>

19 thg 12, 2015

Địa chủ nông thôn - chương 43

Chương 43: Tiểu béo đi theo hái đào.





Edit: bạn nào edit lên tiếng để em điền tên vào
Beta: Thiên Hạ



Bên cạnh Mạc Thắng Minh cũng có thể hiểu được rồi, dù sao người ta cũng xin lỗi rồi, Tiêu Tiêu nếu vẫn không tha thứ cho hắn, thật sự có điểm không thể nào nói nổi, vì thế cười hòa giải: “Hóa ra là Tiêu Dật ah, sao cháu lại tới đây, tới tìm Vân Thiên cùng Vân Phong sao?”




Tiêu Dật thấy có người hòa giải liền thuận hướng leo lên “Đúng vậy , đúng vậy , chỉ là thấy mọi người lưng đeo giỏ trúc chuẩn bị đi ra ngoài, xem ra cháu đến không đúng lúc à?”


“Này, đúng vậy , chúng ta đang chuẩn bị đi ra ngoài đây, ngày hôm nay huynh đệ Vân Thiên không cùng cháu chơi được, nếu không chính cháu tự đi chơi đi.”



“Không có việc gì, Mạc đại bá, ta có thể cùng mọi người đi không?” Tiêu Dật cố gắng mở to cặp mắt, tận lực dúng ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạc Thắng Minh.


Làm cho Mạc Thắng Minh im lặng một hồi, nhìn mấy hài tử xin giúp đỡ, cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu nhìn không được nữa, đối với Tiêu Dật quát: “Đi cái gì mà đi, loại người như ngươi quần áo đến thò tay, cơm đến há miệng, đại thiếu gia, tốt nhất là ngươi cách xa chúng ta ra một chút, miễn cho người ta nói chúng ta trèo cao.”


Tiêu Dật giống như có chút ủy khuất, con mắt vốn sáng long lanh có chút u ám xuống, thở dài một tiếng với Mạc Thắng Minh rồi đi vào trong nhà, bóng lưng vô cùng cô đơn.


Trong nội tâm Mạc Thắng Minh mềm nhũn, nói vội: “Tiêu Dật, cháu muốn đi cũng có thể...”


“Thật sự?”


Lời Mạc Thắng Minh nói còn chưa dứt, đã bị phản ứng nhanh chóng của Tiêu Dật đánh gãy, rồi sau đó trưng vẻ mặt hưng phấn nhìn Mạc Thắng Minh, sợ Mạc Thắng Minh nói láo lừa gạt hắn.


Chợt Mạc Thắng Minh cũng phải bóp trán, nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng của mình, bình thản cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng có thể đi, nhưng mà không thể nói cùng người khác.”


Tiểu béo gật đầu như gà con mổ thóc, kỳ thật Mạc Thắng Minh nói cái gì hắn cũng không có chú ý nghe, cho dù cẩn thận nghe xong chắc chắn cũng sẽ đáp ứng.


Thấy tiểu béo thân mật cùng với cha mình như vậy, trong nội tâm Tiêu Tiêu hiện lên một tia ghen tỵ, khó chịu hừ một tiếng, dẫn đầu đi lên núi.


Tuy nhiên đi được nửa đường, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào tiểu béo, uy hiếp nói: “Chuyện ngày hôm nay, không thể nói cho bất kỳ ai, kể cả cha mẹ ngươi, nếu không ta không mang ngươi đi theo, còn có, trên đường đi không được phép hỏi cái gì, đã nghe thấy chưa? Nếu không làm theo, ta cũng không khách khí đối với ngươi.”


Tiểu béo đối với biểu hiện của tiểu nha đầu này có chút run sợ, nhưng vừa nghĩ đến mình chính là nam tử hán, liền ra vẻ trấn định nói: “Ngươi yên tâm, phu tử đã từng nói qua, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta nói lời giữ lời.”


Đối với cam đoan của tiểu béo, Tiêu Tiêu chỉ khóe mắt thoáng nhì, buồn bã nói: “Hy vọng như thế.”


Tiểu béo tuy rất ngạc nhiên, nhưng thấy xú nha đầu đã đáp ứng mà không hỏi gì, đành phải nghẹn lại không hỏi lên đường.


Đi theo Tiêu Tiêu bọn hắn rất lâu, mới đến địa phương hái đào hôm qua, thần sắc mấy người Tiêu Tiêu không đổi, nhưng đây là lần đầu tiên Mạc Thắng Minh cùng với tiểu béo đến thì đúng là chấn động, trên cây quả đào không nhoe hơn cái đầu, hơn nữa mức độ tươi mới hơn hẳn so với ngày hôm qua bọn hắn mang về nhà.


Tiểu béo chịu không được trực tiếp trèo lên cây hái một quả bắt đầu ăn, trong miệng còn nói: “Ngon, ngon, so với mua trên thị trấn còn ngon hơn nhiều, không, là ngon hơn rất nhiều.”


Tiêu Tiêu im lặng lườm tiểu béo, không để ý đến hắn, trực tiếp bắt đầu hái đào, tuy nhiên bọn hắn vẫn dùng lá cây hoặc cỏ xanh lót vào giỏ trúc trước như hôm trước, sau đó mới hái trái đào để vào bên trong, dựa theo tốc độ của mấy người bọn họ, cũng khoảng hai canh giờ, tất cả giỏ trúc mang đến đều đã đầy.


Tiêu Tiêu nở ra một nụ cười thỏa mãn, lúc này mới để cho Mạc Thắng Minh bọn hắn cõng giỏ trúc xuống núi, đi lại con đường đã lên núi, chợt trong bụi cỏ bên cạnh có tiếng động, Tiêu Tiêu bị dọa lập tức chạy ra sau lưng Mạc Thắng Minh.


Mạc Thắng Minh cũng dần đem giỏ trúc bỏ xuống, sau đó lặng lẽ đi tới, dùng nhánh cây nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ ra , bỗng nhiên bên trong thấy hai con thỏ xám, mọi người sững sờ, sau đó phản ứng liền đuổi hai con thỏ khắp núi.


Hai con thỏ liên tục bị mấy người bao vây đuổi theo, sau khi chạy một lúc lâu, rốt cuộc mệt mỏi chạy không nổi nữa, đương nhiên bị bọn Tiêu Tiêu bắt được.


Hai con thỏ muốn nhảy vài cái lại bị Tiêu Tiêu chọc chọc nói: “Bé thỏ con, ngươi có bản lĩnh thì chạy nữa nha, hì hì, chạy không nổi rồi chứ gì, yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi để ăn, sẽ đem ngươi nuôi trắng trẻo mập mạp đấy không đúng, đã quên mất ngươi là màu xám, vậy chúng ta đem ngươi nuôi mập mạp, hắc hắc...”


Mây người bên cạnh nghe được lời Tiêu Tiêu nói....đồng loạt kéo khóe miệng ra, im lặng đến cực điểm, ngươi đối với một con thỏ nói lời này, chúng có thể hiểu được sao?


Tuy nhiên khó được tất cả mọi người không nói ra nghi vấn của mình, nếu không....Tiêu Tiêu đúng là rất dễ dàng mang thù đấy, nếu như bị ghi hận, chắc chắn sẽ nhận được trả thù nghiêm trọng.


Hôm nay đoàn người bọn hắn coi như thu hoạch lớn, ngoại trừ hái quả đào, còn bắt được hai con thỏ, Mạc Thắng Minh kiểm tra hai con thỏ này, phát hiện lại là một đực một cái, sợ là vừa rồi chúng nó ở trong bụi cỏ nối dõi tông đường bị quấy nhiễu rồi, mới có thể sợ hãi chạy trốn, sau đó đúng lúc bị Tiêu Tiêu bắt được.


Tiêu Tiêu sợ hai con thỏ chạy trốn, cho nên đi đến địa phương mọc ra cây dây leo, giật gốc dây leo, vứt hết lá cây đi, trực tiếp làm thành dây thừng đem toàn bộ tứ chi con thỏ trói lại, bên trong giỏ của Huyên Huyên không có quả đào nào cho nên cuối cùng con thỏ bị ném tới giỏ của Huyên Huyên, , để cho Huyên Huyên cõng trên lưng.
Vốn Mạc Huyên Huyên có chút không muốn, nhưng mà Tiêu Tiêu nói sau này hai con thỏ sẽ sinh thật nhiều bé thỏ con, chẳng lẽ ngươi không muốn xem?


Cho nên cứ như vậy Huyên Huyên đem mình bán đi, cuối cùng còn cười hì hì nói, đến lúc đấy thỏ con có thể bán lấy tiền gì đó, khóe mắt Mạc Vân Thiên bên cạnh nháy một cách mãnh liệt.


Nhưng Tiêu Tiêu quét một ánh mắt ngăn trở tới, tất cả đều ngậm miệng lại, thời điểm này tốt nhất là bảo vệ mình trước đã, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.


Cho nên mọi người rất vui sướng xuống núi một cách nhanh chóng, bởi vì không chỉ hái được rất nhiều trái đào, mà còn bắt được con thỏ, trước mắt Tiêu Tiêu đang thấy bóng dáng bạc trắng đang lắc lư. Bên kia tiểu béo thấy Tiêu Tiêu lừa dối người, lại chính là muội muội của bản thân, trong nội tâm không khỏi đảo lộn, thật không phải người tốt, đến muội muội mình cũng lừa dối. Ngay sau đó ánh mắt nhìn Tiêu Tiêu đã có chút không giống lúc trước.


Tiêu Tiêu cảm giác được có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng nàng, bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy ánh mắt tiểu béo nhìn mình lộ ra sự khinh thường, Tiêu Tiêu lập tức ném qua một ánh mắt hung dữ, hừ, dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn cô nương, muốn ăn đòn đúng không?


Mặc dù không có lên tiếng nhưng ánh mắt hung dữ kia của nàng ngược lại lại làm cho tiểu béo khiếp sợ, tức thì ngoan ngoãn đi sau lưng mọi người, chậm rãi đi xuống núi.


Đi được một lát, mấy người Tiêu Tiêu cũng mệt mỏi không đi được nữa rồi, Mạc Thắng Minh thấy mấy huynh muội cõng giỏ trúc nặng như vậy, đứa nhỏ liên tục thở hổn hển, liền nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, xem các con đều mệt thành như vậy rồi.


Tiêu Tiêu cũng hiểu được có chút không chống đỡ được nữa, lại xoay người nhìn về mấy người khác, thấy bọn họ mặc dù không nói lời nào, nhưng mà đã thở gấp, mồ hôi trên trán liên tục ứa ra, âm thầm ảo não, làm sao lại không phát hiện chuyện này chứ, thật là quá sơ sót, tức thì phụ họa Mạc Thắng Minh nói: “Đại ca, tỷ tỷ, chúng ta nghỉ tại chỗ này một chút, ăn hai quả đào bổ sung thể lực một chút đi thôi, nếu không không đợi về đến nhà, lại gục ngã trên đường.”


Mạc Vân Thiên vẫn còn muốn kiên trì đấy, nhưng nghe xong lời này của Tiêu Tiêu, cũng đúng, bây giờ mình còn mệt mỏi không đi được nữa rồi, ngộ nhỡ đợi lát nữa gần đến nhà gục xuống thì không phải thêm phiền cho mọi người sao?


Liền liếc Mạc Dao Dao một cái, sau đó tìm một cây đại thụ ngồi dưới bóng râm, đem giỏ trúc trên lưng nhẹ nhàng thả xuống. Mạc Thắng Minh cũng đem giỏ trúc thả cùng một chỗ, thuận tiện lấy giúp giỏ trúc của Tiêu Tiêu xuống.


Hết chương 43.

3 nhận xét:

Meobibi92x nói...

"Thấy tiểu béo thâm mật cùng với cha mình như vậy..." => thân mật.
"Đối với cam đoan của tiểu béo, Tiêu Tiêu chỉ khóe mắt thoáng nhì, buồn bã nói..." => thoáng nhìn.
"...trên cây quả đào không nhoe hơn cái đầu..." => nhỏ hơn.
"Tiểu béo chịu không được trực tiếp trèo lên cây hái một quử bắt đầu ăn, trong miệng còn nói..." => một quả.
Lâu lắm mớj thấy chươg mớj nhà nàg. Cố gắg lên nha ^^

Unknown nói...

Thanks nàng check lỗi giúp nha

Bích Vân nói...

thank..... cố lên bạn ơi.... ngóng chương mới nhé