Liên Tồn mặc một bộ cẩm bào mới tinh, sắc mặt đầy vui mừng đi vào trong viện, có bốn binh lính đi theo phía sau, trong tay bưng mấy cái khay đậy vải đỏ để lên bàn, cũng không biết bên trong đó đựng những thứ gì.
Hôm nay là ngày đón dâu, nhóm tân nương tử đều được tập trung tại một phòng, vẻ mặt mỗi người khác nhau, vừa khẩn trương ngượng ngùng, vừa khát khao mê mang.
Liên Tồn nhìn nữ tử quanh phòng, nội tâm xúc động, giọng nói cũng có mấy phần yêu thương: "Lão phu Liên Tồn, sống ở biên cương đã hơn hai mươi tư năm, chắc tuổi của ta cũng tương đương với tuổi ba mẹ của các cô nương, hôm nay xin làm trưởng bối, để gả các cô nương đi".
Hôm nay, các cô nương lập gia đình, vốn dĩ trong lòng càng lo lắng chứ đừng nói gì đến bình tĩnh, lại nghe được vị tiên sinh này đề cập đến cha mẹ, ngày xưa ở Lâm phủ cũng có cô nương từng sống cùng cha mẹ, một khi chia lìa, thì không được gặp lại nữa, nhất thời nước mắt chảy xuống, cũng giống Thư Hương và Liên Hương xa cách cha mẹ rất lâu rồi, nhìn nhau ảm đạm, buồn bã vài phần.
Liên Tồn vuốt râu, nhẹ giọng nói: "Biên ải là nơi nghèo khổ, những nam nhi trong quân doanh này chính là những binh sĩ giỏi nhất Đại Hạ ta, đều hết lòng chung thủy, dũng mãnh thiện chiến, lúc trước lão phu đã chỉ bảo qua mấy lần, sau này bọn họ sẽ đối xử tử tế với các cô nương". Nói đến đây, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Là người phụ nữ đã có chồng, cần phải tuân thủ bổn phận, cùng phu quân đồng cam cộng khổ, giữ vững biên cương, mới là nữ tử tốt của Đại Hạ ta!"
Các cô nương đều gật đầu đồng ý, lại thấy y lần lượt xốc vải đỏ phủ trên khay lên, thì thấy trong hai khay đựng rất nhiều mộc bài buộc dây đỏ, được mài tinh tế, nhẵn nhụi, bên trên còn được sơn một lớp dầu.
Liên Tồn cầm lấy một khối mộc bài, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, ánh mắt đau đớn kịch liệt: "Các cô có biết, thẻ này là cái gì không?"
Các cô nương đang ngồi nhìn nhau không nói gì, Thư Hương cúi đầu nói nhỏ với Liên Hương: "Chẳng lẽ là quân bài?"
Liên Tồn cũng không trông cậy vào nhóm nữ tử sống trong viện này biết mộc bài là thứ gì, vì thế tự hỏi tự đáp: "Đây là quân bài. Trước đó, mỗi tướng sĩ đều có một cái, ngày thường hay đeo ngay bên hông, quân bài là vật bất ly thân, nếu có ngày quân bài rời khỏi người thì... Đó là thời điểm họ đã hy sinh trên chiến trường!"
Các cô nương nhìn nhau biến sắc, ánh mắt Liên Tồn chậm rãi lướt qua những gương mặt trẻ đẹp như những đóa hoa ở đây, trong lòng nóng bỏng ngóng trông, nếu các nàng có thể cắm rễ sinh sống ở biên cương này, thì thật là tốt!
Tiếng nói của y trở lên mạnh mẽ: "Các cô phải nhớ kỹ, từ nay về sau, các cô là người thân của quân sĩ trong Vang Thủy quân. Vang Thủy quân từ trước đến bây giờ đều đã bảo vệ tại biên cương Đại Hạ này, phu quân của các cô nương, gánh vác sự tồn vong của cả Đại Hạ, bọn họ đã phải dùng máu thịt của mình để bảo vệ lấy sự bình yên của dân chúng Đại Hạ, bây giờ lão phu cũng thỉnh cầu các cô nương dùng tâm đối đãi tốt với bọn họ, để các tướng sĩ nơi biên cương nghèo khổ này, có thể xây dựng một gia đình ấm áp!"
Y nói xong, hướng về phía chúng nữ tử trịnh trọng cúi người hành lễ.
Chúng nữ tử trong lòng rung động. Bảo vệ quốc gia cũng không có liên quan gì đến nữ tử trong khuê phòng, nhưng khi con người lạc vào cảnh giới đặc biệt, lại không giống nhau, nhiệt huyết bên trong thân thể mỗi người đều được đánh thức. Kể cả là nữ nhân trong khuê phòng, cũng đều có lòng yêu nước.
Nhạn Nhi đứng ở phía trước, nàng ta tự nghĩ mình là người biết chữ, cũng kiêu ngạo hơn so với những nữ tử khác, giờ phút này liền vội vàng bước lên đáp lễ với Liên Tồn: "Xin Liên quân sư hãy yên tâm, bọn tỷ muội đều kính trọng các vị tướng sĩ trong quân doanh. Sau khi thành thân, nhất định sẽ chăm sóc phu quân chu đáo, sẽ không để các huynh ấy lo lắng việc nhà, có thể an tâm giết địch, chống giặc ngoại xâm!"
Chúng nữ tử thấy nàng ta hành lễ, cũng đứng dậy đáp lễ theo. Ngay cả Thư Hương luôn hờ hững với người khác, cũng thấy sự kích động trào dâng trong lòng. Chờ đến khi Liên Tồn kêu tên từng nữ tử tới trước mặt, trịnh trọng giao quân bài, mỗi người còn có thêm một cây trâm bạc, chúng nữ tử cầm quân bài kia, đều ngạc nhiên không thôi, trái lại, không có ai chú ý đến trâm bạc mấy.
Quân bài này chính là Đào mộc chỉ thân*, Thư Hương cầm một quân bài, phía trên có khắc ‘số một’ quân doanh Vang Thủy, phía dưới có hai chữ lớn hơn đặt song song với nhau đề: Thư Hương. Mặt bên trái, khắc hai chữ thật to: Đại Hạ.
( * ) cũng hiểu nôm na như CMND ở Việt Nam, mỗi người đều có một số seri khác nhau để phân biệt.
Quân bài này được làm rất tinh tế, trên thân mỗi quân bài có nét hoa văn gỗ đào, mài cực kỳ nhẵn mịn, tỉ mỉ; khắc chữ uốn lượn cứng cáp như nụ hoa trước gió. Phía trên quân bài có một cái lỗ nhỏ, trên lỗ buộc một dây màu đỏ, rất có ý nghĩa để tưởng niệm.
Liên Hương đưa quân bài của mình cho nàng xem: "Muội, nhìn này —— "
"Tỷ là số 3 à?" Thư Hương ngạc nhiên nhìn kỹ.
Quân bài của Liên Hương trừ đánh số khác quân bài của nàng, còn lại đều giống nhau như đúc.
Thư Hương thầm nghĩ, cái này xem như là vào quân tịch rồi sao? Trong lòng không biết nên phiền muộn hay là vui mừng nữa, nhất thời ngũ vị khó phân biệt.
Cả đời này, đối với thân phận nữ tử với nàng mà nói, có hôn nhân như vậy đã là tốt lắm rồi.
Có lẽ, nàng thật sự nên thử buông bỏ đề phòng với "chú rể mới" chưa gặp mặt, cũng nên tôn trọng, đối xử tốt với nhau.
Liên Tồn thấy những cô nương này không ngừng ngắm nghía các quân bài, yêu thích không buông tay, hơi mỉm cười: "Quân bài này thuộc quân doanh Vang Thủy, từ nay về sau, các chư vị đã là thành viên của Vang Thủy quân , xin các cô nương hãy phủ khăn voan lên đầu, chờ chú rể đến đón dâu, đừng để chậm trễ ngày lành tháng tốt!"
Nửa đời của y, phần lớn thời gian đều sống trong quân doanh, tuy rằng chưa từng thành thân, nhưng cũng coi như hiểu biết một ít, trong hôn nhân, quan trọng nhất là trách nhiệm.
Những cô gái này mới tới đây, nếu muốn các nàng sống luôn tại chỗ này, trừ bỏ tiếp nhận các nàng, cho các nàng làm một thành viên trong quân, thì chắc chắn trách nhiệm là không thể thiếu.
Nhóm chú rể chờ ở cửa viện đã sớm mất hết kiên nhẫn, mỗi người đều duỗi thẳng cổ nhìn vào phía trong viện, đến khi nhìn thấy Liên Tồn mặt đầy ý cười đi ra, đi theo phía sau là một hàng nữ tử thân mặc hồng y, mỗi người đều vừa vui mừng vừa bối rối xếp thẳng hàng đứng đó.
Liên Tồn không chút hoang mang đứng lên trên cùng, liếc mắt nhìn các tân nương tử phủ khăn voan trên đầu, treo quân bài bên hông. Y hô đến số "hai mươi ba." Lập tức có một binh sĩ tướng mạo thật thà, phúc hậu vui mừng tiến lên, cầm lấy tay cô nương kia.
Cô nương che khăn voan chỉ thấy tay mình bị kéo nhanh đi, bàn tay kia nóng bỏng như bàn ủi, vào lúc ban đêm, không khí có chút lạnh lẽo, cảm nhận trên tay đều đổ một lớp mồ hôi, lòng của nàng cũng dần dần yên tĩnh lại.
Liên Tồn đọc từng số khắc trên quân bài, nam tử nghe đúng số quân bài của mình thì tiến lên cầm tay nữ tử có trùng số trên quân bài đi ra ngoài.
"... Số bốn mươi mốt... Số ba mươi ba... số ba..."
Liên tiếp có hai nam tử đi lên, nhanh chóng nắm tay tân nương của mình đi ra cửa viện.
Hạ Hắc Tử đã đứng chờ ở cửa nhìn xung một hồi lâu, nghe thấy số của hắn liền vội vàng vọt lên, ánh mắt quét một vòng trên người tân nương tử, thấy nàng mặc giá y hơi chặt một chút, càng hiện ra dáng người đẫy đà, không khỏi mừng rỡ, vội cầm chặt lấy tay của tân nương tử, chỉ thấy bên trong khăn voan truyền ra một tiếng trầm thấp kêu lên: "Đau!".
Liên Hương bị tay hắn nắm chặt đến mức xương cốt đều muốn vỡ vụn, lỡ lời kêu lên, vội vàng cắn môi lại, lo lắng có người nghe được, nhưng sớm đã bị người đứng gần đấy nghe thấy, lập tức trong viện được bao phủ bởi tiếng cười giòn giã của mọi người.
"... Số mười bốn... Số hai mươi hai..." Liên Tồn hô liên tục không ngừng, các tân nương liên tiếp được tân lang dắt ra ngoài.
Hạ Hắc Tử nắm tay Liên Hương đi ra, bị những người đang đứng đợi bên cạnh trêu ghẹo: "Hắc Tử, ngươi đừng gấp gáp quá, không khéo lại bóp nát tay của tân nương tử ...hahaha."
"Nếu nắm đau tay tân nương tử, thì đêm nay không thể động phòng đâu."
"......"
Từ trước đến nay, sức lực của hắn rất lớn, bóp nát tay Liên Hương là chuyện dễ như trở bàn tay. Giờ phút này, mới nắm nhẹ một chút, tân nương tử đã kêu đau rồi, hắn bị hù dọa vội rút tay về. Một đám quân sĩ ầm ầm cười lớn. Hắn lại vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại này, chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, tư vị tuyệt vời không thể tả được.
Khung cảnh hỗn loạn nhưng rất náo nhiệt, vui vẻ mấy ngày liền. Từ trước đến nay, hán tử trong quân doanh luôn hào phóng, khi gặp việc vui, càng cười nói trêu chọc nhau không ngừng.
Có người nắm tay tân nương tử đi ra ngoài, cũng có người nắm tay tân nương tử đứng lại trong sân xem xét. Thư Hương che khăn voan, cũng không biết Liên Hương bị ai dẫn đi rồi, mơ hồ nghe thấy tiếng nói của mọi người trêu đùa Hạ Hắc Tử, âm thầm cắn răng: Hôm nay không biết tên đại ngốc kia cưới ai, dù sao... dù sao cũng không phải nàng.
Nàng đứng im như đi vào cõi thần tiên, thì nghe thấy Liên Tồn hô to: " Số một".
Tiếng bước chân đi đến gần, dưới chân đi một đôi giày binh lính, nam nhân này trầm mặc, thong thả vươn tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hắn còn dùng ngón cái vuốt ve da thịt trên mu bàn tay nàng, tuy rằng bị hắn nắm tay kéo đi, nhưng hắn vừa sờ vào tay khiến trong lòng Thư Hương rối loạn... Sao người này, giống như một tên lỗ mạng, vô lại vậy?
Nào có ai mới lần đầu tiên gặp mặt liền vuốt ve tay cô nương nhà người ta, còn sờ tới sờ lui nữa chứ?
Nhưng mà.....Cũng không thể chỉ mới nắm tay lần đầu tiên đã đi vào động phòng chứ.
Toàn thân nàng đều cứng ngắc, máy móc đi theo nam tử kia ra cửa viện, nam tử kia đi trên đường không nói câu nào, sau đó... nàng bị một cánh tay ôm ngang bên hông....bế lên trên lưng ngựa.
Trong phim truyền hình cổ trang có diễn cảnh này không?
Tân nương trẻ tuổi xinh đẹp được tân lang đặt trên lưng ngựa, sau đó, tân lang cũng ngồi lên ngựa, ấn sát mặt của tân nương vào bên trong lồng ngực của hắn, còn ấn sát khít khìn khịt nữa chứ?
Tân nương tử bị một nam tử xa lạ ôm trong ngực, một cử động nhỏ cũng không dám động, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, khó chịu?
Nếu có, cảnh này trông giống quá trình cướp vợ của dân du mục thì đúng hơn?
Khác ở chỗ là, hôm nay có mấy chục con tuấn mã đến rước dâu, tân lang mặc áo giáp hăng hái cầm dây cương, ôm tân nương trong lòng.
Liên Tồn vừa ra lệnh xuất phát, kỵ binh diễu hành đi một vòng trong quân doanh, thu hút đầy ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị, sau đó, đoàn kỵ mã tiến tới sàn đấu vật. Khung cảnh đón dâu hoành tráng thế này, chưa từng xuất hiện ở Đại Hạ triều.
Truyền thống rước dâu của người Đại Hạ là, lúc tân lang đón dâu sẽ cưỡi tuấn mã, trên ngực đeo tú cầu màu đỏ, dùng kiệu tám người khiêng đi cùng với đoàn tấu nhạc nghênh đón tân nương của mình về nhà. Nhưng mấy thứ này, Tả Thiên và Liên Tồn cùng nhau thương nghị, đều bị bác bỏ hết.
Tả Thiên chỉ vào Bùi Đông Minh mặc khôi giáp trước ngực đeo dải lụa đỏ cười to: "Chùm hoa đỏ này trông đỡ ngố hơn cái bông hoa dâm bụt to đùng kia nhiều?"
Quân phía dưới, có đến năm mươi bốn đôi mắt - tha thiết mong chờ được vào động phòng, mà những nam tử lớn tuổi như bọn họ cũng không dám trái quân lệnh của chủ soái, huống chi, còn có tân nương tử nhuyễn ngọc ôn hương ở đây, việc này quả thực là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Có thể động phòng, có thể sinh con, đây mới gọi là thành thân.
Ai thèm quản hoa trước ngực có đỏ hay không?
Tại nơi đóng quân, mấy vạn tướng sĩ Vang Thủy chia quân ra đứng ở hai bên, ở giữa dành riêng một con đường rộng lớn để kỵ mã có thể đi qua. Trên đài có thể chứa khoảng hai trăm người, bên trên có đặt một khối bài vị màu đen không khắc chữ, cái này chính là bài vị của các huynh đệ tướng sĩ đã hy sinh tại thành Vang Thủy, bên dưới xếp một giỏ trái cây lớn để Tế Tự (cúng bái), thảm lót dưới sàn màu hồng, quang cảnh này trông cực kỳ long trọng.
Năm mươi bốn tân lang trong cái nhìn chăm chú của toàn quân mà cưỡi ngựa đi đến sàn đấu, vừa dừng ngựa lập tức ôm nương tử của mình xuống dưới, nắm tay dẫn các nàng đi qua con đường rất dài, bước chân vững vàng đi về phía đài cao.
Thư Hương bị nam tử xa lạ nắm tay, bước đi từng bước ổn trọng đi lên đài. Nàng cũng chưa từng nghĩ tới, hôn lễ của chính mình, lại là một phong cách hoàn toàn mới, cả đời khắc ghi trong tim, không bao giờ quên.
Hết chương 11.
P/s : Chưa từng thấy lễ thành hôn nào 'hoành tá tràng' như này đâu . 54 chú rể cùng động phòng...oa...cứ nghĩ đến cảnh đó là máu sắc nữ lại trồi lên.
----- Chương sau 'động phòng' cấm trẻ em dưới 18 nha-----
1 nhận xét:
hồi hộp .................hồi hộp ah......chú rể Liên Hương .....akakkaka.......động phòng đ........ê
Đăng nhận xét