Chương 9: Bức hôn
Edit: Mia Từ
Beta: Rain
Love
Hạ Hắc Tử nhìn nhiều lần xung quanh phía trong viện, bên tai thì truyền đến những tiếng cười trong trẻo của các cô nương, trong lòng như bị mèo cào rất ngứa ngáy, ở cửa viện bị thị vệ kiên trì ngăn cản, cũng không thể xông vào bên trong được.
Thị vệ cũng tận tình khuyên bảo: "Hạ hiệu úy, không phải bọn tôi không muốn cho ngài vào, mà đây là lệnh của quân sư, nam nữ khác biệt, không thể để ngài vào bên trong."
Hạ Hắc Tử ở trong quân doanh nổi tiếng là dũng mãnh, một nắm đấm đã có thể đánh gãy lưng cọp, trên sàn đấu võ trừ Bùi hiệu úy ra thì không ai dám tỷ thí cùng, hắn cũng không muốn chọc giận nam tử thô lỗ này đâu.
Hạ Hắc Tử nói chuyện lộ ra hàm răng trắng, vỗ vai lấy lòng thị vệ: "Huynh đệ, ngươi đã trông cửa ở đây hai ngày rồi, chắc cũng biết Liên Hương cô nương hả?"
Lời nói của Bùi Đông Minh thì tất nhiên phải nghe ngóng thêm một chút, nhưng Tả tướng quân có nói, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, suy xét kỹ càng hơn. Đúng vậy! Tin tưởng hoàn toàn vào Bùi Đông Minh là không thể, trước tiên phải đi dò la một chút, cho nên sáng sớm vừa thao luyện xong hắn liền mò đến đây, cô nương dịu dàng hay không dịu dàng, hắn phải xa xa nhìn thử một lần thì mới yên tâm được.
Vẻ mặt thị vệ đau khổ cười cười: "Hạ hiệu úy, ngài cũng biết đó, bên trong không có vợ của tiểu nhân, với lại bọ họ cũng không thường xuyên đi ra ngoài, sao chúng tôi có thể tùy tiện hỏi tên các nàng ấy được? Đến nỗi người ngài nói là ai chúng tôi cũng không biết nữa là!"
Hạ Hắc Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, đi lại vài vòng bên ngoài viện, bỗng nhiên cất giọng thật lớn hát lên một câu:"Liên Hương em gái ở Đông viện ơi!~Anh ở Tây viện đây~!"
Các cô nương trong phòng nghe thấy tiếng hát rõ to, hoảng sợ nhìn nhau, ca từ hữu tình như vậy lúc ở Lâm phủ làm sao có thể nghe thấy? Khiếp sợ nhìn qua, nhất thời tất cả ánh mất đều dồn đến chỗ Liên Hương, thấy mặt nàng ấy đỏ lên giống như muốn nhỏ máu vậy, lập tức ôm nhau mà cười, chỉ có trong lòng Thư Hương là chấn động, bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt đại biến.
Điệu này nghe vào tai nàng, sao mà quá mức quen thuộc, nàng vẫn nghĩ là mơ, lại không nói nổi một câu.
Kiếp trước, câu ca này truyền xướng Đại giang Nam bắc, dân ca Thiểm Bắc tương tự như điệu hát này?
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, còn Liên Hương thì xấu hổ khôn xiết, nhưng thấy sắc mặt của nàng khác thường sợ nàng vì mình mà ra mặt, đang muốn kéo nàng ngồi xuống, vừa vươn tay ra đã nắm vào khoảng không, Thư Hương đã chạy nhanh ra ngoài, nàng cũng đứng dậy theo, cũng không dám chạy theo chỉ dám nhìn trộm ngoài cửa.
"Một ngày không thấy em gái~~~~muốn..."
Hạ Hắc Tử hát được nửa bài hát, bốn chữ 'làm anh muốn chết' lại nuốt trở xuống, nhìn thấy trước mặt là một tiểu cô nương cơ thể nhỏ gầy từ trong phòng đi ra, mặt hắn đen như bôi nhọ nhồi.
Đây là người vợ nở nang mà Bùi Đông Minh chọn cho hắn?
Gầy như thế, làm sao có thể sinh con được?
Họ Bùi kia rõ ràng đang hãm hại ta mà! Muốn Hạ gia ta tuyệt hậu sao!
Hạ Hắc Tử xiết chặt tay thành nắm đấm, cắn răng oán hận thề: lão tử đây không đánh ngươi bầm dập như con chó trên sàn đấu mới là lạ, cho ngươi chừa cái tật dám lừa gạt ta đi!
"Ngươi đang hát điệu Tín Thiên Du (dân ca Thiểm Bắc)?"-Thư Hương hỏi thật cẩn thận người đàn ông to lớn trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy không yên ổn.
"Điệu Tín Thiên Du là gì?"
Thư Hương cực kỳ nhẫn nại, mới có thể đem tư vị khổ sở trong lòng đè ép xuống, quả nhiên có thể gặp được một người xuyên qua giống như nàng ở nơi này là một chuyện viển vông mà. Thấy Hạ Hắc Tử xoay người muốn đi, nàng kêu hắn lại:"Vị đại ca kia, ngươi là nhìn trúng Liên Hương tỷ sao?"
Nam tử có thể đứng ở cửa này ca hát hơn phân nửa là nam tử được chọn để phối hôn lần này. Nam tử này hình như cũng có vẻ kiên cường, cũng có chút cố chấp, chắc muốn tranh giành Liên Hương tỷ với Bùi Đông Minh.
Hạ Hắc Tử tuy rằng sinh ra đã thô kệch lỗ mãng, nhưng cũng coi là một người cẩn thận, nghe xong lời này nhịn không được nhảy nhót: "Ngươi không phải Liên Hương cô nương?"
Chỉ cần không phải Liên Hương cô nương là tốt rồi.
Hắn khôi phục vẻ vui mừng muốn tiến lên nhìn vào trong cửa viện, nhìn vào cửa phòng mơ hồ thấy có một gương mặt, chính là vị cô nương kia sống chết cũng không chịu đi ra để hắn nhìn mặt đây mà.
Thư Hương thấy tính tình hắn nóng vội như vậy, thầm nghĩ không hay, không biết người này tính khí thế nào, lỡ như là người đánh nữ nhân thì sao....Hay là làm cho hắn từ bỏ chủ ý cưới Liên Hương đi.
Nàng đẩy Hạ Hắc Tử cách xa cửa viện một chút: "Vị đại ca kia, Liên Hương tỷ tỷ là chị em với ta."
Hai mắt Hạ Hắc Tử lập tức nhìn thẳng, thì ra tiểu cô nương nhỏ gầy trước mặt này là em vợ hắn. Lúc này phải giữ vững tinh thần, quay đầu nhiệt tình ứng phó.
"Ta họ Hạ, gọi là Hắc Tử" Bàn tay to lớn co quắp chà chà vào nhau, tiểu cô nương này tuy nhỏ gầy nhưng ánh mắt rất lanh lợi, so với mẹ vợ tương lai thì lại làm hắn càng cảm thấy khẩn trương hơn.
"Thì ra là Hắc Tử ca " Tên này nhìn to như con gấu nhưng cũng rất thành thật, ánh mắt giống như học sinh tiểu học đến muộn bị thầy giáo bắt gặp vậy, lập tức thẳng người đứng theo tư thế quân đội, trong lòng Thư Hương buồn cười, quyết định gặng hỏi.
"Hắc Tử ca, huynh không đánh nữ nhân chứ?"
Hạ Hắc Tử mặt đỏ lên: "Vợ lấy về là để yêu thương, sinh con cho ta, sao có thể đánh được?"
"Vậy Hắc Tử ca, cha huynh có đánh mẹ huynh không?"
Nghe nói lập gia đình không chỉ xem mặt đối phương có đáng tin hay không mà còn phải xem cha mẹ có vướng bận gì không nữa.
Hạ Hắc Tử bất tri bất giác bước theo Thư Hương ra bên ngoài, mặt đen biến thành màu gan heo, rốt cục ủ rũ nói ra một câu: "Cha ta không có đánh mẹ ta, nhưng mà.....cha ta thường bị mẹ ta đánh chạy khắp sân" Ước chừng việc này quá mất mặt, mặt hắn hầu như cúi thấp xuống tới ngực.
Nhưng mà muội muội của Liên Hương đã hỏi, thì hắn phải nói thật thôi....
Thư Hương "Phốc" một tiếng bật cười.
Hán tử kia vừa ngay thẳng lại đáng yêu, tại thời điểm nàng không có mục tiêu sống như lúc này, thật ra nàng có thể lựa chọn một người như vậy cho chính mình đi?
Bất quá sự thật hoàn toàn khác với suy đoán.
Hạ Hắc Tử bị nàng một đường gặng hỏi đi tới viện của Liên Tồn, nàng hướng Liên Tồn nói thẳng, nàng coi trọng Hạ Hắc Tử, muốn gả cho Hạ Hắc Tử, tuy rằng sắc mặt Liên Tồn biến ảo kỳ lạ, nhưng cũng chưa từng nói câu gì, ngược lại là Hạ Hắc Tử lại nhảy dựng lên.
"Ngươi nói cái gì vậy? Ta không muốn cưới ngươi! Kiên quyết không thể cưới ngươi!"
Thư Hương là người của hai thế giới, lần đầu cầu hôn nam nhân liền thất bại mà về, sắc mặt khó coi đến mức có thể suy nghĩ là biết. Nhưng người không đợi ta, chỉ sợ qua cửa này sẽ không có cửa tiếp theo để nàng chọn được, nàng âm thầm cắn răng: Khó có khi cô nương ta chịu gả, con gấu ngốc này lại không chịu cưới? !
Chắc tên Hạ Hắc Tử này cũng không thể gây ra chuyện gì đâu, càng không biết nàng muốn gả cho ai. Người này nói mấy câu cũng biết là người ngay thẳng không gây hấn với ai, chỉ cần lừa gạt hắn, quay đầu lại là có thể học như mẹ hắn... uy vũ đánh cha của Hạ Hắc Tử chạy trối chết...
"Hắc Tử ca, ta biết viết chữ tính toán sổ sách, giặt quần áo nấu cơm..." Nàng mong mỏi vặn vặn ngón tay, hi vọng Hạ Hắc Tử có thể thay đổi thái độ với mình.
Nào biết Hạ Hắc Tử nghe nói như thế, giống như bị lửa cháy phải mông lui về phía sau, liều mạng xua tay: "Ta đây càng không thể cưới ngươi!"
Thư Hương hoàn toàn choáng váng.
Chẳng lẽ nàng phải nói không biết làm cái gì mới tốt?
Có lẽ vị đại nương kia dạy con của mình không giống người thường, cho nên con trai của bà tiêu chuẩn cưới vợ cũng bất đồng so với người khác sao?
Liên Tồn sờ lên chòm râu ngồi xem kịch vui.
Tiểu nha đầu tiến một bước, thì Hắc Tử lại lui một bước, mặc dù nàng võ mồm lanh lợi, nhưng Hắc Tử lại tránh nàng như tránh rắn rết, thân mình cao lớn cương mãnh, mắt thấy hắn đã bị dồn ép đến góc tường trong viện. Huống hồ, lúc này Bùi Đông Minh vừa mới xuất hiện tại cửa viện, nhìn thấy một màn này khuôn mặt liền đen hơn nửa, nhìn người vợ mà mình chọn trúng lại đang dọa Hạ Hắc Tử muốn khóc.
"Hắc Tử ca, huynh nói xem, ta sai chỗ nào? Huynh nói đi ta sẽ sửa mà! Huynh không thích ta ở chỗ nào, ta sửa vẫn không được sao?"
Thư Hương cũng muốn khóc!
Cầu hôn khó như vậy sao?
Những nam nhân kia khi cầu hôn như thế nào vậy nhỉ?
Trong đầu nàng nhanh chóng nhớ lại kinh nghiệm của kiếp trước, hi vọng có thể mau chóng xoay chuyển được thế cục.
Mặt Hạ Hắc Tử đen lại, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua tiểu cô nương nào có gan lớn như vậy, hắn đem toàn bộ tay chân của mình co quắp thu lại, ý đồ muốn giấu mình trong bóng tối, nhưng mà thể tích của hắn quá mức khổng lồ, cho nên không thể thực hiện được.
"Cô nương... Ta... Ta... Ngươi như vậy tốt lắm..." Đây không phải là ép người ta nói lời không thật lòng sao?
Thư Hương nhắc nhở chính mình, giọng nói nhất định phải mềm mại, không cần dọa tên này sợ quá mà bỏ về, chờ thành thân xong đóng cửa phòng lại mới chuẩn bị thu thập hắn sau. Xem bộ dạng sợ hãi rụt rè của hắn, tính tình nương hắn xem ra muốn do chính mình đến kế thừa rồi.
"Hắc Tử ca, nếu huynh chê ta vì ta biết làm mấy chuyện này, thì ta kỳ thật....cũng có thể sẽ không làm mấy thứ này. Nếu huynh không cho ta giặt quần áo nấu cơm... Ta sẽ không để ý đâu".
Hạ Hắc Tử cố lấy dũng khí phản bác: "Những việc này là do nữ nhân làm, làm sao ngươi lại bảo ta làm chứ?"
Thì ra tên này vẫn giống tư tưởng của tất cả nam nhân ở đây, đều có chủ nghĩa nam tử hán, nữ nhân lo việc trong nhà, nam nhân lo việc bên ngoài! Nàng còn tưởng rằng nương của hắn còn chưa giáo dục thích đáng, cha của Hắc Tử kỳ thật cũng xuống bếp nấu cơm mà.
"Được rồi! Hắc Tử ca không muốn làm thì không cần làm, ta làm là được. Nhưng mà huynh nên lấy ta... nếu huynh không lấy ta... Nếu không lấy, ta sẽ khóc..." Đều nói nước mắt của nữ nhân là vũ khí bí mật cuối cùng, cũng không biết tên này có sợ nữ nhân khóc hay không?
Thư Hương đưa tay ra sau lưng, ở trên lưng mình dùng sức cấu, véo một phen, thoáng chốc đau đớn làm nước mắt rơi xuống, hiệu quả thật kinh người.
"Hắc Tử ca...huynh..." Nước mắt vui mừng từng chuỗi chảy xuống, trong lòng Hạ Hắc Tử ủy khuất, hắn rõ ràng mới là người bị buộc phải cưới, vì cái gì mà tiểu cô nương này lại khóc thương tâm như vậy chứ?
Bùi Đông Minh đứng ở cửa đem một màn này xem vào trong mắt, khóe môi nhịn không được giương nhẹ lên.
Hắc Tử huynh đệ, tốt lắm!
Hạ Hắc Tử vươn tay ra, muốn thay nàng lau nước mắt, nước mắt nóng bỏng vui mừng nhất thời rơi ở trên lưng bàn tay của hắn, giống như bị nóng, hắn quýnh lại rút tay trở về, tiểu cô nương khóc hết sức, vừa kéo tay vừa hỏi: "Hắc Tử ca... Huynh... Huynh có cưới ta không ... huynh nói mau đi..."
Mẹ nó! Bức hôn cũng quá khó đi!
Thư Hương liều mạng chớp mắt, trong lòng nhịn không được mắng chửi một câu.
"Ngươi gầy như vậy, nhìn cũng biết không phải là dễ nuôi, còn có thể đọc sách viết chữ, trong bụng không biết có bao nhiêu mưu kế nữa, cho dù ngươi có đánh chết ta thì ta cũng không cưới ngươi!" Hạ Hắc Tử cố lấy dũng khí, một bộ dáng khẳng khái hy sinh, ghét bỏ nhìn Thư Hương.
Nước mắt của nàng ở trong hốc mắt lăn mấy giọt, cuối cùng dừng lại.
Hóa ra ‘gầy’ cũng là lý do bị ghét bỏ?
Trong vòng hai ngày nữa, không biết có thể ăn để béo lên không?
Hết chương 9.
2 nhận xét:
ôi thật k thể ngờ Thư Hương cũng có mặt dễ thương như thế đấy ^^ Lại còn ở đâu cái lý tính tình của nương hắn là để nàng đến kế thừa chứ =)))) Ôi chao, Hắc Tử kia có bà mẹ la sát như thế nào còn dám đi rước về 1 cô vợ giông hệt mẹ mình chứ =)))))K biết Minh ca sẽ làm gì để dụ được vợ về nhà đây, mong chờ các chương sau ^^ Thank các nàng nhiều nhiều <3 <3 <3
Cảm ơn nàng nhiều nha ^^
Đăng nhận xét