Chương 8: Chí lớn
Edit: Mia Từ
Beta: Rain Love
"Ta muốn gả cho Tả tướng quân!"
Hoài Hương ngẩng cao đầu, đứng ở trên giường, cười toe toét tuyên bố với các cô nương ngồi ở đó, lại ra hiệu cho Thư Hương đang cầm bút lông sói ghi lại.
Thư Hương ngồi đó thiếu chút nữa bị sặc nước, khó xử mà lựa lời từ chối: "Hoài Hương tỷ, nếu không.....hay là viết, muốn gả cho nam tử giống như Tả tướng quân được không?"
Tỷ tỷ ngươi cũng quá không khách khí rồi!
Tính đến nay thì Tả tướng quân chính là một nam tử có gia thế tốt, vừa có quyền lại vừa có tài, cưới thiên kim nhà ai mà chẳng được, sao có thể cưới một tiểu nha hoàn chứ?
Những cô nương ngồi vây quanh bên cạnh Hoài Hương cũng nhìn nàng ta đầy hâm mộ, sớm biết thế thì các nàng cũng muốn yêu cầu như vậy. Đáng tiếc Thư Hương chân tay nhanh nhẹn, đa số các cô nương đều nghe nàng nói mấy câu liền bị thuyết phục, đều ngoan ngoãn nghe theo ý của nàng hết.
Thí dụ cụ thể như sau:
Tên họ?
Xuân Đào
Tuổi?
17
Quê quán?
Nguyên Chiết
Muốn gả cho ý trung nhân như thế nào?
Cô nương mặt đỏ bừng, ngẩn người nhìn chằm chằm vào cán bút của Thư Hương.
Nàng vặn ngón tay liệt kê một số tiêu chuẩn để lựa chọn : "Thành thật, trung hậu? Có thể là ăn nói khéo léo? Hoặc là cao thấp như thế nào? Hoặc là mắt hai mí? Tóc dày? Mũi cao?....Hay khẩu vị ăn cơm lạt hoặc ngọt?..." Nàng đưa ra một đống tiêu chuẩn điển hình cho mọi người tuyển chọn kỹ càng.
Đa số các cô nương chưa từng nghĩ tới những việc tỉ mỉ như thế. Lúc sau, nàng đem những điều kiện này viết hết vào một tờ giấy, đưa cho một cô nương biết chữ đọc cho mọi người nghe, kêu mọi người cùng thảo luận với nhau. Đa số các cô nương cuối cùng đều chọn được từ những điều kiện nàng đưa ra.
Đương nhiên cũng có mấy cô nương phá lệ tưởng tượng ra những ý khác.
Vị cô nương biết chữ là Nhạn Nhi kia rốt cục cũng bỏ tờ giấy qua một bên, sau một lúc ngồi đó nhớ lại, tất cả đều là nụ cười thản nhiên cùng trầm tĩnh: "Trước kia, trong phòng Nhị thiếu gia có một vị tiên sinh, trường bào luôn sạch sẽ, có làn da trắng, ngón tay cũng thon dài, lúc nói chuyện trên mặt luôn có ý cười, ánh mắt tuy có chừng mực nhưng lại luôn ấm áp...."
Cô nương này tám phần là đã thầm thích vị tiên sinh kia trong Tây Tịch phủ, nghe nói nha đầu này trước kia là nha hoàn trong phòng sách của Nhị thiếu gia.
Thư Hương nghe nàng nói một tràng dài như vậy, tổng kết lại, giải quyết nhanh chóng, nói trúng tim đen của nàng: "Nhạn Nhi tỷ muốn tìm một người giống y hệt vị tiên sinh kia chỉ sợ rất khó tìm".
Nhạn nhi đỏ mặt nhìn nàng, Thư Hương cũng không chút hoang mang nói: "Huống hồ, vị tiên sinh nào mà trường bào sạch sẽ, tất nhiên do nương tử hắn giặt giũ, làn da trắng, trong quân doanh chỉ sợ khó tìm được, cần nhất là hay cười, tính tình hòa đồng, tốt nhất là biết chữ, tìm người trẻ như tỷ được không?"
Nhạn Nhi có vài phần do dự, Thư Hương đã cười cười viết xuống, vừa viết vừa nói: "Tỷ tỷ muốn người có quần áo sạch sẽ không khó, chỉ cần khi gả rồi, giặt giũ quần áo cho người đó nhiều một chút là được, còn làn da trắng, chẳng qua chỉ cần tới tiệm thuốc mua vài thang thuốc làm trắng cũng có thể biến trắng được. Nói cho cùng là tìm nam tử có tính tình tốt, muốn thêm một hàm răng trắng hay không? Như vậy, khi cười lên sẽ rất đẹp!"
Các cô nương khác nghe nàng nói thú vị như vậy, nhất thời tất cả đều cười vui vẻ.
Nhạn Nhi đỏ mặt gật gật đầu:"Ừ, nghe theo ý muội đi".
Viết xong các yêu cầu của mọi người, cuối cùng nàng mới phát hiện, Hoài Hương là người khó đối phó nhất.
Nàng viết tờ giấy để chọn lựa điều kiện kia ra, nàng ta một cái cũng không chịu chọn, chỉ ngồi đó kêu nàng viết lại yêu cầu theo ý mình.
Liên Hương mài mực giúp nàng, thấy nàng khó xử, nhịn không được khuyên nhủ: "Hoài Hương muội nuội, tỷ muội chúng ta hẳn là nên gả cho các tướng sĩ. Còn Tả tướng quân, nghe nói hắn là con của quan lớn......"
Lông mày Hoài Hương hơi nhướng lên, hùng hổ dọa người: "Ngươi thấy ta sinh ra xinh đẹp hơn ngươi nên ghen tị có phải không hả? Thư Hương, ngươi viết xuống cho ta, ta phải gả cho Tả tướng quân, chỉ làm thiếp thông phòng, dù là làm thiếp thân nha hoàn cũng được!"
Liên Hương bị nàng ta trách móc, mặt đỏ lên, nàng xưa nay không phải là người có mồm miệng lanh lợi, chỉ biết ở chỗ này đứng ngồi không yên. Trong lòng Thư Hương bực bội, cười châm biếm rồi kéo Liên Hương xuống ngồi cạnh mình: "Mực đã đủ rồi, tỷ ngồi xuống đây trước đi".
Lại cười lạnh nói với Hoài Hương: "Hoài Hương tỷ cũng đừng tức giận, mọi người đều biết tỷ sinh ra đã rất xinh đẹp rồi, không bằng ta sẽ thay tỷ viết nhưng Tả tướng quân có đồng ý hay không là còn tùy vào duyên số của tỷ".
Liên Tồn nhận được tư liệu do Thư Hương đưa tới, nhất thời bị hoảng sợ.
Hắn đã ở trong quân doanh nhiều năm, giấy tờ tài liệu gặp qua không ít, cũng chưa từng thấy qua tư liệu nào chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Huống chi, trên giấy là những dòng chữ nhỏ, viết vô cùng có khí khái, nhìn thế nào cũng không giống chữ của nữ tử xinh đẹp mà giống của nam tử hơn.
"Cái này...Là do cô nương viết?"
Thư Hương mỉm cười gật đầu, lại chỉ vào xấp tài liệu dày trong tay hắn giải thích: "Cùng quê thì đặt một chỗ, sợ đọc lộn xộn, ta đã đánh số trên giấy, tiên sinh có thể xem qua".
Liên Tồn nghĩ căn cứ vào thứ hạng đấu võ của các tướng sĩ mà phát vợ cho họ, đơn giản giống như phát lương vậy, nào biết bị Thư Hương lừa gạt một hồi, trong lòng lại bỗng nhiên lo sợ, sợ nối sai dây tơ hồng, mỗi ngày bị nhóm vợ chồng bất hòa chặn ở trước cửa kể khổ, lúc này mới quyết định thu xếp việc này.
Hiện tại Thư Hương có mấy thứ này, làm cho lòng hắn cũng bình tĩnh hơn rồi.
Thư Hương thấy tâm tình hắn vô cùng tốt, thuận tiện nói vào trọng điểm: "Liên tiên sinh, cái vị Bùi hiệu úy mà ta thấy ngày hôm qua đó....."
Liên Tồn liền nhớ tới biểu tình kỳ lạ của Bùi Đông Minh ngày hôm qua, trong lòng liền vui sướng, vuốt râu cười nói: "Thư Hương cô nương trở về một đêm suy nghĩ đã vừa ý hắn rồi?"
"Vừa ý vừa ý" Thư Hương cực kỳ thỏa mãn gật đầu: "Vị Bùi hiệu úy này cùng với Liên Hương tỷ tỷ là thập phần xứng đôi, nếu ngài ấy còn lo lắng, không bằng để cho ngài ấy gặp Liên Hương tỷ tỷ đi? Việc này phải nhờ tiên sinh giúp đỡ rồi!"
Liên Tồn chỉ biết câm nín sau đó cười tiễn nàng rời đi, cầm lấy xấp giấy đi vào trong viện của Tả Thiên.
Tả Thiên đang cùng Bùi Đông Minh bàn bạc việc huấn luyện quân binh, thì thấy Liên Tồn mặt đầy ý cười đi vào, vẻ mặt rất kì lạ.
"Hôm kia ta còn thấy vẻ mặt đau khổ của quân sư mà, sao mới qua hai ngày tinh thần đã sảng khoái như vậy, có chuyện tốt gì sao?"
Liên Tồn đưa xấp giấy tới, Tả Thiên nhận lấy, lại chuyển qua cho Bùi Đông Minh, kinh ngạc nói:"Tay chân quân sư thật nhanh nhẹn, ngay cả biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra được. Ta chỉ biết quân sư giỏi bày binh bố trận, thì ra quân sư còn có sở trường làm mai mối nữa".
Liên Tồn bị hắn trêu chọc, cười chỉ vào vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Đông Minh: "Đông Minh ngươi đem tờ giấy dưới cùng này đưa cho tướng quân đi."
Bùi Đông Minh nghe lời rút tờ giấy ra, liếc qua một cái, liền không nhịn được cười, bị Tả Thiên một phen giật lấy, thì ra đây là bản ghi chép của nữ tử tên Hoài Hương, không giống với yêu cầu của các nữ tử khác, cô nương này chỉ có một yêu cầu, làm vợ hoặc làm thiếp, làm nô tỳ, không cần biết là làm gì chỉ cần có thể đi theo Tả tướng quân là được rồi.
Cũng không biết người ghi chép có suy nghĩ gì, lại ghi thêm vào: Năm mươi tư cô nương duy chỉ có Hoài Hương là có chí lớn, khẩn xin tướng quân thành toàn.
Thật là đáng tiếc cho tay viết chữ đẹp!
Tả Thiên hầm hầm đem tờ giấy vò thành một cục ném vào sọt rác: "Đây là bản ghi chép của người nào trong quân doanh. Còn không mau kéo ra đánh một trận!" Không thể đánh cái nha đầu si tâm vọng tưởng kia, chẳng lẽ ngay cả cái tên ghi chép trong quân cũng không thể đánh mấy đòn sao?
Liên Tồn cười nói: "Tướng quân thật không thương hoa tiếc ngọc gì cả, lại nỡ đem cô nương kia ra mà đánh, làm sao người ta còn có thể làm cô dâu được đây?"
Tả Thiên ngẩn ngơ: "Ngươi nói....Ngươi nói những thứ này đều do nữ tử viết?"
Trong mắt Bùi Đông Minh lóe sáng nhìn chằm chằm Liên Tồn, trong đầu nhớ tới tiểu cô nương tươi cười như hoa ngày hôm qua.
Liên Tồn cười khó khăn nói: "Trừ Thư Hương nha đầu còn người nào có thể? Ngay cả chủ ý này cũng là của nàng!"
Tả Thiên đang tức giận nhất thời tắt lửa: "Không nghĩ tới nha đầu này trừ bỏ đầu óc thông minh, lại còn viết chữ tốt như vậy, xem những chữ này cũng có mấy phần rắn rỏi, khí khái đó."
"Tiểu nha đầu kia hôm qua tới tìm ta, nói một đống. Ý là kêu ta làm mai phải cẩn trọng, nếu không lỡ như đem những cặp vợ chồng binh sĩ làm bất hòa chẳng những làm rối loạn lòng quân, lại ảnh hưởng quân tình, vì chút việc nhỏ mà tạo ra kết quả không tốt."
Tả Thiên gật đầu: "Tiểu nha đầu này nói cũng có đạo lý. Nếu không, cứ để các tướng sĩ trong quân làm theo phương pháp này của nàng, đem những binh sĩ vừa đủ tuổi chọn ra năm mươi tên, rồi ghi chép phối hôn kĩ càng."
Ánh mắt Bùi Đông Minh nhìn vào xấp giấy kia, cười thân thiết với Liên Tồn và Tả Thiên: "Tướng quân, quân sư, mạt tướng cũng đã trưởng thành. "
Tả Thiên nhất thời cười to: "Ngươi nhìn trúng ai?" Ánh mắt liếc nhẹ qua xấp giấy kia, không cần nói cũng biết.
Bùi Đông Minh cầm xấp giấy, lưu luyến nhìn chữ viết trên đó: "Chữ viết này thật làm cho người ta yêu thích, người nào thì không cần phải nói nữa rồi”.
Liên Tồn cười ha ha nói: "Thư Hương cùng Bùi hiệu úy đúng là xứng đôi cực kỳ".
Bùi Đông Minh hai mắt tỏa sáng: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật. Thư Hương cô nương nhắc nhở lão phu, nàng thấy Đông Minh làm tỷ phu của nàng là tốt nhất. Nàng thay tỷ tỷ nhìn trúng ngươi, lại nói, Liên Hương cô nương tính tình dịu dàng lại thêu thùa giỏi, là một cô nương vô cùng tốt. "
Bùi Đông Minh nhất thời suy sụp. =.=
Tối hôm đó, các quan quân tới tuổi, trong nhà chưa đính hôn đều tập trung lại một chỗ, mượn cớ đi tới đi lui nơi ở trước cửa viện của các cô nương, trở về đều bị bạn bè trêu chọc: Lại đi tìm vợ à? Đã tìm được chưa?"
Người bị chọc vui vẻ trả lời: "Ta là đi nhìn xem vợ của ta có cần gì không?"
Hôn sự còn chưa định, các nam tử trẻ tuổi này đã đứng trong viện của các cô nương xưng 'vợ của ta' rồi.
Bùi Đông Minh ngồi trước bàn, vỗ bàn ngăn mọi người ồn ào: "Các ngươi nhẹ tay chút, cẩn thận rách giấy. Đúng rồi, xem qua có thấy vừa ý cô nương nào thì có thể tới chỗ ta đăng ký, thuận tiện khai báo quê quán của mình, còn có bệnh da liễu gì đó hay ngủ ngáy to, nghiến răng gì đấy cũng phải ghi lại".
Hạ Hắc Tử cũng không biết nhiều chữ, thấy người khác đều chuyền nhau đọc, đi từ từ tới bàn bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm: "Đông Minh, ngươi thấy trên tờ giấy kia, có cô nương nào thích hợp làm vợ ta không?"
Trên đường trở về Bùi Đông Minh đã suy nghĩ kỹ, ghé mắt nhìn qua bên cạnh một cái, thấy mọi người không chú ý mới nhỏ giọng nói: "Hắc Tử, hai chúng ta là huynh đệ thân thiết. Sáng sớm mai ta sẽ giúp ngươi nhìn các cô nương kia, ngươi không cần xem mấy tờ giấy này, vô ích thôi!".
Hạ Hắc Tử nở nụ cười chói lọi, dùng lực lôi kéo tay Bùi Đông Minh hận không thể hành lễ với hắn:"Đông Minh ca, đại ca, sau này ta sẽ đem huynh thành đại ca của ta, huynh nói một chút xem huynh nhìn trúng ai? Mẹ ta nói, tìm vợ phải tìm người thân hình mượt mà chút, mới dễ sinh đẻ".
Trước kia lúc hai người trong quân đấu võ, Hạ Hắc Tử luôn thua Bùi Đông Minh, khi thắng khi thua, liên tục không phục, hôm nay vì cưới vợ thế mà cam chịu làm đệ đệ luôn.
Trong lòng Bùi Đông Minh cười thầm, vỗ vai hắn ra dáng đại ca: "Hắc tử, hai ta có giao tình với nhau nên ta mới nói cho ngươi biết, ta coi trọng Liên Hương cô nương, tờ giấy số 53, người vừa ôn nhu lại hiền lành, may vá rất tốt, hình dáng cũng xinh đẹp, ngươi khỏi xem, nhớ kỹ tên này, quay lại chỗ quân sư xin hắn là được." Thầm nghĩ, cầu mong cho vị Liên Hương cô nương này mượt mà, xinh xắn một chút. (Khổ cho Hắc ca rồi, Bùi ca lừa huynh đấy. Tội nghiệp!)
Đang nói, bên kia lại có người cao giọng hỏi:"Đông Minh, những cái này không phải là cô nương viết chứ?"
"Không thể nào! Chữ như vậy mà là cô nương viết à?"
"Nếu là cô nương viết thật, ta phải đi xin quân sư để lấy cô nương này làm vợ mới được. "
"Ngươi nghĩ hay nhỉ...Còn ta nữa, ta phải lấy vợ biết chữ, con ta sau này học chữ cũng không cần nhờ thầy giáo!"
"Ha ha ha, Triệu keo kiệt này, tính kế tốt thật!"
Bùi Đông Minh giả vờ như không nghe thấy gì, ngừng một lát, mấy người họ cũng không hỏi nữa, nào ngờ Hạ Hắc Tử tò mò hỏi: "Đông Minh ca, chẳng lẽ giấy này là do cô nương viết thật?"
Hạ Hắc Tử trước giờ lớn giọng, lúc trước xin Bùi Đông Minh còn biết hạ giọng, giờ mọi việc đã xong, nhất thời giọng nói to đến mức cả phòng đều nghe thấy, toàn bộ ánh mắt đều dính trên người Bùi Đông Minh.
Bùi Đông Minh cũng bị mấy ánh mắt này làm cho không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Giấy này là tướng quân đưa cho ta, có phải cô nương viết hay không, các ngươi tự đi hỏi đi!"
Mọi người đảo mắt khinh bỉ với hắn: "Tiểu tử, biết ngươi không vừa mắt chúng ta, muốn chúng ta xấu mặt trước tướng quân sao? Nữ tử có mấy người viết được chữ rắn rỏi như này, chắc chắn không phải!"
"Haizzz...có lòng tốt cũng không được báo đáp mà……”
Hết chương 8.
3 nhận xét:
Minh ca lừa Hắc tử ca ah.............. con đường truy thê của Minh ca bắt đầu ..............
Lão Minh cũng gian gớm, cơ mà cũng tội ca á, nhìn trúng con gái nhà ng ta thì ng ta lại muônd ca làm tỷ phu của mình á.thanks các nàng ^^
cách mạng chưa thành công... cần cố gắng nhiều
tks các nàng
Đăng nhận xét