Chương 7: Xuất kích
Beta: Rain Love
Tại nơi đóng quân nổi danh này, có đến mấy trăm binh lính đã đóng quân ở đây nhiều năm, đều mong có thể lập gia đình, nhưng sói nhiều mà thịt lại ít, chỉ có năm mươi mấy cô nương thôi, thiếu hụt tài nguyên một cách nghiêm trọng, vì vậy tất cả đều dồn hết sức lực nhiệt tình rót rượu cho Liên Tồn, hy vọng có thể ôm một cô nương xinh đẹp về nhà.
Thư Hương và mọi người được sắp xếp ở cái sân nhỏ bên cạnh, ở cửa ra vào có hai người canh gác, phòng ở chia thành hai bên, gồm mấy chục gian, mỗi gian đều có một cái giường lớn, quét dọn rất sạch sẽ, đệm chăn đều mới, có thể thấy được mấy quân sĩ ở đây đều rất nhiệt tình.
Các cô nương ở trong viện, trời còn chưa sáng đã bị âm thanh thao luyện của các binh sĩ đánh thức, ánh mắt của mọi người đều vui vẻ như chim sẻ nhìn ra ngoài muốn xem trộm một chút, thế nhưng đến khi mặc quần áo xong ra đến bên ngoài thì thấy hai thị vệ canh gác đứng ở ngoài cửa lại rụt trở về.
Thư Hương đợi mọi người chuẩn bị xong mới chậm chạp đứng lên rửa mặt.
Những nam tử sống ngoài biên ải này đã quen sáng sớm dùng nước lạnh rửa mặt, hiếm khi sáng sớm nhà bếp nấu nước nóng đưa qua viện nhỏ này. Lúc Thư Hương đợi mọi người chuẩn bị xong thì nước đã trở nên man mát, hơi lạnh rồi.
Nàng nhanh chóng rửa qua loa rồi kéo Liên Hương đi ra ngoài. Liên Hương bị hành động liều lĩnh này của nàng hù sợ, gắt gao kéo tay nàng lại:
"Thư Hương, muội muốn đi đâu?"
Tiểu cô nương nhìn nàng cười một cách xấu xa:
"Muội đi xin quân sư tìm cho tỷ tỷ một vị tỷ phu tính tình ôn nhu một chút đó mà!"
Liên Hương vừa thẹn vừa giận, liếc nàng một cái, dùng lực lớn nhất kéo nàng lại nhưng lại bị nàng kéo đến cửa viện. Hai tên thị vệ ho nhẹ một tiếng rồi đưa thanh đao ra ngăn cản:
"Cô nương, mời trở về."
Liên Hương bị dọa đến hai chân run rẩy, muốn khóc thành tiếng:
"Muội muội, chúng ta trở về đi!"
Nào biết Thư Hương không lùi mà còn tiến tới, cười một cái rồi hỏi hai vị thị vệ:
"Hai vị đại ca, Tả tướng quân có ra lệnh là không cho chúng ta ra ngoài không?"
Thị vệ bên trái lắp bắp:" Không.....không có". Khuôn mặt ngăm đen có chút ửng hồng.
Thư Hương lại hỏi: "Tả tướng quân có từng nói là phải đối đãi với chúng tôi như tù nhân không?"
Thị vệ bên phải liếc nhìn thị vệ bên trái rồi lắc đầu. Thư Hương nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy thanh đao trước mặt ra, nắm tay Liên Hương đi ra ngoài: "Đã như vậy, thì hai vị đại ca không cần phải sợ là vi phạm quân lệnh đâu."
Nhìn thấy họ vẫn còn mờ mịt ngơ ngác đứng nhìn không biết làm sao, không khỏi khẽ cười nói:
"Tướng quân để hai vị đại ca trông coi cửa viện này, cửa cũng không có tùy tiện chạy mất, cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Hai người trơ mắt nhìn hai vị cô nương nắm tay đi ra khỏi viện, chính họ còn đang nghĩ xem phải báo cáo lên trên như thế nào, thì Thư Hương quay đầu lại, có chút xấu hổ hỏi:
"Hai vị đại ca có biết quân sư đang nghỉ ngơi ở đâu không?"
Thị vệ đứng ở bên trái chỉ vào cái viện sát vách:
"Quân sư ở trong viện đó."
Tiểu cô nương cười: "Đa tạ hai vị đại ca". Tay kéo Liên Hương trong chớp mắt đã biến mất tại cửa viện.
Thị vệ bên phải hỏi:"Này....chắc không tính là không làm tròn bổn phận đâu nhỉ?"
Phía sau chợt vang lên tiếng nói sang sảng:"Xem ra hai ngươi đã để người ta chạy mất, coi chừng bị tướng quân dùng roi đánh đấy".
Hai gã thị vệ mặt mày đau khổ đi về phía nam tử trẻ tuổi:"Bùi hiệu úy cứu mạng."
Bùi Đông Minh nhìn thấy hai tiểu cô nương kia nói mấy câu mà đã lừa gạt được hai thị vệ này thì bật cười không thôi.
Chẳng qua hắn là theo lệnh Tả tướng quân đến mời quân sư thảo luận về việc vui vào ba ngày sau, cũng chưa từng nghĩ sẽ thấy màn kịch vui như thế này.
Thật là một tiểu cô nương lém lỉnh.
"Đám này đúng là lũ sói con mà!"
Liên Tồn chống lại cơn đau đầu kịch liệt chậm rãi đứng dậy, trong lòng mắng tên nam tử chuốc rượu tối hôm qua, rửa mặt chải đầu mặc quần áo vào, lại nhớ tới ba ngày kế tiếp còn phải đối mặt với vấn đề hôn sự của năm mươi mấy người, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Đại khái là không có vị quân sư nào khổ như hắn cả, phải kiêm luôn chức bà mai này nữa.
Dùng nước lạnh rửa mặt, đẩy cửa phòng ra lại thấy có hai tiểu cô nương đang đứng trong viện. Nhất là vị cô nương đứng ở đằng trước làm hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
"Thư Hương cô nương tìm lão phu có việc gì không?"
Trên thực tế hai vị thị vệ ở cửa viện sát vách canh gác cũng không phải là Tả Thiên an bài. Dựa vào ý kiến của Tả Thiên, năm mươi mấy tiểu cô nương bị ném vào trong quân doanh của mấy trăm tên nam nhân, nếu các nàng đi mấy bước sợ bị mấy trăm tên đàn ông nhìn đến mức muốn khóc mất. Nhưng mà ngày đó bị mấy cô nương này vây quanh làm đầu óc hắn choáng váng, giờ lại ở gần như vậy nên mới hạ lệnh cho hai thị vệ canh gác ở cửa, họ lại nhát gan chắc không dám lại đến ồn ào hắn đâu.
Có điều hắn lại tính toán sai lầm rồi, năm mươi mấy cô nương không phải ai cũng nhát gan cả. Cái vị gan lớn này lại đang cười cười đứng thẳng trước mặt hắn, vẻ mặt có vẻ khó khăn nói:
"Ngày hôm qua Tả tướng quân có nói hôn sự của chúng tôi là do tiên sinh làm chủ, vãn bối liền đến giúp đỡ phiền muộn của tiên sinh đây."
Liên Tồn bị lời nói của nàng chọc cười: "Thật sự là làm khó Thư Hương cô nương rồi, không biết cô nương có thể giúp đỡ được phiền muộn của ta ra sao?"
Thư Hương nhíu mày, vẻ mặt có chút buồn rầu: "Tả tướng quân suy nghĩ vì việc hôn sự của các tướng sĩ ở biên cương này, vốn đó là việc tốt. Vãn bối tuy là nữ tử, nhưng sớm đã nghe nói về những tướng sĩ ở biên cương đầy nhiệt huyết bảo vệ quốc gia, có thể gả cho những nam tử đỉnh thiên lập địa như vậy chính là tam sinh hữu hạnh (phước đức ba đời). Chỉ là......"
Liên Hương sợ hãi cả người đều run run, mặt đỏ lên, nói nhỏ với nàng:
"Thư Hương, muội đừng nói lung tung nữa, nơi này là quân doanh đó."
Ngày xưa, cái tiểu nha đầu này ở trong phòng nói khùng nói điên gì cũng không sao, ít nhất thì bên ngoài vẫn còn biết giả dạng hiền lành, hiện giờ ra khỏi Lâm phủ liền không tuân theo phép tắc nữa rồi, trong lòng nàng bị dọa sợ muốn chết.
Nhưng Liên Tồn thì không tức giận mà vẫn chăm chú lắng nghe:
"Thư Hương cô nương có chuyện gì thì cứ nói không cần ngại."
"Vậy vãn bối liền to gan nói thẳng". Thư Hương cầm chặt tay Liên Hương không cho nàng ấy động đậy, nói: "Việc này của Tả tướng quân vốn là chuyện vui, nhưng nếu khi thực hiện mà chọn sai người, rồi vợ chồng bất hòa, gây chuyện ầm ĩ, lại làm dao động lòng quân thì đây không phải là việc nhỏ nữa."
Liên Tồn không khỏi bật cười: "Nghe lời nói của Thư Hương cô nương giống như là đang chế giễu người làm mai này thì phải?"
"Chẳng lẽ tiên sinh lúc trước đã từng làm mai rồi sao?"
Hắn không nhịn được mà mừng rỡ vỗ tay, thật là một nha đầu lanh lợi, mới chỉ có một chút mà đã làm khó được hắn rồi. Hắn tất nhiên là chưa từng làm bà mai bao giờ.
"Cô nương đã có kế sách gì chưa?"
Hắn vốn chưa từng trông cậy vào câu trả lời của Thư Hương nào biết Thư Hương đã sớm suy nghĩ kĩ càng như vậy, liền cười thuận theo.
"Liên tiên sinh, hôn nhân là việc rất quan trọng và phải hòa hợp. Nếu tiên sinh đã làm mai mối, tỷ muội chúng tôi có 54 người, không bằng để tỷ muội chúng tôi nói ra nam nhân mình thích là người như thế nào, tính tình nhanh nhẹn hay cẩn thận, hay muốn gả cho người có quê quán ở đâu,....."
Liên Tồn nghe nàng nói làm cho đầu óc trở nên thông suốt, tiểu cô nương còn chưa gả này đã kể ra được rất nhiều loại nam nhân rồi, giống như chính mình đã từng gặp qua rất nhiều loại nam nhân khác nhau vậy, một chút ngại ngùng cũng không có. Nàng thoải mái đứng ở đó, nói lên những lời rất thẳng thắn, hào phóng, làm cho Liên Tồn nửa câu chỉ trích cũng không nói được.
Liên Hương từ sớm đã xấu hổ đến muốn chui đầu xuống đất rồi. Nàng sớm biết nha đầu này có lá gan lớn, lại không nghĩ rằng mặt lại dày như vậy. Từ trước đến nay, nữ tử lấy chồng, thế nào lại đến phiên các nàng lắm lời đây?
"Muội muội, chúng ta mau trở về đi thôi."
Thư Hương vất vả lắm mới có cơ hội như thế này, làm sao mà chịu trở về tay không được, lại tiếp tục nói: "Tiên sinh, coi như là lựa chọn những người trong quân đi, thì cũng có thể để họ nói xem mình thích nữ tử như thế nào chứ, nữ tử ôn nhu khéo léo, hoạt bát vui vẻ hay đoan trang ít lời hoặc cao, ốm, mập, thấp như thế nào,..v..v...Trong lòng mọi người đều có hình mẫu riêng, cũng tốt hơn là mới thành hôn ba ngày, chưa đến 10 ngày, trước cửa viện của tiên sinh liền chật ních những vợ chồng cãi nhau phải tới tìm tiên sinh giúp họ giải quyết việc nhà. Đến lúc đó......chỉ sợ tiên sinh khó mà có những ngày tháng thanh tĩnh được."
Liên Tồn nghĩ đến trước cửa chật ních những đôi mắt tức giận của các cặp vợ chồng bất hòa nhất thời cảm thấy tương lai của mình thật u ám, thật khó sống, sờ lên chòm râu cười nói: "Cô nương nghĩ ra biện pháp này thật tuyệt diệu. Không bằng trước hết cô nương nói ra dạng nam tử mà cô nương muốn gả đi!"
Thư Hương cảm thấy mừng rỡ, liên tục xua tay: "Bản thân ta không vội" Một tay đẩy Liên Hương lên phía trước, cười nói: "Thư Hương hôm nay đến đây là để hỏi tiên sinh một chút xem trong quân doanh có nam nhân nào tính tình đặc biệt hiền lành không? Tỷ tỷ của ta khéo tay, may vá rất tốt lại là người có tính tình hòa nhã, làm phiền tiên sinh tốn chút tâm tư tìm cho tỷ tỷ ta một nam nhân độ lượng một chút."
Liên Hương nghe nàng nói xấu hổ muốn khóc, trước mặt nam nhân xa lạ lại đi nói chuyện cưới xin của mình, làm cho nàng không theo được:"Ta phải về....muội muội cứ tiếp tục ở đây mà điên tiếp đi" Xoay người liền xông thẳng ra ngoài, không để ý trước cửa xém chút nữa là đụng phải một binh sĩ trẻ tuổi, bị hù thiếu chút nữa bật khóc, che miệng chạy đi.
Nam tử đứng trước cửa viện, giống như là đang nghe được một câu chuyện rất thú vị, gương mặt trẻ tuổi khôi ngô đều là ý cười, đứng ngoài cửa xem nha đầu kia nói chuyện.
Trong viện, hai người kia không biết là mình đã sớm bị người khác nghe lén.
Liên Tồn hôm nay bị nha đầu này nói đến cười liên tục: "Có phải Thư Hương cô nương cho rằng tất cả nam tử trong quân đều hung bạo, dữ tợn?"
Thư Hương thầm nghĩ: các chiến sĩ ở trên chiến trường đã từng giết địch ít nhiều gì cũng có chút bóng ma tâm lý, lỡ như xấu số gặp phải một tên biến thái, Liên Hương là người nhu nhược như vậy, nếu bị bạo lực thì nửa đời sau làm sao mà sống được?
Trên mặt hiện lên vài phần khổ sở: "Tỷ tỷ của ta lá gan rất nhỏ, vãn bối sợ tiên sinh chọn cho tỷ tỷ ta một trượng phu tính tình nóng nảy, chỉ có thể mỗi ngày ngồi trong phòng khóc thầm mà thôi!"
Liên Tồn thấy xúc động, chỉ thấy nàng vì tỷ muội của mình mà hao tổn tâm tư đến như vậy, trong lòng thì tán thưởng sự tỉnh táo của nàng, lại có nhiều mưu kế, so với mấy cô gái khuê phòng khác khi gặp chuyện chỉ biết oán trời trách đất, khóc sướt mướt thì lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, đang định nói tiếp thì quay đầu lại thấy có một người đang đứng ngoài cửa:
"Đông Minh ngươi tới lúc nào vậy? Sao lại đứng ngây người ở cửa mà không chịu tiến vào?"
Thư Hương quay đầu ra nhìn, thấy nam tử ở ngoài cửa vóc dáng to lớn, so với nàng lớn hơn vài tuổi, mắt sáng mày kiếm, khí thế hiên ngang, đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng.
Nàng lập tức như nhặt được của quý, hai mắt đều sáng lên, đem đối phương cao thấp đánh giá một phen, hình như rất là hài lòng. Lông mày Bùi Đông Minh nhíu lại, mặt lại tràn đầy ý cười, từ từ đi đến, mặc cho nàng đánh giá.
Liên Tồn nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, rồi lại nhìn Bùi Đông Minh, chỉ cảm thấy đúng là nhân duyên trời định, tất nhiên là phải thêm chút củi vào, liền hạ thấp giọng nói:"Vị này gọi là Bùi Đông Minh, là người đấu võ giỏi nhất trong quân doanh, cũng đọc sách được vài năm, gan dạ quả quyết, là một người tốt, năm nay chỉ mới có 24 tuổi."
Thư Hương thầm nghĩ: chọn vị này làm tỷ phu là phù hợp nhất. Không thể chờ đợi phải xác nhận với Liên Tồn ngay mới được:"Liên tiên sinh chắc chắn là vị Bùi hiệu úy này sẽ không đánh nữ nhân chứ?"
Trong mắt Liên Tồn có chút xấu hổ nhìn qua Bùi Đông Minh, hắn ở gần ngay đây, chắc đã nghe hết mấy lời này, trên mặt vẫn cười thoải mái nói: "Quân sư không thể cam đoan tại hạ không đánh nữ nhân, nhưng tại hạ đảm bảo chắc chắn sẽ không đánh nữ nhân".
Thư Hương mỉm cười, hướng về Liên Tồn cúi người thật sâu: "Tiên sinh, ta thấy vị Bùi hiệu úy này là xuất chúng hơn người, cùng Liên Hương tỷ tỷ là thập phần xứng đôi, tiên sinh phải làm chủ cho tỷ tỷ của ta, chu toàn mọi việc nha."
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Minh.....cứng lại. =.=
Tay Liên Tồn đang vuốt chòm râu cũng dừng lại: "Ngươi ...ngươi thật muốn xin gả Liên Hương cô nương cho người này?"
Thư Hương thầm nghĩ một nam nhân xuất chúng như vậy, nếu bị năm mươi mấy cô nương kia biết, lại phải tranh đoạt nữa, phải tiên hạ thủ vi cường, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài được, tất nhiên phải để người trong nhà quyết định trước chứ.
Khụ....Thật ra vị Bùi hiệu úy này tuyệt đối có bản chất khác xa với nước phù sa a.
Nếu so sánh nam tử này với nước phù sa thì đại thiếu gia Lâm gia chính xác mới là nước phù sa đấy.
Lần này nàng hao tâm tổn trí, sợ Liên Tồn không chịu thành toàn việc này liền lấy lòng nói: "Nếu tiên sinh giúp đỡ vãn bối việc này, vãn bối cũng sẽ giúp đỡ tiên sinh! Không bằng ngài đưa ta ít giấy mực, ta sẽ ghi lại những lựa chọn của các tỷ muội của chúng ta ra giấy cho tiên sinh tuyển duyệt!".
Liên Tồn liếc mắt nhìn Bùi Đông Minh, thầm nghĩ: tên tiểu tử này ngày thường cũng rất mưu trí, sao hôm nay lại có bộ dạng ngây ngốc thế nhỉ?
Hết chương 7.
6 nhận xét:
Ban đầu thấy cứ tưởng a tả là nam chính. K ngờ lại là anh hiệu úy này. Hy vọng sớm có chương mới
uhm mình cũng tưởng Tả ca là nam chính đấy. mà thôi mình có đọc 1 chút bên Wattpad anh này cũng phúc hắc lắm ........
tung bông cho nam chính lên sàn .....
Thank
ban đầu tưởng lâm tướng quân là nam 9. hóa ra ko phải, a Bùi này mới là nam 9 à
A Bùi làm nam 9 mới phù hợp với thân phận của Thư Hương, nếu gả cho a Tả cùng lắm chỉ được làm thiếp thôi. Chương sau cũng có người mong muốn gả cho a Tả mà a khinh bỉ luôn ấy.
A Bùi đủ soái, đủ phúc hắc và yêu thương nương tử hết mực. Chắc chắn nam 9 này không làm các bạn hụt hẫng và tiếc nuối đâu
hì. tks các bạn đã edit truyện nha <3
mà cho mình xin lỗi nhé, đọc nhiều truyện hơi lầm lẫn 1 tí
truyện có n9 phúc hắc là mình thích nhất
mình hay đọc truyện bằng đt nên ko thường comt, bạn thông cảm nhé
Cảm ơn bạn đã ủng hộ...! ^^
Đăng nhận xét