng vừa vặn về đến nhà, Vương thị vội vàng từ bên trong đi ra, thấy nụ cười trên mặt bọn họ là đã biết rõ sự tình rồi, trên mặt cũng cười nhăn thành một đóa hoa cúc, vội vàng để cho đoàn người vào nhà thảo luận, nhưng lại nhìn thấy mấy người lạ đứng cách đó không xa, nghi hoặc nhìn về phía bọn người Mạc lão gia tử.

Mạc lão gia tử lúc này mới giải thích nói: “Những người này Đổng gia phái tới lấy đồ vật đính hôn lúc trước, lão bà tử mang thứ đó ra kiểm kê cho tốt rồi trực tiếp đưa cho bọn hắn, cái loại này không cần cũng thế.”

Vương thị nghe xong cũng cảm thấy như vậy, loại đồ vật này bọn họ cũng khinh thường dùng, trực tiếp vào nhà kiểm kê tốt rồi kín đáo đưa cho người Đổng gia, sau đó đem người dẫn ra ngoài, quay người vào trong phòng hỏi thăm quá trình từ hôn.

Bên này Vương thị nói nước miếng văng khắp nơi nhưng vẫn rất hào hứng. Mà bên kia Tiêu Tiêu sau khi Lâm thị và Mạc Thắng Minh rời đi,buổi sáng mấy huynh muội cũng không có làm chuyện gì, tuy nhiên trong lòng Tiêu Tiêu đang tính toán, lúc nào lại lên núi lần nữa, dù sao lên núi kiếm ăn vẫn là dễ dàng hơn.

“Tiêu Tiêu, muội còn đứng đó làm gì vậy, đại ca gọi muội sao không trả lời?” Mạc Dao Dao thấy Tiêu Tiêu lại suy nghĩ viển vông rồi, bất đắc dĩ nói.

Tiêu Tiêu bị đại tỷ Dao Dao gọi, bỗng nhiên hoàn hồn: “Ách, làm sao vậy, đại ca có chuyện gì à?”

Mạc Vân Thiên bó tay rồi, không có biện pháp đành phải lặp lại  lời vừa nói lần nữa: “Muội quen biết với tiểu béo như thế nào ?”

“Tiểu béo? Tiểu béo nào? Muội không biết tiểu béo nào hết?” Tiêu Tiêu vẻ mặt mê mang nhìn Mạc Vân Thiên.

Mạc Vân Thiên chỉ cảm thấy buồn bực, rõ ràng thời điểm ngày hôm qua hai người tranh tài như nước với lửa, như thế nào hôm nay Tiêu Tiêu lại không nhận ra chứ?

Mạc Vân Thiên không có cách nào đành phải nhắc nhở: “Ngày hôm qua người cùng muội thi đấu nhổ cỏ chính là tiểu béo kia, muội đừng nói là muội đã quên nha?”

Tiêu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, xong một tiếng lại nói: “Nguyên lai là hắn nha, sao đại ca lại nhắc đến hắn? Muội cùng hắn căn bản là không quen thân .”

“Không biết? Không biết mà các người như nước với lửa?” Tròng mắt Mạc Vân Thiên đã muốn trợn ra, ngay cả mấy người Mạc Vân Phong cũng nghi hoặc không hiểu tại sao lại có thể biến thành bộ dáng như nước với lửa? Mọi người vô lực thở ra, chỉ biết trợn trắng mắt nhìn Tiêu Tiêu.

“Ah, cái này là nhiều lần hắn khiêu khích muội, bị muội coi thường, cho nên đoán chừng là hắn thẹn quá hóa giận rồi mới có thể như vậy.” Tiêu Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Vốn chính là đối với hành động ngây thơ của tiểu béo kia, nàng cũng không thể làm gì ah. Mọi người chỉ thấy một đám quạ đen bay qua trên đầu, thấy không khí tương đối xấu hổ, Tiêu Tiêu chọc cười hì hì nói: “Nếu không chúng ta lại đi lên núi xem sao? Nhìn xem còn có thể tìm thấy cái gì hay không?”

“Còn đi lên núi sao? Bây giờ chắc cũng không có cái gì đâu.”

Mạc Vân Phong nghĩ thầm, mấy hôm trước không phải mới đi sao, như thế nào hôm nay lại đi? Chẳng lẽ trên núi còn có cái gì sao? Nhưng mà không đúng, hiện tại mùa này còn có thể có gì? Mạc Vân Phong xoắn xuýt nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được mùa này có cái gì ăn ngon ở trên núi.

“Đúng vậy, hiện tại mà nói thời gian vẫn còn sớm, chúng ta có thể đến chỗ xa của ngọn núi nhìn xem có các loại quả đào hay không, đến lúc đó có thể hái mang về nhà.” Tiêu Tiêu vừa nghĩ tới vạn nhất trên núi thấy được quả đào hoặc là cây mận, nghĩ đến hương vị của mấy quả kia liền chảy nước miếng, hưng phấn nói.

“Tốt, tốt, chúng ta lại đi lên núi nhìn xem, Huyên Huyên muốn ăn, đại ca, chúng ta đi nha.” Nha đầu Huyên Huyên vừa nghe thấy trên núi có gì ăn ngon liền nuốt nước miếng, nhìn Mạc Vân Thiên đầy chờ mong.

Mạc Vân Thiên khóc không ra nước mắt, rõ ràng lúc cha mẹ ra khỏi cửa đã dặn không được chạy loạn, như thế nào thoáng cái đã bị Tiêu Tiêu phá hỏng. Đảo mắt nhìn về phía nhị đệ Mạc Vân Phong cùng với đại muội Mạc Dao Dao tìm kiếm giúp đỡ, bất quá hai người phi thường không nể tình, người đầu tiên thì ngẩng đầu nhìn lên trời, người thứ hai thì cúi đầu đếm kiến, làm cho Mạc Vân Thiên phát bực. Còn Tiêu Tiêu và Huyên Huyên bên cạnh thì ra sức lắc lư làm nũng, Mạc Vân Thiên bị làm cho choáng váng đầu óc cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu. Nhưng mà vẫn không quên ai oán nhìn Mạc Vân Phong cùng với Mạc Dao Dao, mà hai người thì đáp lại bằng một gương mặt tươi cười hết c, thiếu chút nữa làm cho Mạc Vân Thiên tức hộc máu.

Mấy người lần lượt chuẩn bị một chút, mỗi người chuẩn bị một cái giỏ trúc, sau đó Mạc Vân Phong nắm tay Huyên Huyên đoàn người liền đi về phía núi.

Đoàn người đi qua nơi lần trước đào khoai tây, Tiêu Tiêu lại cẩn thận tìm kiếm xem đã đào sạch sẽ khoai tây….chưa , tuy nhiên lần này lại không có vận khí tốt như vậy, khoai tây thật sự đã bị đào hết rồi, Tiêu Tiêu cũng không nản, ngược lại lại cùng đoàn người tiến vào bên trong.

Trên đường cũng không có thu hoạch gì quá lớn, tuy nhiên thu được rất nhiều quả dại, đoàn người một mực đi vào bên trong. Trên đường Tiêu Tiêu thấy được một ít gốc cây kim ngân dại, thấy hình dáng của nó không lâu sau là có thể ngắt lấy mang về dùng, trong nội tâm Tiêu Tiêu hưng phấn một chút, sau đó liền làm một cái ký hiệu để lần sau lên núi ngắt cho thuận lợi hơn.

Lúc này mới một đường ngâm nga hát đi vào trong núi, hành động này khiến bọn Mạc Vân Thiên nghi vấn không thôi, bất quá bọn hắn cũng không có hỏi bởi vì tin tưởng đến lúc đó Tiêu Tiêu sẽ nói cho bọn hắn biết.

Lại đi vào bên trong gần ba khắc đồng hồ, lúc này Tiêu Tiêu thấy rất nhiều gốc bạc hà, kích động chạy tới hái phiến lá cây cho vào miệng nhai kỹ, lúc đầu nhai lá bạc hà có chút đắng, sau đó càng nhai càng mát lạnh.

Bên kia bọn Mạc Vân Thiên hai mặt nhìn nhau, không hiểu Tiêu Tiêu không có việc gì nhai những lá cây này làm gì, sau khi Mạc Vân Thiên thấy nhìn không được nữa, trực tiếp hỏi: “Tiêu Tiêu, muội đang làm gì đấy? Sao lại ăn lá cây?”

Tiêu Tiêu sững sờ, lập tức nở nụ cười, cười một lát mới chậm rãi ngừng lại nói ra: “Nào có, muội nhai đây là lá bạc hà, nó là một loại thuốc đông y, chữa được cảm mạo, đau đầu, mắt đỏ, sốt cao, cổ họng, lợi sưng đau nhức đến táo bón. Bên ngoài có thể trị đau thần kinh, ngứa da, chứng phát ban cùng các loại mẩn ngứa… cũng coi như là bảo bối trong trung dược nha.”

Mấy người Mạc Vân Thiên nghe Tiêu Tiêu thao thao bất tuyệt xong thì đầu đầy sương mù, nhưng có một cái bọn hắn hiểu được đó là cái này có thể làm thuốc, cũng không biết có thể bán được không nữa?

Nếu Tiêu Tiêu biết bọn họ ở phía sau nghĩ như vậy, đoán chừng sẽ không nói đến say mê như vậy đi, lúc nào mà huynh muội bọn họ yêu tiền như vậy rồi.

Chợt Mạc Vân Phong hỏi: “Tiêu Tiêu, muôi vừa nói cảm mạo chính là cái gì a? Là một loại bệnh sao? Nhưng vì sao chúng ta chưa từng nghe qua?”

Tiêu Tiêu nghe xong lời này, hận không thể tát cho mình hai cái, như thế nào lại đem từ ngữ hiện đại mang đến nơi này rồi, mặc dù trong nội tâm hận không thể đánh chính mình nhưng ngoài miệng vẫn giải thích nói: “Cảm mạo chúng ta vẫn gọi là phong hàn, đúng, chính là phong hàn…” 

“Ah, hóa ra là phong hàn, không nghĩ đến thứ này có thể trị phong hàn nha, tuy nhiên đường nhỏ bên cạnh sông trong thôn có rất nhiều!” Mạc Vân Phong liền nói ra một tin tức rất thú vị làm Tiêu Tiêu kinh hãi, Tiêu Tiêu vừa cao hứng lại vừa phiền muộn, sớm biết như vậy thì đã đi nhiều ở đường bên cạnh sông trong thôn một chút rồi, làm gì cần chạy xa như thế này,thật là thất sách!


Hết chương 36.

3 nhận xét:

Bích Vân nói...

sặc Tiêu Tiêu dạy hư huynh tỉ muội rùi. bây giờ trong đầu lúc nào cũng nghĩ thứ này có bán ra tiền k................?
cố lên bạn ơi. hay lắm

Dứa Dứa nói...

Cảm ơn bạn đã ủng hộ ...tụi mình sẽ cố gắng...!!! ^^

Unknown nói...

Nếu tiểu tiểu chịu đi xâu vào núi chắc có nhiều thực vật hơn nhe