>

2 thg 8, 2015

[ Tội thê ] - Chương 5

Chương 5: Chọn lựa

Edit : Dứa Dứa
Beta : Rain Love

Trước cửa có quân sĩ cầm bản danh sách có ghi tên tất cả các nô bộc trong Lâm phủ, gọi tên ai thì người đó bước ra hỏi sơ qua mấy câu, rồi có quân sĩ áp giải ra sân, không biết bị đưa đến nơi nào.


Thư Hương và Liên Hương nắm chặt lấy tay nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi khó dấu được từ trong ánh mắt của đối phương.

"Muội muội, không phải chúng ta cũng bị bán đi đó chứ?"

Thư Hương lắc lắc đầu, ngay cả nàng cũng không biết những người được gọi tên là bị bán đi hay là đưa đến một nơi nào khác, cho dù là đưa đi nơi nào, thì chắc chỗ đó cũng chẳng tốt đẹp gì?

Ba ngày nay, những bà vú già và nha hoàn trẻ tuổi trong phủ đều bị nhốt ở trong viện của Đại phu nhân, không biết bất cứ tin tức gì về việc xảy ra bên trong phủ, quản gia quản lý mọi việc trong viện của Đại phu nhân ở Lâm phủ từ trước đến nay cũng không biết đã bị bắt nhốt ở nơi nào.

Quân sĩ đứng ở cửa cao giọng hô lên: "Hoài Hương ——", Hoài Hương từ trong đám người đi ra, sợ hãi rụt rè đến trước cửa viện, quân sĩ kia không biết thấp giọng hỏi câu gì đó, Hoài Hương lắc đầu, liền bị giải đi mất.

"Thư Hương ——"

Nghe thấy tiếng hô này quả thực giống như tiếng gọi truy hồn đoạt mạng, hai tỷ muội đều run rẩy co người lại, nước mắt Liên Hương rơi xuống, chỉ có thể nghẹn ngào nói ra hai chữ: "Muội muội. . . . . ." cầm chặt lấy tay Thư Hương như muốn xương cốt gắn liền không rời.

Thư Hương cũng thấy hốc mắt chua xót, chỉ dám cúi đầu nói một tiếng bảo trọng, rồi vội vàng bước nhanh ra cửa.

Quân sĩ đứng gác cửa có vài phần hiền lành, nhìn cao thấp đánh giá nàng một phen, ánh mắt có điểm kỳ quái, hỏi một câu không liên quan chút nào: "Ngươi đã thành thân chưa?"

Thư Hương lắc đầu, nội tâm nàng gắt gao siết thành một đoàn, âm thầm phỏng đoán thành thân hay không thành thân thì có quan hệ đến giá trị con người khi bị bán đi sao? Nàng hoàn toàn xa lạ đối với thế giới này, không biết những nô bộc trong phủ của quan viên bị hoạch tội sau này sẽ như thế nào, cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi.

Quân sĩ này không hỏi thêm câu gì nữa, gật đầu với một quân sĩ đang đi tới, quân sĩ kia liền dẫn nàng đi vào trong viện của Nhị phu nhân ở gần đó.

Từ trước đến nay Thư Hương chưa lần nào đi đến sân nhỏ trong viện Nhị phu nhân. Sau khi đi vào mới phát hiện mười mấy bà mụ đứng ở trong viện, đứng đầu là hai ma ma có sắc mặt rất là nghiêm túc, một người có xương gò má hơi cao, còn một người có thân hình mập mạp, tóc đều được quấn lên cẩn thận, những người vừa vào đều bị đưa đến bên cạnh hai ma ma, họ xem xét kỹ lưỡng từ đầu tới chân kể cả dáng vẻ đi đường của các tỳ nữ.

Điệu bộ này không khác gì với cách tuyển chọn nha hoàn, bên cạnh còn có người chuyên môn cầm văn bản ghi ghi chép chép.

Đến lượt Thư Hương, nàng cũng không bị gây khó dễ gì, rất nhanh được đưa đến đứng chung với một đám nữ tử khác, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Hoài Hương.

Có lẽ Hoài Hương đứng chung với một đám người xa lạ nên cảm thấy may mắn khi nhìn thấy nàng, trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng, khó có lúc khách khí lên tiếng chào hỏi nàng như vậy: "Thư Hương muội muội, sau này hai tỷ muội mình ở cùng nhau rồi."

Thư Hương khách khí gật đầu: "Về sau phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."

Tình huống đã như thế này đoán cái gì cũng uổng công mà thôi. Nàng nghĩ thông suốt rồi nên trong nội tâm càng trấn định thêm rất nhiều.

Trong viện thấy càng lúc càng nhiều nữ tử bước vào, Thư Hương tinh tế quan sát xung quanh, ở đây toàn là những thiếu nữ chưa thành thân, mà ít tuổi nhất cũng khoảng mười lăm tuổi, lớn nhất là mười tám mười chín tuổi, đến một vú già đã thành thân rồi cũng không có, trong đầu nàng có một suy đoán mông lung, mơ hồ mà lại đang miêu tả rất sinh động.

Trong lúc này còn xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ, càng chứng thực suy đoán của nàng là đúng.

Đại nha hoàn Nhụy Nhi ở trong phòng Nhị phu nhân vừa tiến vào, bị ma ma đứng đầu nhìn vài lần, ma ma có xương gò má cao lạnh lùng mở miệng: "Ngươi đã bị phá thân, không còn thân thể trong sạch nữa?"

Mặt Nhụy Nhi đỏ lên, cắn môi không biết làm sao nhìn ma ma kia, chết cũng không chịu mở miệng thừa nhận.

Nàng ta vẫn chưa thành thân, năm nay cũng chỉ mới mười sáu tuổi, bộ dáng xinh đẹp, là nha đầu xinh đẹp số một số hai trong viện Nhị phu nhân, ở Lâm phủ cũng được coi là nha hoàn có thể diện, sao biết hôm nay bị lời nói từ miệng của ma ma này nói mình không còn trong sạch, nhất thời xấu hổ quẫn bách khôn cùng, nước mắt theo đó mà chảy xuống.

Một ma ma béo kia khóe môi xẹt qua một giọng mỉa mai, " Ngươi ít thể hiện vẻ mặt đáng thương để lừa gạt đàn ông này đi, lông mày rời rạc thế kia, mà còn chưa thành thân đã mất sự trong sạch, ở trong này giả bộ dạng đơn thuần làm cái gì? Áp giải xuống đi!"

Nhụy Nhi "Oa" một tiếng khóc to lên, giãy dụa không chịu cho hai quân sĩ áp giải đi. Hoài Hương đứng ở bên cạnh Thư Hương "Xí" một tiếng cười lạnh, cúi đầu nói: "Ngày xưa ta thấy Nhụy Nhi vênh mặt đắc ý, thì ra đã sớm không còn. . . . ." Nói xong che miệng cười thầm.

Trong lòng Thư Hương cảm thấy chán ghét, im lặng xê dịch qua bên cạnh một chút đứng cách xa nàng ta ra.

Nàng thầm nghĩ: nếu là Đại thiếu phu nhân cho ngươi cơ hội, sợ là bây giờ ngươi cũng giống như Nhụy Nhi mà thôi?

Trong nội tâm nàng cảm thấy chán ghét Hoài Hương ra vẻ ta đây, liền nhìn thấy Liên Hương đang bước vào sân, trong lòng nhất thời cao hứng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai ma ma kia.

Hai ma ma vừa trải qua chuyện Nhụy Nhi, phàm là nha hoàn bị áp giải vào sân, càng khắt khe quan sát tỉ mỉ, từ tư thái đi đường đến đuôi lông mày khóe mắt đều bị kiểm tra chặt chẽ, ngay cả Thư Hương cũng cảm giác được tay chân nàng run lên bần bật, cuối cùng Liên Hương cũng được lọt qua cửa.

Từ lúc nãy đến giờ hai người bất quá là đứng mỗi người một sân, vậy mà lúc này có cảm giác giống như đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, khóe mắt đều có nước mắt mỉm cười nhìn nhau, tay nắm thật chặt không chịu buông ra.

Hoài Hương thấy hai người thân thiết như vậy, hừ lạnh một tiếng bỏ đi, nàng ta bèn chen chúc lách tới đứng chung với mọi người. Từ trước đến nay hai người đều gần gũi thân thiết như vậy, ở tình huống như hôm nay mà vẫn còn được ở chung cùng nhau, chua xót vui sướng, ngũ vị đều đủ, nào có thời gian để ý tới Hoài Hương nữa.

Giữa trưa quân sĩ mang cơm tới, đợi mọi người ăn cơm xong, rồi các nàng đều bị đưa đi ra hướng cửa sau của Lâm phủ, mười người ngồi chung một chiếc xe ngựa, mỗi xe có một vị ma ma đi theo, tổng cộng có sáu chiếc xe ngựa, thế nhưng tất cả đều là những nha hoàn trẻ tuổi ở Lâm phủ chưa từng có hôn phối.

Xe ngựa xuất phát được một khắc đã đi tới cửa thành, nghe được thủ vệ canh cửa thành hỏi phu xe, Thư Hương mơ hồ nghe được vài từ, giống như là "đưa đến biên quan. . . . . ." , nàng muốn nói cho Liên Hương biết, nhưng mà nhìn thấy vị ma ma thô kệch ngồi ở trong xe, rốt cục nhịn xuống không nói gì.

Lần đầu tiên nàng đến kinh thành, chen chen chúc chúc ngồi ở trong xe ngựa, cùng một đám hài tử lớn nhỏ đều bị bán đưa vào Lâm phủ, chỉ một lần chính là bốn năm rồi, vạn lần cũng không nghĩ tới lúc rời đi cũng là tình trạng y hệt như vậy.

Đi trên đường cũng được một thời gian dài, lúc xe ngựa ngừng lại, nàng ước chừng cũng đã đi được bảy tám ngày, cảm thấy trên người cũng đã bốc mùi rồi, ngồi ở trong xe ngựa suốt ngày, thân mình đều cương cứng mỏi nhừ cả người.

Vị ma ma thô kệch xuống xe ngựa trước, sau đó chờ các nàng đều bước xuống dưới hết. Nàng và Liên Hương dắt tay nhau bước xuống dưới, thiếu chút nữa hoảng sợ.

Xe ngựa của các nàng đứng ở trước cửa của một trạm dịch, đèn đuốc chiếu sáng tứ phía, xung quanh đều là các tướng sĩ mặc áo giáp, sáu chiếc xe ngựa đứng ở giữa. Nhìn thấy các cô nương trẻ tuổi từ trong xe ngựa xuống, ánh mắt những binh sĩ kia đều sáng quắc cứ nhìn chằm chằm.

Liên Hương đỏ mặt kéo tay Thư Hương, xấu hổ quẫn bách cơ hồ muốn tìm chỗ trốn đi. Ánh mắt Thư Hương nhìn qua đánh giá xung quanh một lần, liền nhìn thấy Tả Thiên từ đằng xa đang đi đến.

Mặc dù, nàng không biết tên họ của vị tướng quân trẻ tuổi này, nhưng có thể đồng ý đề nghị của nàng, chắc cũng phải là hạng người có tâm địa thiện lương, ánh mắt không khỏi dừng trên người hắn lâu thêm một chút.

Không ngờ rằng ánh mắt này bị nam tử trung niên đi bên cạnh Tả Thiên thấy được, nam tử râu dài kia khẽ cười một tiếng, "Từ lúc tướng quân mới xuống ngựa, liền đã có ánh mắt của tiểu cô nương luôn nhìn theo kìa."

Tả Thiên nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn lại đây, trên mặt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc, miệng nổi lên ý cười nhợt nhạt, thì ra tiểu cô nương này thật sự được tuyển chọn, thế mà chưa từng bị Lâm đại thiếu gia nhúng chàm sao?

"Quân sư, miệng ngươi luôn khen ngợi chủ ý đem tất cả sách trong thư phòng Lâm phủ đều quyên góp cho Tướng Quốc Tự, giúp đệ tử bần hàn mượn sách đọc là chủ ý từ bi, làm sao vừa nhìn thấy người nghĩ ra kế này mà còn muốn trêu chọc mấy câu thế?"

Nam tử trung niên này nắm giữ chức quân sư bên người Tả Thiên không rời mấy năm nay, họ Liên tên Tồn, thái độ làm người rất là thú vị, chính là người bên cạnh Tả lão tướng quân năm đó, từ lúc Tả Thiên vào trong quân doanh, lão tướng quân liền đưa Tả Thiên giao cho Liên Tồn, nếu là đại sự quan trọng trong quân doanh, Tả Thiên đều thương nghị cùng với hắn.

Liên Tồn vốn muốn trêu ghẹo Tả Thiên một hai câu, làm sao biết lại bị đối phương trêu ghẹo lại, xoay người đứng im ôm quyền về phía với tiểu cô nương kia, hắn vốn là người thẳng tính, không nghĩ đến tiểu cô nương kia thực sự nhẹ nhàng cúi người, hướng về phía hắn thi lễ đáp trả, thật không giống như một tiểu cô nương chỉ mới có mười mấy tuổi hay thẹn thùng, nàng thản nhiên chậm rãi đi theo mấy ma ma thô kệch kia.

Tả Thiên khẽ cười một tiếng: "Như thế nào?"

Liên Tồn vuốt vuốt  râu cân nhắc một lát, cười nói: "Tướng quân xác định việc hôn phối của các tướng sĩ trong quân doanh lần này đều giao cho lão phu toàn quyền xử lý?"

Tả Thiên cười khổ một tiếng: "Quân sư cũng biết trước mắt ta chưa từng thành thân, việc này hoàn toàn không biết gì. Nếu đã cầu bệ hạ ân chỉ cho họ đến đây, tất nhiên là muốn tác hợp cho mấy đôi nhân duyên được mỹ mãn rồi. Chuyện này nếu quân sư mặc kệ không lo thì chẳng lẽ là phụ thân của ta đi lo liệu sao?"

Liên Tồn cười to: "Ta nghĩ tướng quân giết địch anh dũng như vậy, tất nhiên không sợ bất kì việc gì, thì ra cũng có việc mà tướng quân không làm chủ được?!"

Hai người nhịn không được nhìn nhau cười.

Vốn dĩ nhiều thế hệ Tả gia đều đóng quân ở biên quan. Lần này Tả Thiên quay về kinh thành báo cáo công tác, cũng vừa trải qua sự rung chuyển mạnh trong triều đình, nhiều người bị buộc tội, Tam hoàng tử kết bè kết phái cùng Vạn quý phi tạo phản.

Tam hoàng tử đã bất mãn với Thái Tử từ lâu, trong tối ngoài sáng ngáng chân không biết bao nhiêu lần, Vũ đế làm như không nhìn thấy, sao biết lần này đã động tới điểm mấu chốt của Vũ đế, đem Vạn quý phi được sủng ái nhất nhốt vào lãnh cung, Tam hoàng tử bị lưu đày, những người bên phe ủng hộ Tam hoàng tử tất nhiên cũng gặp đại họa.

Tả Thiên bị phái đến Lâm phủ tra xét nhà, thấy Thư Hương vì bảo vệ những quyển sách mà nghĩ ra được đối sách này, liền nghĩ đến các binh sĩ lớn tuổi đang đóng quân ở biên quan, nhưng biên quan lại nghèo khó vất vả, nên có rất ít nữ tử nguyện ý đến biên quan chịu khổ.

Mấy năm nay đóng quân ở đây không xảy ra trận đại chiến lớn nào với tộc man di, nhưng vẫn thường xuyên có những trận chiến ma sát nhỏ, cho nên tướng sĩ biên quan muốn giải ngũ về quê lấy vợ sinh con cũng không được, những nha hoàn ở Lâm phủ này chính là để gả đi, Lâm phủ bị hoạch tội, chỉ có thể chọn một ít nữ tử có xuất thân trong sạch gả đến biên quan.

Khi màn đêm buông xuống cũng xét nhà xong, hắn vào cung phục mệnh, thuận tiện nhắc tới chuyện này, không ngờ lúc đó Vũ đế cũng vui vẻ đồng ý, liên tục khen ngợi hắn mấy câu, vì thế mà chuyện này cũng đã quyết định xong.

Về phần bọn nha đầu ở Lâm phủ được chọn trúng, chính là đám người Thư Hương và Liên Hương, đến bây giờ còn chẳng hay biết chuyện gì, không biết chính bản thân mình đã bị Tả Thiên ba hoa với Vũ đế, cứ thế quyết định xong việc này.


Hết chương 5.

Không có nhận xét nào: