>

11 thg 5, 2015

ĐCNT - Chương 25

Chương 25: Nữ nhân bát quái trong thôn



Edit : Axit đặc

Beta: Thiên Hạ

Trên trấn, mấy người Mạc Thắng Minh bắt đầu bày quán cho tới mãi bây giờ, bận rộn vài canh giờ. Đầu tiên, bọn họ chia công việc ra, để Mạc Thắng Minh đến Lưu Tiên cư đưa canh Dương Mai, sau đó đến quán mỳ lạnh cùng phụ giúp.


Mạc Thắng Minh rất nhanh đem đồ đưa đến, Lưu chưởng quầy cũng sảng khoái đem tiền thanh toán, ước chừng năm lạng bạc, bởi vì giá cả lần trước, Tiêu Tiêu cùng Lưu chưởng quầy đã đàm phán ổn thỏa. Nếu sáng chế ra món nào ngon nàng đều để Mạc Thắng Minh đưa lại đây, mà Lưu chưởng quầy lần đầu bán ra canh Dương Mai ngày đó, sinh ý rất tốt. Đáng tiếc sau đó vài ngày cũng không gặp bọn họ lên trấn trên, lúc ấy sinh ra thất vọng cùng hối hận. Hối hận lúc ấy ông quên không hỏi địa chỉ của bọn họ, thất vọng là Mạc Thắng Minh bọn họ có vài ngày rảnh rỗi mới đến.


Hôm nay bọn họ lại đưa tới, "Mạc lão đệ, nếu ngươi không đến, tiểu điếm của ta liền bị người khác phá hủy, ha ha..." Lưu chưởng quầy cười nói.


Mạc Thắng Minh nhất thời có chút ngượng ngùng, sờ sờ đằng sau gáy nói: "Lưu chưởng quầy, thật ngại quá, hai ngày này trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên không có đến được."


"Ai, không có việc gì, dù sao hôm nay đã đưa tới là tốt rồi, ha ha..."


"Ân, Lưu chưởng quầy, ngài kiểm tra lại một chút, những thứ này là ta mang đến, ngài xem xem."


Lưu chưởng quầy kêu tiểu nhị đưa tới một cái chén, nhất nhất nếm xong, so với lần trước mà nói chỉ có hơn không kém, giá cả vừa vặn gần năm lạng bạc. Lưu chưởng quầy liền đưa cho Mạc Thắng Minh năm lạng bạc, Mạc Thắng Minh ngại ngùng nói nhiều như vậy, luôn từ chối, cuối cùng Lưu chưởng quầy cũng không lấy, hạ tối hậu thư: "Mạc lão đệ, này coi như là tiền đặt cọc, về sau ngươi có những thứ này, ngươi đưa lại đây cho ta không phải tốt sao? "


Nghe xong lời này, Mạc Thắng Minh cảm thấy cũng đúng, lúc này cũng không từ chối nữa, gật gật đầu, xem như đáp ứng, sau đó chào một tiếng rồi rời Lưu Tiên cư, hướng quán mỳ lạnh đi tới.


Quán mỳ lạnh sinh ý vẫn tốt trước sau như một. Vài ngày nay cũng có quầy hàng bắt chước làm mỳ lạnh, chẳng qua là học lỏm nên đều không tinh thông, hơn nữa hương vị cũng không ngon bằng. Nhà Mạc Thắng Minh làm ngon hơn, không bắt chước được hương vị, cho nên ăn kém xa, nhưng cũng có người đi ăn không chịu nổi có ý tham chút tiện nghi, cho nên sinh ý cũng không tệ lắm, Lâm thị nhìn họ cũng không có biện pháp, chỉ mặc kệ bọn họ thôi .


Mạc Thắng Minh đi đến cửa quán, lập tức gia nhập đội ngũ bán mỳ lạnh, lần này bọn họ mang đến nhiều mỳ lạnh, cho nên bán đến thời gian buổi trưa. Ba người cũng mệt mỏi không muốn nhúc nhích, bán ra một chén cuối cùng, có người còn không mua được liền xin lỗi họ, chỉ nói ngày mai mang nhiều đến đây vân vân, sau đó mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Bọn họ cũng đói không chịu được, liền đến gần quán mỳ lạnh có một quầy hàng kêu mấy bát mì, đã đói liền ăn nhanh. Cuối cùng mấy người ăn đều nấc cục, sau đó mới trả tiền rời đi.

Lâm thị nghĩ lại bột mì trong nhà cũng không còn nhiều, vì thế đi đường vòng chạy tới cửa hàng phía trước mua bột mì, lại mua chút đồ gia vị cùng gạo lức rồi mới rời đi.


Trên đường đi, Lâm thị hôm nay nghĩ đến sinh ý phá lệ tốt nên vẫn cười tủm tỉm. Mạc Thắng Minh nhìn bộ dáng kia của bà, trong lòng cũng cao hứng. Nhưng cũng không khỏi cảm khái, bán mỳ lạnh cũng không đến nửa tháng, nửa tháng trước ông đang vì sinh kế một nhà mà buồn rầu. Chỉ là không nghĩ đến nửa tháng nay, một ngày ông có thể kiếm nhiều tiền như vậy, chẳng qua những thứ này đều là Tiêu Tiêu mang đến. Nếu đem những thứ này tiết lộ ra ngoài, Tiêu Tiêu sẽ bị thần tiên phạt. Aiz, về sau bất kể thế nào ông cũng không thể nói ra.


Lúc này trong lòng Mạc Thắng Minh yên lặng thề, cả đời này ông nhất định phải hảo hảo bảo hộ Tiêu Tiêu, không để Tiêu Tiêu gặp chuyện không may, cũng không đem bí mật này tiết lộ ra ngoài, bằng không hậu quả thật sự không phải bọn họ có thể thừa nhận nổi.


Xe bò chậm rì rì về tới cửa thôn, bọn họ thanh toán tiền xe đưa cho Hoàng thúc đánh xe, mới xách mấy thứ đồ chậm rì rì đi vào trong nhà.


Mấy nhà dưới cây đại thụ đầu thôn có mấy phụ nhân tụ tập một chỗ tán gẫu, nhìn ba người bọn họ từ trấn trên trở về, hơn nữa còn ngồi xe bò trở về, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, rất xa liền cùng bọn họ chào hỏi: "Mạc lão đại với đại tẩu đi đâu về thế? Các người hình như đi từ trên trấn trở về hả? Chắc mua rất nhiều thứ tốt đi. Ha ha…."


Nói chuyện là nhà Vương Chí Lực ở trong thôn rất lắm mồm, không có việc gì liền cùng người khác tán gẫu, đơn giản nói chuyện đông tây khắp nơi. Nếu trong nhà người ta không có chuyện gì, cũng có thể bị bà ta nói ra có, hơn nữa nói giống như bà ta tận mắt trông thấy.


Lâm thị nhíu nhíu mày, biết nhà Vương Chí Lực này nói nhiều, cũng không so đo, cũng chỉ hàm hồ nói: "Nào có, không phải là thứ dùng bình thường sao, ai, đây là ta mượn nhà mẹ ta ít bạc, trong nhà nếu không mua thêm cái gì, cả nhà đều phải uống gió tây bắc mất."


Vương chí lực gia bĩu môi đạo: "Đại tẩu này, nói cái gì thì nói, trong thôn này hiện tại ai chẳng biết các ngươi trời chưa sáng liền vác gì đó đi lên trấn trên, sau đó vài canh giờ sẽ trở lại, bộ dáng kia không phải là đến trấn trên đi bán gì đó sao, nhà các ngươi là có phương pháp gì kiếm tiền sao?! Dù muốn hay không cũng nên chỉ giáo cho chúng ta, cũng nên cho chúng ta hưởng cùng, chung quy lúc này, sống đều không dễ dàng a."


Lâm thị vừa nghe trong lòng liền bốc hỏa, nhà ta loay hoay tìm cách kiếm tiền, ta tại sao phải nói cho ngươi biết?! Nói tiếp, ta và ngươi quan hệ cũng không tốt, cũng sẽ không nói cho ngươi biết?!


Cho dù trong lòng không nguyện ý như thế nào, không vui như thế nào, nhưng ngoài miệng vẫn khó xử nói: "Aiz, Vương gia đệ muội a, ngươi không biết rồi, chúng ta cũng chỉ là lên trên núi hái chút hàng hỏa thảo dược chế biến trà lạnh, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, có thể kiếm chút tiền a, ngay cả nhà mẹ đẻ ta đều nợ còn không hơn đâu, nói cái gì kiếm tiền a, ha ha!"


Vương chí lực gia vừa nghe lời này của Lâm thị cũng biết là đẩy từ, nhưng là cũng không tiện nói ra, chung quy biện pháp này là của người khác, chính mình không liên quan tới, trong lòng lại mắng Lâm thị keo kiệt, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói: "Aiz, các ngươi cũng đã mệt mỏi, ta đây liền không ngăn cản các ngươi làm, ha ha, chậm trễ chuyện của các ngươi, thật là ngại quá!"


Nói ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại không có một tia xin lỗi, nhìn thấy chuyện này Mạc Vân Phong liền có chút buồn bực. Những người này, bình thường có chút việc nhờ nàng giúp đỡ liền một đám giả chết từ chối, hiện tại trong nhà có kiếm tiền biện pháp, giống như là một đám ruồi bọ, đánh mãi không chết.


Lâm thị cùng chồng diễn vài câu liền tỏ ý đuổi khách, cũng không biết Tiêu Tiêu và mấy đứa ăn cơm chưa, aiz, mình không đói bụng, nhưng lại sợ các con đói bụng a!


Lâm thị trong lòng nhớ đến thì cước bộ lại càng nhanh, phía sau Mạc Thắng Minh cùng Mạc Vân Phong một trận sửng sốt, này Tú Anh (mẫu thân) chạy nhanh như vậy làm chi?! Phía sau lại không có lang sói đuổi theo, nhưng lời này của bọn họ cũng không dám hỏi, đành phải chối chết mà chạy theo.


Ba người nhà Lâm thị đi khỏi không bao lâu, Bên này vợ Vương Chí Lực cùng vài bà ba hoa trong thôn bắt đầu bàn tán nói, "Không nghĩ đến, Mạc lão đại gia này thật là keo kiệt, miệng ngậm chặt như hồ lô, một chút cũng không hé răng. Hơn nữa mọi người đều là hương lý hương thân, nói ra thì có làm sao, nói tiếp có một số việc bà con xa không bằng láng giềng gần a, đến thời điểm đó sẽ không phải là hàng xóm trong thôn ?!"


"Đúng vậy, xem bộ dáng kia của bọn hắn đã cảm thấy phiền chán, làm như một dạng thật bí mật, có được cách kiếm tiền làm như giỏi lắm không bằng." Một người đi gần tức phụ nhà Vương Chí Lực và phụ kia nhân nói.


"Đúng a, ta đã sớm nhìn không được." Người khác nói tiếp.


"Aiz, người ta một lần là buôn bán đại lời, bằng không tại sao có thể như vậy, thế này rõ ràng là khinh thường chúng ta mà." Tứ phụ nhà Vương Chí Lực nói tiếp, chỉ là tròng mắt lại xoay đảo, trong lòng đồng thời cũng tính kế, xem làm thế nào để nàng đem biện pháp kiếm tiền dâng lên tay bọn. Hừ, dám xem thường ta, ta liền muốn cho các ngươi biết Điền Hoa Hoa ta lợi hại thế nào.


Những người này ngồi chung một chỗ không thể không nói giống như câu ba nữ nhân một sân khấu cách ngôn, mà các nàng đem nhà Mạc Thắng Minh nói càng ngày càng không chịu nổi, nhưng đồng thời trong lòng cũng không nhịn được hâm mộ ghen ghét, lời nói liên quan tới cũng có mười phần vị chua.


Cuối cùng sau khi nói lung tung một trận, cũng không chịu nổi trời từ từ tối xuống, cũng là lúc về nhà nhưng lại cùng lúc đi tới nhà Mạc Thắng Minh hỏi một chút xem, rốt cuộc là cách gì, có thể đến thời điểm nào đó mình cũng có thể học được, làm cho trong nhà thu thêm chút tiền, nói xong những người này mới tan, chỉ có tức phụ nhà Vương Chí Lực là Điền Hoa Hoa, nhìn về hướng nhà Mạc Thắng Minh, trong mắt chợt lóe lên tia hàm xúc không rõ.


Hết chương 25.


Nếu trong vòng 12h mà có khoảng 10 comment hoặc like thì nhà ta sẽ đăng thêm một chương nữa tặng cho các nàng nhé!!!

10 nhận xét:

Unknown nói...

Ôi , lại thêm 1 rắc rối.sao lúc nào cũng có những người luôn dòm ngó nhà người khác vậy.Luôn muốn cướp của người khác thôi.

Unknown nói...

Đúng là mấy bà 8 mà, nếu mấy bà có cách kiếm tiền có ngu sau nói cho người khác biết chớ. Chỉ làm bộ ta đây rông lương là giỏi nhất...mình chống mắt lên coi mấy bả làm gì. Chắc rình nhà tiêu tiêu để học lén, không thì đi đâm Thọc chuyện nhà người ta chớ gì

Unknown nói...

Mong nàng luôn ủng hộ nhà ta!

Unknown nói...

hi vọng là k có chuyện gì xảy ra cho nhà Tiêu Tiêu. khổ thế ùi, ấm ức nhiều ùi, hi vọng sẽ sống tốt. mấy bà tám, k lo chuyện nhà mình, cứ thích bao đồng, nói xấu nhà người khác.

Unknown nói...

thank ss

Bích Vân nói...

uhm mấy mụ này lắm chuyện nhỉ.

Unknown nói...

ôi cái lý lẽ thật dễ hiểu nha, có biện pháp kiếm tiền còn phải chỉ cho thiên hạ cùng biết, mệt cái đám miệng rộng lắm chuyện lại thích chiếm tiện nghi này nghĩ ra được =))))) thanks các nàng nha

Unknown nói...

mấy mụ này nhiều chuyện quá, thấy nhà người ta có tiền là ganh ghét, nói xấu, muốn chữ mấy bà tám này quá.
Người ta có cách kiếm tiền ngu gì mà nói cho máy bà biết, hừ
Thanks các edit nhiều nhiều

Nặc danh nói...

Hay wa, hong chuong sau

Unknown nói...

Đúng la mấy bà nhiều chuyện..