Chương 9: Thắng lợi trở về
Edit: Hihi_haha
Beta: Thiên Hạ
Sau khi ba người ăn xong, Tiêu Tiêu sờ bụng tròn vo, thẳng đánh một cái nấc cục, trả tiền, thấy thời gian vẫn còn tương đối sớm, tính theo thời gian hiện đại vào khoảng 12 giờ giữa trưa.
Thời gian vẫn còn sớm như vậy, Lâm thị nghĩ trong nhà còn có 4 đứa nhỏ có khả năng còn chưa có ăn cơm trưa, lo lắng nói: “Đương gia, chúng ta có nên mua chút màn thầu hoặc bánh bao trở về? Trong nhà Vân Thiên bọn chúng khả năng còn chưa có ăn cơm đâu.”
Mạc Thắng Minh nghĩ lại cũng đúng, người lớn đều không có ở nhà, mấy hài tử còn nhỏ, mặc dù nói hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm nhưng chung quy vẫn còn nhỏ, quản lý một người còn có thể, vài người chung quy vẫn khó khăn thật lớn, nghĩ tốt rồi, trực tiếp nói: “Tốt, chúng ta đều mua trở về, để cho bọn chúng cũng nếm thử”.
Ba người chạy đến nơi bán bánh bao, Mạc Thắng Minh hỏi: “Lão bản, người bán bánh bao cùng màn thầu thế nào?”
"Khách quan, bánh bao hai văn tiền một cái, màn thầu ba văn tiền 2 cái, ngài muốn cái nào?"
Lâm thị nghĩ nghĩ, cảm thấy bánh bao mua vài cái nếm thử là tốt rồi, màn thầu ngược lại là có thể nhiều mua nhiều một chút, bất quá nàng hay là trước hỏi qua Tiêu Tiêu: "Nhị muội, ngươi muốn ăn bánh bao sao?"
Tiêu Tiêu lắc đầu, chê cười, vừa mới ăn xong mì, hiện tại lại ăn bánh bao hoặc màn thầu, không có khả năng a, cho nên kiên quyết lắc đầu không cần.
Lâm thị thấy Tiêu Tiêu cũng không muốn, quay lại cùng người bán bánh bao nói: “Lão bản, cho ta sáu cái màn thầu cùng bốn cái bánh bao.”
“Ai, được rồi, ngài trước chờ, ta liền lấy cho ngài, đây, đây là bánh bao cùng màn thầu của ngài, tổng cộng là 17 văn tiền”. Người bán bánh bao nhanh nhẹn đem bánh bao đã dùng giấy to gói lại đưa cho Mạc Thắng Minh.
Trả tiền, cầm gói bánh bao bỏ vào trong giỏ đi chợ, Tiêu Tiêu thấy thời gian vẫn còn sớm, trước cứ đi dạo vài vòng rồi lại tính tiếp.
Mấy người đi trên đường nhìn lại, đi qua mấy quán rượu cùng tiệm cơm, đến ngã tư đường cũng có một cái cửa hàng bán giấy và bút mực. Nếu trong nhà kiếm được bạc trước tiên sẽ đưa hai ca ca đi thư viện, mấy thứ này nhất định là cần thiết, hiện tại xem trước một chút giá cả thị trường là việc nên làm.
Vào xem Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị trợ tròn mắt, Tiêu Tiêu tuy có chút kinh ngạc nhưng trong lòng thì lè lưỡi, không nghĩ rằng việc kinh doanh này tại hiện tại chỉ một chút tiền, đến nơi này một cây viết cùng một chồng giấy tuyên thành đã bằng chi tiêu một năm của hộ gia đình nhà nông, bây giờ chỉ có thể xa xa xem không thể mua về a.
Tiểu nhị của cửa hàng nhìn thấy bọn họ một thân vải bố y cũng biết là không mua nổi, gương mặt khinh thường trực tiếp ngăn bọn họ lại: “Ai, những thứ kia thực quý giá, các ngươi đừng đựng hỏng, mua không nổi thì nhanh đi ra ngoài, đừng có ở chỗ này dọa người.”
Tiêu Tiêu bị những lời này chọc tức muốn mắng chửi người, mà Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị nghe những lời này lại xấu hổ không thôi, mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu. Vội vàng lôi kéo Tiêu Tiêu đi ra khỏi cửa hàng, Tiêu Tiêu đi ra đến trước cửa hàng, quay đầu nhìn tiểu nhị bằng ánh mắt băng lãnh, khiến tiểu nhị trong lòng run run một chút, bất quá nghĩ đến chỉ là một tiểu nữ hài, làm sao phải sợ, nên cũng không thèm nghĩ nữa.
Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình sai lầm, không nên đem cha mẹ kéo đến chỗ này để xem sắc mặt người ta, làm cho cha mẹ chịu nhục. Tiêu Tiêu bên ngoài không nói gì, nhưng trong lòng hỏa khí ứa ra, may mà lí trí vẫn còn, đành phải mặc niệm: "Bình tĩnh, bình tĩnh, về sau nhất định phải cố gắng kiếm tiền, quyết không để cha mẹ cùng với người thân yêu của mình bị người khác vũ nhục." Trải qua lần này, Tiêu Tiêu càng giữ vững quyết tâm gây dựng sự nghiệp.
Đi dạo lúc đầu còn có chút nhiệt tình, chẳng qua phát sinh sự việc kia làm cho mọi người vùi lấp xuống.
Đi ngang qua bố trang(*), Lâm thị nghĩ hôm nay buôn bán lời không ít tiền bạc, cũng nên làm cho vài hài tử lớn trong nhà mấy bộ y phục, vì thế liền đi vào cửa hàng bố trang có tên Cẩm Tú, nhìn đến bên trong bày ra đủ loại vải, tuy nhiên trên mặt chỉ có màu mà không có hoa văn gì cả.
(*)bố trang: cửa hàng vải
Nhìn đến nơi này, Tiêu Tiêu không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ quần áo nơi này hoa văn trên quần áo đều là người thêu lên trên. Khả năng này rất lớn, giống như bên trong cửa hàng lớn như vậy, cho dù là tơ lụa cũng chỉ có một màu mà không có chút hoa văn nào, dù một cái cũng không có.
Như thế khiến Tiêu Tiêu thấy được một cái sự vụ mua bán khổng lồ, bất quá nàng sẽ không quấy nhiễu cái gì, mà bây giờ nàng nói ra nhân gia cũng không nhất định sẽ tin, còn không bằng chờ thêm vài năm mình trưởng thành rồi chậm rãi thử, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Lâm thị cũng xem không bao lâu liền quyết định mua hai khối vải bông màu lam nhạt cùng với một vải bông khối màu hồng phấn và vàng nhạt, tuy nói vải bông tương đối quý nhưng mặc vào lại thoải mái, hơn nữa lại là đem cho hài tử làm quần áo, cũng không cần quá so đo.
Tổng cộng thanh toán 480 văn tiền, lấy vải bố đặt ở trong giỏ trúc, rồi sau đó lại đi mua bột mì làm mỳ lạnh, cuối cùng thấy cũng không còn gì để mua, liền đi hướng cửa thành, thấy Ngưu đại gia- người đánh xe trong thôn chưa có đi, còn chờ ở cửa thành, mà ba người đã mệt mỏi cả một ngày, liền bỏ ra mấy văn tiền ngồi xe bò trở về.
Trên đường xe bò chao đảo, khiến người ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Tiêu Tiêu thật sự là nhịn không được liền dựa vào trên người Lâm thị ngủ. Lâm thị thấy Tiêu Tiêu đang ngủ liền đem tiểu nhân nhi ôm vào trong ngực.
Về đến nhà, đem đồ mua trên chợ phân cho vài cái hài tử, đại ca Mạc Văn Thiên cùng đại tỷ Mạc Dao Dao hoàn hảo, dù sao cũng là ca ca tỷ tỷ lớn tuổi nhất, tuy rằng có thể khống chế cảm xúc nhưng ánh mắt hưng phấn thì không giấu được.
Nhị ca Mạc Vân Phong cùng tiểu muội Mạc Huyên Huyên thì khống chế không được, hưng phấn ồn ào khiến cho Lâm thị đành phải hù nếu kêu la nữa lần sau liền không mua đồ cho, lúc này mới yên tĩnh chút, bằng không sợ còn đem phòng làm loạn.
Sau buổi cơm tối, cả nhà ngồi chung một chỗ, Lâm thị đem tất cả tiền bạc hôm nay kiếm được mang ra, đếm một hồi lâu. Lại qua non nửa khắc thời gian, Lâm thị rốt cuộc ngừng lại, mỉm cười nói: “Mọi người đoán chúng ta hôm nay buôn bán lời bao nhiêu?”
Mấy người nhìn nhau một hồi, Mạc Thắng Minh Cũng bị những lời này làm cho loạn, nghi ngờ hỏi: “Tức phụ nhi, chắc không phải số nhỏ đi, ta đoán hai lượng là có đi?”
Trừ bỏ Tiêu Tiêu, các hài tử khác cũng rất tán thành suy đoán của Mạc Thắng Minh, Lâm thị cười lắc đầu, không nói lời nào để cho bọn họ tiếp tục đoán, mấy người đều đoán nhưng đều không đúng; sau này Lâm thị thấy bọn họ càng đoán lại càng nhỏ có chút không chịu nổi, hắng giọng: “Khụ, chúng ta hôm nay bỏ ra ngoài tiền vốn, kiếm được ba lượng, 600 văn tiền, dĩ nhiên tiền này là bao gồm cả bạc dùng mua đồ, hiện tại ở đây chỉ còn lại 3 lượng bạc.”
Tiêu Tiêu ngược lại không có bất ngờ, kết quả này nằm trong phạm vi suy đoán, nhưng Mạc Thắng Minh cùng mọi người thì có chút há mồm trợn mắt, bởi vì bọn họ đoán nhiều nhất cũng chỉ đến 2 lượng 500 văn. Hiện tại tức phụ nhi nói ra con số kinh người như vậy làm cho hắn ngoại trừ ở ngoài ngốc lăng càng nhiều hơn là vui sướng. Làm cho giọng nói cũng không khỏi mang theo chút run run: "Tức phụ nhi…, đây là thật sao? Ngươi đánh ta một cái xem, xem ta có phải đang nằm mơ hay không."
Nghe hắn nói xong lời này, Lâm thị thật đúng là ngắt một cái trên mặt hắn: “Ai, đau, nguyên lai không phải là mơ, ha ha, thật tốt quá, về sau chúng ta lại kiếm bạc nhiều một chút là có thể đưa Vân Thiên cùng Vân Phong đi học.”
Lâm thị vui vẻ cảm thán nói: “Đúng a, đương gia, đây quả thực giống như đang nằm mơ, trước kia chúng ta làm cật lực vất vả một ngày, bạc kiếm được vẫn chưa tới 100 văn, hiện tại chỉ bán mỳ lạnh rau trộn lại có thể kiếm được hơn 3 lượng một ngày, thật là không thể tin được a.”
Tiêu Tiêu nhìn thấy người nhà đơn giản vì một ngày buôn bán lời ba lượng bạc mà hưng phấn không thôi, trong lòng cũng hết sức cao hứng, bất quá kiếp trước mình buôn bán đồ ăn còn phải làm rất nhiều. Hiện tại đã thấy được hi vọng, trong nhà sẽ ngày càng tốt, nàng tin tưởng vững chắc chung quy có một ngày nàng sẽ dựa vào hai tay tạo ra sự nghiệp của chính mình.
Lời tác giả: Hôm nay lại kém điểm quên thượng truyền thời gian , ⊙﹏⊙b hãn, gì cũng không nói , trước gõ chữ đi...
2 nhận xét:
Ngay dau tien ma da co duoc 3 luong roi, woa tiep tuc su nghiep lam giau thoi.
Khong ben cac nha kia biet duoc nha Tieu Tieu kiem duoc nhieu nhu vay se phan ung ra sao day. Chac la se am am pha cua bat dua bac day
Sao mà cứ đến phần kiếm tiền là mình lại cảm thấy giống như mình kiếm được tiền vậy.
Đăng nhận xét