Chương 26 : Ngươi nhớ kỹ cho tiểu gia
Edit : Axit Đặc
Beta:
Thiên Hạ
"Tiêu Tiêu, Đại ca, Đại tỷ, Huyên Huyên, chúng ta đã trở
lại." Tới gần cửa nhà, Mạc Vân Phong vui thích kêu lên. Trong phòng Tiêu Tiêu cũng đã nghe
thấy khẩu khí khoái trá nhẹ nhàng của nhị ca, chỉ biết hôm nay bọn họ thu hoạch
không ít.
Quả nhiên, Mạc Vân Phong như một trận
gió chạy vào, sau đó hưng phấn kể lại mấy người bọn họ ở trên trấn vui vẻ ra
sao, bán hàng xong như thế nào, Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao nghe vậy trong
lòng cũng vui vẻ.
Đúng lúc này Mạc Thắng Minh cùng Lâm
thị vào nhà, nhìn thấy mấy đứa nhỏ vui vẻ, cũng không ngăn được nụ cười trên
mặt. Nhưng mọi người trong nhà vui vẻ tới mức nào cũng không thể la to. Lúc này nếu làm cho người khác mò tới
thì toi, cho nên mọi người trong nhà hạ thấp âm thanh cười nói, cũng liền thu lại
nụ cười trên mặt, nhưng ngẫu nhiên ngẫm
lại vẫn sẽ không nhịn được mỉm cười một chút. Trong chốc lát, cả nhà đầy tiếng
nói cười, Lâm thị liền đi nấu cơm, Mạc Dao Dao cũng xuống giúp một tay.
"Di, Tiêu Tiêu, bình rượu trắng
lần trước nhà chúng ta mua tại sao giờ không thấy?" Lâm thị vốn nghĩ đem
bình rượu trắng đó lấy ra, xem như ăn mừng, chỉ là không nghĩ đến bình rượu
trắng kia thế nhưng không có, cảm thấy có chút nghi ngờ, trong nhà có người đã
ném đi? Chẳng lẽ có vài đứa đã uống?! Tâm đầy nghi hoặc liền trực tiếp hỏi Tiêu
Tiêu.
Tiêu Tiêu âm thầm vỗ vỗ trán, thế nào
lại quên nói việc này, nếu như nương biết nhất định hiểu được nàng lấy rượu
trắng làm gì, nếu không biết còn tưởng rằng nàng trộm uống rồi đó.
Bề ngoài ngượng ngùng nói:
"Nương, rượu trắng kia con lấy để làm đồ, nếu cần giờ con giúp người đi
mua?"
"Làm gì?
Rượu trắng còn có thể làm cái gì?" Lâm thị nguyên bản vẫn có chút nghi ngờ,
nhưng vừa nghe Tiêu Tiêu lấy rượu làm đồ
rồi, hỏa khí trong lòng liền nguôi
dần, nhưng lại nhịn không được tò mò.
"Hắc hắc, nương, hiện tại con không
thể nói, đợi đến khi thành công con sẽ nói
cho người." Tiêu Tiêu quyết định giấu, tạm thời trước không nói cho cha
cùng mẫu thân, đến một lúc nào đó sẽ cho bọn họ một kinh hỉ.
"Cái đứa nhỏ này, định thừa nước
đục thả câu nương sao, được, hi vọng đến đến lúc đó con có thể thành
công!" Lâm thị cười sẵng giọng, "Vậy bây giờ con có thể thay nương
làm một chuyện không?"
"Chuyện gì? Nương, người cứ nói
thẳng, có thể làm được con liền đi giúp người xử lý."
Nhìn Tiêu Tiêu nghĩa khí lẫm liệt nói
lớn như vậy, Lâm thị cảm thấy buồn cười, còn bé nhỏ như vậy, nó có thể làm giúp
nàng cái gì, nhưng nhìn bộ dáng đáng yêu kia của Tiêu Tiêu, không nhịn được phiết
nhẹ mũi của Tiêu Tiêu một chút, sau đó
nói: "Nha, đây là mười lăm đồng tiền,
con thay nương đến cửa hàng trong thôn mua một lít rượu trắng, tiền dư lại
liền coi như tiền tiêu vặt của con, mua cho mình một ít kẹo mạch nha hoặc là mua
gì ăn vặt cũng được."
Nhìn Lâm thị đem mình ôm trong lòng, trong lòng Tiêu Tiêu tựa hồ có gì
đó đang đình trệ, nhưng loại cảm giác này cũng không làm cho nàng khủng hoảng,
ngược lại làm cho nàng cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Khóe miệng nở một nụ cười nhẹ,
"Nương, con đã biết, con sẽ đi ngay
bây giờ, kẻo phụ thân không có rượu uống, nương, con đi trước." Tiêu Tiêu khoát
tay xoay người rời đi.
Đi ra bên ngoài còn có thể nghe tiếng
Lâm thị từ trong phòng dặn: "Tiêu Tiêu, con cũng phải cẩn thận một chút,
mua được liền mau về nhà."
Tiêu Tiêu quay đầu, rồi thét lên:
"Vâng, nương, con sẽ mau chóng quay về, người đừng lo lắng." Sau đó
mới bước thật nhanh theo hướng đi cửa hàng trong thôn.
== đường phân cách mỹ lệ ==
Mấy ngày nay, Tiêu Dật nghẹn khuất sắp
hỏng rồi, từ lần trước vì tiểu nha đầu gặp trước mặt nhưng đằng sau lại cản
trở, hắn luôn luôn nghĩ biện pháp lấy
lại thể diện, đã có cách nhưng Tiêu
Tiêu lại không cho hắn cơ hội này, bởi vì Tiêu Tiêu vài ngày nay không ra ngoài
một mình, Tiểu béo Tiêu Dật vẫn
không có cơ hội, bởi vì hiện tại hắn
phải đến trường.
Hôm nay có cơ hội ra ngoài, nghẹn khuất sắp chết. Việc này nếu như
bị nhóm "Tiểu đệ" trong trường biết, sẽ không nhịn được chê cười mình chết a,
cho nên kiên quyết muốn tìm lại mặt mũi,
tiểu béo Tiêu Dật thần sắc kiên
định, giơ tay lên nắm chặt nắm tay âm thầm thề.
Đột nhiên tiểu béo giống như quả bóng bị xịt hơi, cả người đều hiện ra một
loại trạng thái vô lực, miệng còn lẩm bẩm:
"Âm thầm thề dùng làm cái gì, người
đâu tìm không thấy, nhất định phải tìm được, nàng lại không có đi một mình..."
Tiêu Dật cong lưng, cúi đầu vô lực
lắc lắc ở trên đường, không chút nào chú ý tới Tiêu Tiêu đang đi về phía bên
này. Nhưng Tiêu Tiêu đi lướt qua người hắn một quãng không xa, hắn giống như là
bị tiêm thuốc kích thích, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tiêu,
trong lòng một trận nghi hoặc, tiểu nha đầu kia nhìn quen quen. Giống như đã gặp
qua ở đâu? Ở đâu?
Tiêu Dật lắc đầu, không nghĩ ra. Quay
người lại tiếp tục bước đi, đi hơn mười bước đường rồi bỗng nhiên chợt dừng
bước, mắng một tiếng: "Đáng chết, không phải là cái nha đầu kia sao, thật
là tức chết mà, mau đến đây đi, không uổng phí công sức, ha ha, tiểu nha đầu,
tiểu gia đây không đem ngươi chỉnh tới khóc cha gọi mẹ ta không phải Tiêu
Dật." Dứt lời lập tức chạy theo hướng của Tiêu Tiêu, sợ Tiêu Tiêu lại từ
trong tay hắn bỏ trốn.
Mà Tiêu Tiêu thì đang chuẩn bị mua rượu trắng tại cửa hàng, mua
xong liền lập tức đi ra, đang chuẩn bị đi vào trong nhà, chợt nghe phía sau
truyền tới một âm thanh :"Đứng lại, xú nha đầu, ngươi lại đi một bước thử
xem?"
Tiêu Tiêu dừng bước không nói gì,
xoay người nhìn người đang hai tay chống nạnh phía sau, dùng sức thở phì phò,
nhưng miệng không quên nói uy hiếp Tiêu Tiêu là tiểu béo, một trận cuồng nộ cuồn cuộn, khóe miệng nhếch lên, mắt lạnh nhìn
hắn, vẫn chưa thèm nói chuyện.
Trong thoáng chốc, tiểu béo rốt cuộc thở đều, bước nhanh đi đến
trước mặt Tiêu Tiêu, ác ngoan nói: "Xú nha đầu, ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Tiêu Tiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trên
đầu một loạt quạ đen bay qua, sau đó không vui nói: "Ngươi là ai a? Ta đã từng
gặp ngươi sao?"
Tiểu béo một trận thất bại, buồn bực hô: "Ta cho ngươi nghĩ lại cẩn
thận, xem xem ngươi còn nhớ rõ ta không, lại dám đem ta quên mất, muốn ăn đòn đúng
không?" Nói xong giơ giơ nắm tay lên.
Tiêu Tiêu liền cảm thấy sao tình
huống này lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Sau một lúc lâu rốt cuộc
nghĩ ra, tiểu thí hài này không phải giống một câu nói lưu hành là ví dụ điển
hình như kiếp trước sao, câu kia
"Ba của tao là Lý Cương!" nhưng là
lưu hành đã lâu đi. Mặc dù hiện tại đứa bé này nói không
phải là câu kia, nhưng lại có hiệu quả như nhau, nghĩ đến đây Tiêu Tiêu liền nở
nụ cười.
Tiêu Dật nhìn Tiêu Tiêu vừa không
kinh hoảng cũng không khẩn trương, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn liền đen lại,
âm ngoan nói: "Ngươi không sợ ta đánh ngươi sao?"
"Sợ? Ta vì cái gì phải sợ
ngươi?"
"Bởi vì ta muốn đánh ngươi,
ngươi khẳng định không sợ? Sao trong Thuyết thư đều nói như vậy a."
Nghe được tiểu thí hài trả lời, trong
lòng Tiêu Tiêu dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, tiểu thí hài này
lại nghe thư kiểu như vậy, tức giận nói: "Nhanh chóng tránh ra cho bổn cô nương, bằng không
đại ca và nhị ca của ta cũng sẽ không tha cho ngươi, bọn họ khỏe hơn ngươi
nhiều, bộ dáng nhỏ con này của ngươi, còn chưa đủ cho bọn họ đánh đã tay."
Tiêu Dật nghe Tiêu Tiêu nói các ca ca
của nàng so với mình lợi hại hơn, ngoài miệng tuy rằng không thừa nhận, nhưng
trong lòng vẫn có chút sợ sệt. Lần trước sau khi trở về, hắn liền có hỏi qua mẫu thân ở bên kia mấy gia
đình có những ai, nhà ai có một tiểu thí hài sáu tuổi, kết quả chính là nhà Mạc lão
đại có năm người kia. Chính
mình cũng đi qua thử thăm dò, ngẫm lại cũng đúng, cánh tay cẳng chân mình nhỏ
như vậy, làm sao có khả năng đấu với bọn họ?
Trong lòng đồng ý nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Xú nha đầu, ngươi nhớ kỹ cho ta,
tiểu gia ta gọi là Tiêu Dật. Lần này tha cho ngươi, lần sau ta nhất định đánh ngươi mặt nở
đầy hoa, hừ hừ, ngươi nhớ kỹ cho tiểu gia!" Nói xong rời đi theo hướng
ngược lại.
Hết chương 26.
7 nhận xét:
thanks nàng nhiều. truyện hay mà dễ thương nữa
hahaha Tiêu Dật này dễ thương nhỉ? Tiê Dật này đóng vai trò gì trong cuộc đời sau này của TT nhỉ?
Bí mật nhé...hihi.. ^^
hehehe. không đánh thì k wen đây mà
Tên nhóc tiêu dật nầy có phải không chuyện gì làm nên kiếm chuyện với tiêu tiêu không vây...
Thằng nhóc Tiêu Dật này cũng thật dễ thương, cái khúc mà thấy con nhóc này quen quen ấy, cảm giác 2 đứa nhỏ này ở cạnh nhau cứ cà lăm thế nào ấy ^^ Hẳn k phải là nam chính đi, bé tí tẹo thế này chả thấy tí khí chất gì cả, mặc dù nói chuyện anyf cũng còn quá sớm, dù sao Tiêu Tiêu cũng mới có 5 6 tuổi đầu ^^
Ten nhoc tieu beo nay cang nhin cang thich,tieu beo u co phai nam chinh khong cac nang?
Đăng nhận xét