Chương 15 : Lần đầu gặp Tiểu béo ú
Edit: Dứa Dứa
Beta: Thiên Hạ
Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau mới kịp phản ứng lại thì ra Lâm thị là đang khen các nàng, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nhìn bộ dáng hai
người hưng phấn, Lâm thị trừ bỏ bất đắc dĩ chỉ có bất đắc dĩ, cười nói: "Được rồi, hai người các ngươi muốn cao hứng còn quá sớm đi, chỉ một mình ta nếm thử còn chưa đủ, cha và ca ngươi còn chưa có ăn đâu.”
người hưng phấn, Lâm thị trừ bỏ bất đắc dĩ chỉ có bất đắc dĩ, cười nói: "Được rồi, hai người các ngươi muốn cao hứng còn quá sớm đi, chỉ một mình ta nếm thử còn chưa đủ, cha và ca ngươi còn chưa có ăn đâu.”
"Nương, đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ đã nấu xong chưa, nhị ca nói huynh ấy đói bụng rồi."
"Mạc Huyên Huyên, nhị ca muội nói qua lời này bao giờ?".
Trong nhà chính, Huyên Huyên "giá họa" cho Mạc Vân Phong, Mạc Vân Phong trực tiếp đần mặt, đối mặt Huyên Huyên tiểu hài tử này, không thể mắng cũng không thể đánh, buồn bực chết hắn .
"Ha ha, tốt, xem các ngươi kìa, người lớn như thế, còn chơi trò này." Lâm thị tuy là oán giận, nhưng có thể nghe ra sự sủng nịch trong giọng nói, "Đại muội, nhị muội đã làm đồ ăn xong, Vân Phong nhanh chóng gọi cha ngươi cùng đại ca rửa tay trực tiếp ăn cơm."
" Nương, ta đi liền đây"
Trước bàn cơm mấy người đã ngồi xong, Tiêu Tiêu cùng Mạc Dao Dao đem đồ ăn bưng trực tiếp lên bàn, nhìn màu sắc thức ăn trên bàn, Mạc Thắng Minh cười to nói: "Ha ha, không nghĩ đến Dao Dao cùng Tiêu Tiêu nhà ta đều biết nấu cơm, thật tốt. Ta hôm nay cần phải ăn thêm mấy bát".
Dứt lời, đầu tiên là nếm khoai tây xắt sợi chua cay, sau đó lại nếm khoai tây trộn rau, trực tiếp nói: "Hảo, so với đầu bếp ở tiệm cơm kia không biết là tốt gấp bao nhiêu lần”.
"Đừng nói bậy, đại muội nhị muội làm tốt thì tốt rồi, nhưng vẫn nên rèn luyện nhiều hơn, miễn cho về sau đến nhà chồng, khỏi bị nhà chồng khinh thị". Lâm thị đầu tiên là oán trách Mạc Thắng Minh một chút, rồi sau đó hướng hai tỷ muội thuyết giáo.
Mạc Dao Dao hiện tại đã chín tuổi, chừng hai năm nữa có thể bàn chuyện định hôn, bây giờ nghe Lâm thị nói lời này, xem ra có chút ngượng ngùng, trái lại Tiêu Tiêu da mặt tương đối dày, hơn nữa linh hồn là người hiện đại, không cảm thấy cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến đại ca hiện tại cũng mười ba tuổi , nhị ca cũng không nhỏ , hai người qua vài năm đều là có thể làm mai , tình huống hiện tại trong nhà như thế này sẽ có người nguyện ý sao? Xem ra trước tiên nghĩ cách làm giàu đi đã.
Sau bữa cơm, Tiêu Tiêu nhìn một chút mầm ớt trong viện nhà mình, vui sướng nhất là mầm ớt đều còn sống, xem ra chính mình không cần ăn món ăn có vị nhạt nhẽo rồi.
Đồ ăn có chút ớt cay, đây chính là mỹ thực a, nghĩ đến vị cay của tương thá, Tiêu Tiêu nhất thời cảm thấy vị ngon trong miệng. Những đồ ăn kia không thể có hương vị lạt quá, hơn nữa mình cũng nghĩ tới cái điếm trên trấn chuẩn bị năm nay làm lẩu mùa đông bán cho bọn hắn, dùng ớt là tất yếu.
Tiêu Tiêu nhìn xong mầm ớt sau đó di chuyển đến trong thôn. Nhìn thấy cửa hàng cách đó không xa, nghĩ đến mẫu thân đưa cho mười văn tiền, có thể đến cửa hàng mua một ít đồ ăn vặt cho Huyên Huyên. Tuy rằng Tiêu Tiêu không thích ăn, nhưng Huyên Huyên đặc biệt thích, nghĩ đến nha đầu kia, Tiêu Tiêu đối với nàng chỉ có nề hà, cười cười liền hướng bên kia đi.
Cửa hàng tuy nhỏ, nên có thì vẫn có, Tiêu Tiêu mua chút kẹo mạch nha hết ba văn tiền, sau đó lại mua chút sợi chỉ cho đại tỷ thêu túi. Ra khỏi cửa hàng, đi đường thẳng chính là nhà Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chuẩn bị quẹo vào thì từ bên cạnh nhảy ra một cái tiểu nam hài mập mạp ngăn cản đường đi, Tiêu Tiêu đi vòng qua từ bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn là che ở phía trước Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu thở dài trong lòng một trận buồn bực, có lầm hay không, chính mình lần đầu tiên đi ra mua đồ liền gặp được loại tình huống này, đây là người nào a?
Tiêu Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hướng hắn. Nam hài tuy rằng béo, nhưng là loại tương đối dễ nhìn. Nếu gầy đi, sau khi lớn lên khẳng định mê đảo rất nhiều người, điều kiện tiên quyết là hắn thu nước mũi ròng ròng kia lại. Ánh mắt không hiểu nhìn hắn, nghi vấn hỏi: "Ngươi chắn đường ta làm gì? Ta muốn về nhà."
Tiểu nam hài hung tợn nói: " Ngươi đem kẹo mạch nha mua được lưu lại, ta để cho ngươi đi, bằng không ta đánh ngươi nga!". Dứt lời còn giơ giơ nắm tay lên.
Tiêu Tiêu không nói gì nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi không tự mình đi mua a? Làm gì muốn ở chỗ này đoạt của ta?"
Tiểu nam hài gặp Tiêu Tiêu tựa hồ không sợ hắn, trong lòng buồn bực, trong sách không phải nói đánh cướp cường đạo chính là làm như vậy sao? Vì sao tiểu cô nương này không sợ vậy? Tiểu nam hài kết luận.
Thấy hắn chậm chạp không trả lời, Tiêu Tiêu quyết định không nhìn tiểu oa béo đầu óc bị vấn đề này. Nhấc chân liền hướng về nhà đi, đi một đoạn đường cảm thấy giống như có người theo sau mình, nhưng quay đầu xem lại không có, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình xuất hiện ảo giác? Nhưng lại không đúng, rõ ràng lúc bản thân đi sẽ xuất hiện tiếng bước chân hai người, trên con đường này hiện tại chỉ thấy một mình mình, chẳng lẽ một cái khác sẽ là..., không dám tưởng tượng, trực tiếp chạy vội về nhà.
Từ lúc Tiêu Tiêu xuyên qua, liền đối với Quỷ Hồn giữ vững một cái thuyết giáo thà rằng tin là có, không thể cho cái này là vô căn cứ, nếu không có, chính mình như thế nào xuyên qua tới đây? Chỉ có thể nói thế giới này to lớn, biến ảo khôn lường.
Tất nhiên Tiêu Tiêu chạy vội hướng vào trong nhà. Tiểu béo ú vẫn theo ở phía sau Tiêu Tiêu, tại thời điểm rốt cuộc hắn rối rắm xong liền phát hiện Tiêu Tiêu đã sớm không thấy . Đành phải đi dọc theo con đường này, rõ ràng nhìn đến lập tức có thể bắt lấy nàng, không nghĩ đến nàng như thấy đằng sau có quỷ truy đuổi liền chạy nhanh nhẹn vậy. Nhìn thấy không đuổi kịp, Tiêu Dật đành phải dẹp đường hồi phủ, đi về nhà.
Tiêu Tiêu chạy vội về nhà, không kịp thở đem cửa viện đóng lại, sau đó mới đến nhà chính uống ly nước. Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên là kinh động đến mọi người, nhìn bộ dáng thất kinh kia của nàng, mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Từ lúc Tiêu Tiêu hết bệnh, về sau mặc kệ gặp được chuyện gì đều là một bộ dáng không liên quan, rất ít khi thấy nàng thất kinh. Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc.
Lâm thị nhìn Tiêu Tiêu uống một ly tiếp một ly, rốt cuộc thời điểm Tiêu Tiêu dừng lại mới mở miệng hỏi, "Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?".
"Nương, không có việc gì, chỉ là đằng sau vừa mới có một.... chỉ có con chó đuổi, dọa chạy mà thôi". Tiêu Tiêu cảm thấy không để Lâm thị biết là thỏa đáng nhất, chung quy cũng không phải đại sự gì.
"Ta còn lo có chuyện gì, nguyên lai chỉ là con chó, không có việc gì, lần sau ra ngoài để đại ca hoặc nhị ca ngươi cùng đi, miễn cho con chó kia sẽ đả thương đến ngươi." Mạc Vân Phong vẻ mặt hào khí nói.
Mọi người liếc mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không nói gì, thân thể bé nhỏ kia của hắn, không bị chó cắn đã tốt rồi. Bất quá Lâm thị cảm thấy vẫn là không sai, chung quy Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy, nhất định phải có người lớn hơn cùng ra ngoài.
Nếu là lúc này Tiêu Dật biết hắn theo dõi bị Tiêu Tiêu nói thành con chó rượt, có phải hay không sẽ nổi trận lôi đình? Bất quá, Tiêu Dật không biết là trong cuộc sống tương lai của hắn bị ăn gắt gao, nhưng đây là hắn tự nguyện. Cái này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Lúc này Tiêu Tiêu không biết Tiêu Dật đã đem tư liệu của nàng điều tra nhất thanh nhị sở, vì sao Tiêu Dật muốn điều tra? Thật ra là Tiêu Dật không phục lắm, hắn giả dạng thổ phỉ tới đánh cướp đối với Tiêu Tiêu này không có thu được hiệu quả thực tế. Cho nên quyết định lần sau muốn tiếp tục đánh cướp nàng, thẳng đến khi nàng sợ mới thôi.
Lời t/g: Đáng thương tiểu béo ú, bắt đầu để cho Tiêu Tiêu mang thù từ chỗ này , sau này mới để cho bị ăn gắt gao , thật khổ a…. )
Hết chương 15
1 nhận xét:
Tieu tu beo map nay co phai la nam chinh khong vay Rain Love, tieu tu that la de thuong neu la nam chinh thi cang tot.
Đăng nhận xét