>

2 thg 10, 2015

[ Tội thê ] - Chương 12

Chương 12: Động phòng (1)

Edit: Mia T
Beta: Rain Love

Bầu trời mênh mông thăm thẳm, ánh mặt trời buổi chiều dần dần lặn xuống, tiếng chuông vang lên khắp mọi nơi, lấy trời đất làm nhà, vạn quân làm khách, tiếng mọi người cười nói vang dội. 

Người chủ hôn dồn khí xuống đan điền (vùng dưới rốn), kêu to lên: "Nhất bái thiên địa" tiếng hô trên sàn đấu võ truyền đi thật xa, năm mươi tư chú rể mặc áo giáp bạc sáng lạnh, khuôn mặt vẫn vui vẻ nắm lấy tay cô dâu bái lạy.

"Nhị bái cao đường"

Núi xa sông dài, mãi luôn bên nhau.

"Phu thê giao bái"

Nắm tay nhau mà chết, cùng sống với nhau đến già.

Hôn lễ nghiêm túc và trang trọng, hai tay Thư Hương bị tân lang nắm lấy, mắt chỉ nhìn thấy một khoảng đất nhỏ, bị nam tử kéo người cúi thấp xuống, chắc là do mặc áo giáp trên người nên không thể quỳ lạy mà đổi thành tư thế khom người cúi lạy. Nếu trường hợp này mà bị người lớn tuổi nhìn thấy, chắc sẽ giận dữ mắng không hợp lễ nghi, quy củ đi?

Nhưng có liên quan gì đâu?

Rượu xứng anh hùng, nhật nguyệt làm chứng, dòng máu nóng chảy trong người, tình yêu là thật. Mỗi một binh sĩ đều nắm thật chặt bàn tay non mềm bên cạnh như là một lời hứa, tưởng tượng đến đôi tay này trong tương lai sẽ chịu sương gió ở biên ải mà thô ráp, sần sùi, phải sinh con dưỡng cái, lòng lại thương tiếc, giờ phút này, thành kính mà bái lạy xong, đó cũng coi như là lời hứa của một đời người.

Cuối buổi lễ một thêm một nghi thức khác, có người hô lên: "Tế vong linh…." tiếng áo giáp chạm vào nhau vang lên, các binh lính bưng những chén rượu xếp thành hàng, bước lên dải lụa hồng đi tới.

Tân nương tử đang đội khăn voan được nhét một chén rượu vào trong tay, mùi rượu tinh khiết, vừa ngọt vừa cay phả vào mặt, dưới chân ánh lên màu trắng bạc. Thư Hương chần chừ một chút, rồi vẫn chậm rãi uống hết chén rượu này, rất nhanh đã nhìn thấy đáy chén, một chén rượu khác lại được đưa tới, chìa ra dưới khăn đội đầu của nàng.

Cái này… nàng phải uống rượu nữa sao?

Còn chưa vào động phòng, đã phải uống nhiều rượu như vậy?

" Uống xong chén rượu này, từ nay các vị chị em dâu đã là một thành viên trong Vang Thủy doanh, bổn tướng quân sẽ uống cạn trước "Giọng nói trong trẻo của Tả Thiên vang lên bên tai, nghe âm thanh thì cách chỗ mọi người không xa lắm.

"Cạn!!!"

Vạn quân cùng hô to, chấn động đất trời.

Thư Hương rất muốn tháo khăn đội đầu ra để nhìn nghi lễ của Vang Thủy quân, tuy Tả Thiên tuổi còn trẻ, nhưng uy nghiêm rất lớn, nàng ở Lâm gia đã lâu, nay cũng bị tiếng hô của binh sĩ làm cho chấn động, màng nhĩ cũng hơi đau. Một tay cầm khăn đội đầu, một tay miễn cưỡng đưa chén rượu đến bên miệng, một hơi uống cạn rượu trong chén, chỉ thấy cảm giác cay nóng theo cổ họng chảy xuống dạ dầy, vừa sục sôi lại nồng nàn, đáy lòng lại thấy khoan khoái, một tay vội che môi…..Rượu biên ải cũng quá mạnh rồi?

Bên tai nghe được tiếng cười khẽ, hình như có chút quen thuộc, nàng tiếp tục nghiêng tai lắng nghe, nam nhân bên cạnh nàng lại không chịu nói một câu. Thật ra nàng rất muốn hỏi: "Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?....." Chỉ muốn hỏi mấy vấn đề linh tinh, nhưng trong tình cảnh này, hình như cũng không thích hợp lắm, cho nên đành phải im lặng.

Người làm lễ hô lên một câu:"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng"

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nữ vang lên the thé:"Tướng quân"

Thư Hương không khỏi nắm chặt tay nam nhân bên cạnh một cái, đây là tiếng của Hoài Hương, nàng nghe thấy rất rõ ràng.

"Tướng quân, ta ngưỡng mộ tướng quân trung dũng (trung thành, dũng cảm), tình nguyện đi theo bên người, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của tướng quân, dù cho làm nha hoàn cũng được….tướng quân biết rõ lòng ta….sao nỡ gả ta cho người khác như vậy?"

Tay Thư Hương lại càng nắm chặt tay nam nhân bên cạnh hơn, giống như theo bản năng muốn tiếp thêm dũng khí.

Thâm tình thổ lộ trước vạn quân sao?

Dũng khí của Hoài Hương thật đáng khen, tuy nhiên lại lựa chọn sai thời điểm và lựa chọn sai người rồi.

Nàng không biết Hoài Hương đã dùng bao nhiêu dũng khí để có thể ngang nhiên đứng ở đây nói ra lòng mình. Tất nhiên, vạn quân cũng không ai dám lên tiếng, chỉ nín thở nhìn sắc mặt đã xanh mét của Tả Thiên, ánh mắt hắn như thanh đao dừng ở trên người Hoài Hương vẫn đang quỳ ở đấy.

Hoài Hương cũng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm xinh đẹp lại điềm đạm đáng yêu, tư thế này nàng đã ở trong phòng luyện tập rất nhiều lần, làm sao để lúc quỳ mà ngẩng mặt lên có thể nắm chặt ánh mắt của nam nhân. Mọi người nhìn thấy ánh mắt si ngốc của tân nương tử này đang nhìn Tả Thiên cách đó mười bước chân.

Các chú rể còn lại theo bản năng cũng nắm chặt tay vợ mình. Tả tướng quân quả thật là người rất tốt.

May mà các tân nương khác đều im lặng đứng đó, dưới khăn đội đầu không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào, không ai nhìn thấy được.

Giọng Tả Thiên lạnh như băng nói:"Yến nương tử, cái vị bên cạnh ngươi - Yến Đàn, mới là phu quân của ngươi"

Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Yến Đàn.

Hắn cỡ hai mươi tư, hai mươi năm tuổi, ngũ quan cứng rắn, mày rậm mắt sâu, bây giờ chân mày đang nhíu lại một chỗ, không đợi Hoài Hương nói xong, hắn đã giơ tay lên, đập mạnh vào sau gáy của nàng ta, ôm lấy thân hình nàng ta ngã xuống, liền dẫn đầu đi vào tân phòng.

Một hồi phong ba nhanh chóng kết thúc.

Đến khi Thư Hương ngồi trong phòng, vẫn còn suy nghĩ, bây giờ Hoài Hương như thế nào rồi?

Khi Hoài Hương ở Lâm phủ cũng không xảy ra tranh chấp gì với nàng, có đôi khi gặp, có lúc la hét, cũng vung tay múa chân với nàng, nhưng hai người trong lúc đó cũng không có xảy ra chuyện lớn gì. Không thể đổ lỗi cho cuộc sống của họ, ai cũng phải tự lựa chọn con đường của riêng mình. Bây giờ, nàng ta đã chọn một con đường đi không có lối thoát. 

Thế giới này không phải ai cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc.

Đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên sáng lên, Thư Hương ngầng đầu lên, nhất thời 'A' một tiếng, bỗng đứng bật dậy khỏi giường.

"Huynh….huynh….huynh"

Trên mặt đối phương đều là ý cười, chỉ nắm lấy ngón tay nàng, thuận thế hôn lên mặt nàng: "Nương tử, không được chỉ tay vào vi phu, thực không lễ phép chút nào". Vẻ mặt rất đáng ăn đòn.

"Ai là nương tử của huynh?" Thư Hương tức giận rút tay trở về. "Huynh nên tôn trọng chút đi!"

Nàng rất muốn gặp kẻ cầm đầu, hỏi xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Hoặc là, nếu Liên Tồn ở đây nàng cũng níu áo y nói: Ngươi làm bà mai không đáng tin một chút nào?

Bất quá, nàng không còn cơ hội nữa rồi.

Trên mặt nam tử ý cười đã phai nhạt một ít, kéo dài giọng: "Vậy nàng muốn làm nương tử của ai?". Vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Ta….."Thư Hương cứng họng.

Nàng có thể nói: Nàng không muốn gả cho ai được không?

"Hắc Tử huynh đệ thì miễn đi, lần này hắn nhất định cùng Liên Hương tỷ tỷ của nàng động phòng thật tốt đấy."

"Bùi Đông Minh, tất cả đều do huynh thiết kế?"

Nam nhân đứng trước mắt, ban đầu nhìn nhân phẩm thì rất chính trực có thể phó thác cả đời, hôm nay nhìn lại, khuôn mặt kia đáng giận muôn phần.

Bùi Đông Minh nhìn nha đầu này thẹn quá hoá giận, một bụng ý cười, còn mang vẻ mặt ủy khuất giải thích:"Cái gì do ta thiết kế? Nương tử, nàng anh dũng bức ép Hắc Tử huynh đệ, sau đó, Hắc Tử huynh đệ giày vò quân sư nửa ngày, chỉ kém quỳ xuống đất lạy, quân sư mới đáp ứng không gả nàng cho hắn."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Hương đỏ lên….Vốn bị người khác nhìn thấy nành bức hôn nam nhân đã không hay ho rồi, càng không may, chính là bị người này nhìn thấy.

Bùi Đông Minh tất nhiên không dễ dàng buông tha cho tiểu nương tử dám vượt tường này, vẻ mặt nghiêm túc kết luận: "Hắc Tử huynh đệ ngay cả người man di còn không sợ, lại bị nàng dọa sợ, ta thấy, nương tử so với man di còn dũng mãnh hơn nhiều."

Dũng mãnh em gái huynh!!!

Nam nhân ghê tởm kia, luôn mồm nói chuyện này ra, chắc là muốn xem chuyện cười của nàng đây mà.

Thư Hương có một thoáng xúc động, hận không thể bẻ gãy khuôn mặt của nam nhân này, thế nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó, cười cười nhìn nàng, trong mắt giống như vô cùng vui mừng, nàng không thể giơ tay lên đánh người đang cười được...Bây giờ, muốn đánh hắn từ đâu đây?

Nàng rối rắm bao nhiêu lâu, thì ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn nàng bấy nhiêu lâu, đến khi nàng thầm nghĩ, Bùi Đông Minh giả dối nhiều như vậy, nếu Liên Hương bị hắn bán đi, có khi còn giúp hắn đếm tiền cũng nên. Mà ngược lại, Hạ Hắc Tử lại rất trung thực…..Nghĩ lại, hai người bọn họ cũng rất xứng đôi.

Bùi Đông Minh lẳng lặng quan sát biểu tình của nàng, lông mày nhỏ nhăn lại rồi giãn ra. Vì thế, trong lòng hắn cũng chậm rãi thả lỏng.

Nương tử của Yến Đàn đứng trên đài thổ lộ với tướng quân….không phải người đàn ông nào cũng bỏ qua được.

Ít nhất thì hắn không được.

Hắn không thể nhẫn nhịn được.

Chắc tiểu nha đầu này không còn vướng bận phải gả cho Hắc Tử nữa.

Từ nay về sau, hắn đã động phòng với cô vợ nhỏ này, nàng còn có thể chạy đi đâu?

Bùi Đông Minh cười trộm, nghe nàng thì thầm nói: "May mà Hạ Hắc Tử lấy Liên Hương tỷ tỷ, nếu rơi vào tay huynh…." May là Liên Hương thoát khỏi kiếp nạn này.

Chẳng lẽ, hắn không tốt sao?

Bùi Đông Minh cho tới bây giờ giỏi nhất là nhẫn nại, giỏi mai phục, Tả Thiên giao việc cho hắn luôn rất yên tâm, chưa xảy ra việc gì. Án binh bất động, xem xét tình hình là thế mạnh của hắn, nhìn nương tử xinh đẹp động lòng người trước mắt, trong lòng yên tĩnh tính kế.

Thư Hương thấy hắn vừa giải thích vừa nhìn mình khoái trá, trong lòng cảnh giác, từ từ lui lại: "Huynh đứng có xằng bậy…."

Vẻ mặt Bùi Đông Minh vô tội, đi đến cạnh bàn lấy hai chén rượu: "Nương tử, vi phu sao lại xằng bậy với nàng được. Nhưng rượu hợp cẩm này nhất định phải uống!" Đêm động phòng hoa chúc, chuyện không thể làm hắn kiên quyết không làm, nhưng mà, chuyện nào nên làm hắn cũng sẽ không làm thiếu, chuyện này... Không tính xằng bậy chứ?

Thư Hương từ trước đến nay có xu thế ‘đón tốt tránh hại’, nam nhân trước mắt có vẻ thành khẩn ... Uống chén rượu này cũng không mất miếng thịt nào...

Nàng cầm lấy chén rượu, cùng hắn uống rượu hợp cẩn, vừa tính toán nên mở miệng nói chuyện với người nam nhân này như thế nào.

Bùi Đông Minh không chỉ muốn đơn giản như vậy, thấy khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, càng lộ vẻ xinh đẹp. Trên mặt nàng tựa hồ chỉ bôi một ít son, hắn đem chén rượu tùy tay bỏ xuống, cánh tay dài duỗi ra, đem tiểu nha đầu kéo vào trong lòng, chóp mũi thoáng chốc ngửi được một mùi hương thanh tĩnh, ý vị, không ngờ mùi hương này cũng rất dễ chịu...

"Huynh... Huynh..." Thư Hương khẩn trương lên, toàn thân nàng bị vây trong lòng người nam nhân này, cánh tay như sắt siết chặt lấy eo nàng, cả đầu hắn đều tựa trên vai nàng, cái mũi vừa vặn đụng vào cổ nàng. Hắn hít thở đều có thể nghe thấy rõ ràng, lông tơ toàn thân nàng đều dựng đứng hết lên, trong lòng giống như có con mèo cào đang nhảy loạn vậy, thật là đáng sợ!

Cũng chỉ mới gặp nhau mấy lần mà đã ‘lăn’ trên giường rồi, nàng còn chưa cởi mở đến mức độ đó đâu.

Trong bụng Bùi Đông Minh hiện lên ý cười rõ ràng, trên mặt nửa điểm cũng không lộ ra, hôn nhẹ vào thùy tai đang hồng như nhỏ máu của nàng, thoả mãn nói : "Nương tử đừng sợ, để vi phu ôm một lát đi. Vi phu lớn bằng này tuổi, còn chưa biết ôm qua nữ nhân nào đâu."

Thư Hương biết rằng, khuôn mặt của nàng đang rất đỏ, rất nóng bỏng.

Huynh chưa ôm qua, chẳng lẽ ta ôm qua rồi sao?

Hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, nàng có thể cảm giác được từ trên người đối phương truyền đến cảm giác nóng bỏng, còn dưới quần áo là cơ thể cứng như sắt thép... 

Tất cả chuyện này đều khiến lòng nàng hốt hoảng, nàng giống như con mồi vô tình nhảy vào cạm bẫy của thợ săn vậy, toàn bộ khả năng ứng biến đều bị dọa đến mức không sót lại gì, chỉ có thể cố gắng giãy dụa, lời nói cũng không diễn tả rõ ràng: "Bùi Đông Minh, huynh... Thật ra, huynh có thể bỏ tiền đi ra bên ngoài ôm nữ nhân mà... Lại không có ai ngăn cản huynh... Nhưng mà, cho dù huynh có ôm qua nữ nhân hay không ta cũng không biết rõ được..." Rốt cuộc, nàng đang nói cái gì vậy?

"Huynh chưa ôm nữ nhân bao giờ, thì có quan hệ gì với ta chứ?"

Nàng ôm đầu khóc thét một tiếng, bị nam nhân ôm vào trong ngực thảo luận vấn đề ôm hay không ôm qua nữ nhân, cái đề tài này quá nguy hiểm rồi...



Hết chương 12.

1 nhận xét:

Bích Vân nói...

hahhahah sao đêm động phòng lại thảo luận vấn dề nhạy cảm này nhỉ.........túm gọn lại hai anh chị đều là xử nam ,...xử nữ ah......cái này hợp nhau ah.....