>

31 thg 8, 2015

[ Tội thê ] - Chương 10

Chương 10: Xuất giá


Edit: Choi
Beta: Rain Love


Thư Hương hoàn toàn không ngờ được, trong cùng một khoảng thời gian mà đả kích nối gót nhau tới.


Hạ Hắc Tử lấy một tư thái quyết tuyệt từ chối cửa hôn sự này mà chạy trối chết. Bùi Đông Minh cũng đồng dạng có thái độ kiên quyết như thế.

"Ta sẽ không cưới Liên Hương cô nương."

Thư Hương đang chìm trong cảm xúc u ám vì bị Hạ Hắc Tử ghét bỏ, chợt nghe thấy lời nói này, theo bản năng liền quay đầu hướng về phía Liên Tồn xin sự giúp đỡ.

Không phải Liên tiên sinh đã đồng ý chu toàn việc này rồi sao? Chẳng lẽ là do không lấy được bạc nên không chịu làm việc?

Vẻ mặt Liên Tồn trấn định đứng lên, từ chối nói: "Tướng quân tìm ta có việc, ta đi trước đây." Nói xong hắn đi ra bên ngoài sân dạo vài vòng hòng tránh né ánh mắt nhìn chằm chằm của Thư Hương.

Mới vừa rồi được chứng kiến bộ dáng của tiểu cô nương đang bức hôn, vạn nhất bị nàng bắt được hắn bàn bạc với Bùi Đông Minh kế hoạch ép hôn thì....Hắn đã là lão già khọm rồi, không chịu đựng nổi nữa đâu.

Thư Hương bị cự tuyệt, sĩ khí có cao đến đâu cũng không tránh khỏi có mấy phần sa sút. Nàng rũ mắt cụp đầu ngồi xuống ghế, núp cả người vào trong ghế bành to rộng của Liên Tồn, suy nghĩ một hồi rốt cục cũng nổi giận, lấy dũng khí ngẩng cao đầu, can đảm nhìn chăm chú vào Bùi Đông Minh, quyết định vì Liên Hương biện bạch một lần.

Quả nhiên là mình đã quá nóng vội mà bức bách Hạ Hắc Tử. Có lẽ, chuyện này là do Bùi giáo úy châm chọc khiến hắn nghĩ Thư Hương to gan, là nữ tử không biết e thẹn nên mới cự tuyệt hôn sự chăng?

Nàng cười khổ sờ đầu của mình, đúng là người đang gặp nguy cơ và người được giải trừ nguy cơ thì phản ứng theo bản năng sẽ có những tính chất khác nhau.

Ví dụ như ở Lâm phủ, tiểu nha đầu mắc lỗi nhẹ thì bị phạt hèo, nặng thì bị sẽ bán vào thanh lâu, kỹ viện hoặc những địa phương đáng sợ khác. Thời điểm mới bước vào Lâm phủ, nàng đã từng chứng khiến một nha đầu đang sống sờ sờ bỗng dưng bị đánh chết. Khi đó nàng mới biết ở thế giới này, thứ không đáng giá nhất chính là mạng sống của nô tỳ tôi tớ, bị chủ nhà đánh chết chẳng qua chỉ cần một cái chiếu cuốn mang đi chôn là xong.

Khi đó nàng liều mạng cảnh tỉnh chính mình nhất định phải học được cách tự bảo vệ lấy bản thân. Giả ngu trước mặt người khác, không tranh tài hiếu thắng, không cùng người khác đấu võ mồm, cố gắng giao hảo với mọi người chung quanh….Có lẽ thế giới này không ai có thể lý giải được sự tĩnh mịch bất lực lúc này của nàng, cái loại tâm tình lạnh thấu xương ấy. 

Giúp mọi người làm điều tốt chỉ vì muốn cho cuộc sống của mình có thể trôi qua êm đềm hơn một chút. Liên Hương đối đãi yêu thương nàng như tỷ muội ruột thịt trong nhà, thời gian ba năm ngắn ngủi nhưng cũng đủ để ủ ấm cho trái tim băng giá của nàng.

Sau khi biết Tả Thiên muốn thay các nàng tháo bỏ nô tịch, hơn nữa vì trong quân tướng sĩ nhiều người chưa có hôn phối, nàng nghĩ Lâm phủ đã lụn bại suy tàn, không thể tiếp tục đánh chết nô tỳ như trước, số mệnh của chính bản thân mình rốt cục cũng có thể nắm chắc trong tay rồi.

Có lẽ nàng nên cảm thấy may mắn, cuối cùng nàng còn có chút giá trị, không phải sao? Dù rằng số phận nữ tử ở đây rất buồn khổ, hôn sự không phải tự do mình định đoạt, phải gả cho một người hoàn toàn xa lạ, hoàn cảnh sinh tồn cũng đầy ác liệt, con đường phía trước thật mờ mịt. 

Thế nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng phải sống sót, cố gắng sống thật tốt!

Vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng mới nghĩ đến phương pháp ‘tiên hạ thủ vi cường’ chọn cho Liên Hương và mình một vị phu quân tốt. 

"Bùi giáo úy, thật ra huynh và Hắc Tử ca là đồng đội với nhau, quan hệ chắc cũng không tệ chứ?"

Con gấu ngốc Hạ Hắc Tử kia ở trên đấu trường cùng hắn đánh đấm đến ngươi chết ta sống, nhưng ra chiến trường lại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, còn thay đối phương chắn đao kiếm… Như thế này đại khái cũng coi như quan hệ không tệ đi?

Bùi Đông Minh gật đầu, không rõ tiểu nha đầu này muốn nói chuyện gì.

"Thực ra… Bùi giáo úy nhìn ổn trọng uy nghiêm, Hắc Tử ca thì cộc lốc ngây ngô, tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, lại là huynh đệ sinh tử nữa…”

Bùi Đông Minh khó hiểu nhìn nàng… Cô nương này rốt cuộc muốn nói gì đây?

"Liên Hương tỷ tỷ và ta tuy rằng là tỷ muội nhưng tính cách hai người cũng hoàn toàn tương phản."

Bùi Đông Minh phảng phất có chút minh bạch, chẳng lẽ tiểu nha đầu này vẫn muốn làm thuyết khách? Hắn bất động thanh sắc ngồi đó nhìn nàng giống như kiến bò trên chảo nóng, vẻ mặt lo âu cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, giống như sợ câu tiếp theo hắn nói ra lại là lời cự tuyệt.

Bộ dáng này nhìn có chút đáng thương!

Tiểu cô nương này nếu không phải bị dồn đến đường cùng có lẽ sẽ không phải vắt óc tìm mưu kế gấp gáp đến như thế đâu.

Giờ phút này Bùi Đông Minh cũng không rõ cảm giác của mình là như thế nào, vừa thương tiếc lại vừa tán thưởng nàng, bất tri bất giác ánh mắt cũng nhu hòa hơn.

Thư Hương thấy thần sắc Bùi Đông Minh có dấu hiệu nhu hòa thì trong lòng mừng rỡ: "Ta cam đoan với huynh, Liên Hương tỷ tỷ vô cùng dịu dàng thiện lương, may vá cơm nước, việc nào cũng đều làm tốt, còn ta thì…”. Nàng tựa hồ như vắt hết sức suy nghĩ tìm từ ngữ để hạ thấp chính mình. Bùi Đông Minh cười thầm, quả nhiên là nha đầu bịp bợm mà.

"Liên Hương tỷ tỷ không đanh đá, lớn gan giống ta đâu. Tỷ ấy luôn nhã nhặn lịch sự … Xin Bùi giáo úy hãy cưới tỷ ấy đi!"

Đại ca ngươi tốt xấu gì cũng đừng nên cự tuyệt hết lần này đến lần khác như vậy chứ. Còn không phải là cùng một người sao, nếu ngươi không đáp ứng nữa thì đầu của bản cô nương đây cũng muốn hỏng mất rồi. 

Bùi Đông Minh nhìn bộ dạng của nàng lúc này, nhất thời có chút không đành lòng nhưng hắn phải làm cho nàng thất vọng rồi.

"Trong lòng ta đã chọn được một cô nương rồi, ta sẽ không cưới Liên Hương cô nương đâu."

Thư Hương kích động nhảy dựng lên: "Đại ca ngươi thật không có mắt nhìn, Liên Hương tỷ tỷ tốt như vậy ngươi lại không cưới, chẳng lẽ ngươi xem trọng bình hoa Hoài Hương kia sao? Ngươi chớ quên, Hoài Hương tuy rằng xinh đẹp nhưng nàng ta nhìn trúng Tả Tướng quân… À không, nàng ta chỉ mê tiền tài danh vọng của Tả tướng quân thôi." Dưới ánh mắt hứng thú dạt dào của Bùi Đông Minh, giọng nói của nàng càng ngày càng thấp, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Hôm nay quá mức kích động, dưới tình thế cấp bách nàng sớm đã quên ở cái thế giới này không thể tự do ngôn luận được.

Người nam nhân này có khi nào bị mình dọa cho choáng váng rồi không?

Thư Hương ảo não bụm mặt, nhịn không được ai oán một tiếng, xem ra chỉ có thể mặc cho số phận thôi, cố gắng hai ngày nay toàn bộ đều uổng phí hết rồi.

"Bùi giáo úy không muốn cưới Liên Hương tỷ tỷ thì đành chịu vậy, dưa hái xanh không ngọt, ngài ngồi đây nghỉ ngơi, ta đi về trước ." Nàng đứng lên, oán hận nguyền rủa một tiếng rồi đi ra ngoài, ngươi đúng là đồ có mắt không tròng chọn trúng Hoài Hương, nhưng người ta xinh đẹp cố tình lại chấm Tả Tướng quân kia rồi. 

"Cô nương xin dừng bước, có thể nói cho ta biết vì sao cô chọn Hắc Tử không?"

Về điểm này Bùi Đông Minh cực kỳ tò mò. Mới nhìn thấy Hắc Tử thể hiện bản lĩnh một chút, mà tiểu nha đầu này liền nhìn trúng con gấu ngốc nghếch kia. Không phải nàng cũng từng nhìn qua công phu của hắn hay sao? Tại sao lại không chọn hắn?

Thư Hương xoay người, thành khẩn nhìn hắn: " Chẳng lẻ huynh không cảm thấy tính tình của Hắc Tử ca thẳng thắn đơn giản, rất dễ dàng ở chung hay sao?" Chỉ vì tìm một cô nương mà lại đến nơi ở của các cô nương, tìm không thấy cũng sẵn sàng cất cao giọng hát, gọn gàng linh hoạt như thế mới đáng là bậc nam nhi chứ?

"Nếu không Bùi hiệu úy giúp ta nói một câu khuyên Hắc Tử ca để hắn cưới ta đi!"

Thư Hương vẫn chưa từ bỏ ý định, nam nhân ngay thẳng như thế nên thuộc về nàng mới đúng!

Khóe miệng Bùi Đông Minh co rút, Hắc Tử đúng là đủ thẳng thắn, thẳng thắn đến không tưởng tượng nổi.

Hắn đứng lên, chậm rì rì đi về phía tiểu cô nương ở trước mặt, khom lưng nhìn xuống. Tiểu cô nương có làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan thanh tú, mắt hạnh, chưa thể coi là tuyệt sắc mỹ nhân. Tuy rằng lúc nhìn thấy nàng đứng ở góc tường với tư thế muốn bức hôn người ta nhưng luôn lộ ra cỗ sức sống bừng bừng. Thành Vang Thủy này đất đai quá mức cằn cỗi, chỉ những sinh mệnh thực ngoan cường như cỏ dại mới có thể sinh sống lâu dài ở đây được.

Bùi Đông Minh vừa lòng nhìn tiểu cô nương ở khoảng cách gần như bị dọa sợ mà lui lại về phía sau từng bước lớn. Hắn không chút khách khí nhướng người về phía trước thò tay nhéo cái mũi nho nhỏ của nàng, thừa dịp nàng đang kinh hoảng thì trộm bỏ thêm một chút khí lực, vừa lòng nhìn đôi mắt nàng thấp thoáng ánh nước mông lung mới chịu dừng tay. Mắt chọn người của nàng cũng thực độc đáo đấy, khư khư nhắm trúng Hắc Tử, đáng bị phạt! (Choi: ta chém ~~ ta chém a ~~)

"Ta coi trọng một cô nương, không phải Hoài Hương mà là một người hoàn toàn khác."

Hắn buông nàng ra, đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Đêm mai là đêm thành hôn rồi, đến lúc đó quân sư sẽ nói cho nàng biết mình phải gả cho ai, nàng cũng đừng có phân cao thấp mà suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn trở về chờ được gả đi."

Nương tử này xem ra cần phải mau chóng động phòng mới có thể sống yên ổn được. Nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, lúc nhấc khăn voan lên không biết trên mặt tiểu nha đầu này sẽ có biểu tình như thế nào đây, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong nha.

Bùi Đông Minh mang vẻ mặt đầy ý cười rời đi khỏi viện của Liên Tồn, Thư Hương xoa xoa cái mũi âm thầm cảm thấy may mắn.

Vị Bùi hiệu úy này trước mặt Liên tiên sinh bày ra bộ dạng ổn trọng, tiên sinh vừa đi đã dám xuống tay khinh bạc nàng rồi, quả nhiên là đồ nam nhân lỗ mãng hai mặt mà. Dạng người như vậy từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không xứng với Liên Hương hiền dịu.

Nàng tức giận bất bình mà trở về, nghĩ tới đêm mai phải cùng nam tử xa lạ động phòng, lòng dạ không khỏi hỗn loạn thêm. Đợi khi về đến phòng nhìn thấy vẻ mặt Liên Hương lo lắng, Thư Hương lại thầm nghĩ: Nam tử trong quân doanh vô luận như thế nào cũng tốt hơn gấp trăm lần so với kẻ què quặt!

Năm mươi người làm hôn lễ ở trong mấy vạn quân mà nói lớn cũng không phải lớn nhưng cũng không thể coi là việc nhỏ được.

Thợ may tại Thành Vang Thủy phải mất ba ngày dùng hết toàn lực mới có thể may xong giá y. Đo đạc từng người, từng phần của hỷ phục là không có khả năng, thời gian quá gấp gáp, các chi tiết phụ cần thêu cũng đều giản lược nhất có thể, chỉ có cổ áo và cổ tay thêu Cát Tường là có chút khác nhau mà thôi.

Hạ Hắc Tử tính tình bướng bỉnh, quấn lấy Liên Tồn hỏi han liên tục, thẳng đến khi được xác nhận : "Liên Hương cô nương là một cô nàng phúng phính mũm mĩm" lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rút lui.

Trong doanh lựa ra năm mươi tư chú rể để thành hôn, tất cả đều là các tiểu tử tuổi còn trẻ, trừ bỏ cát bụi biên quan khiến cho làn da có chút ngăm đen thật ra thì đều là những binh sĩ khỏe mạnh đầy nghị lực.

********************

Tả Thiên vừa lòng nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của các huynh đệ đang mặc áo giáp – đôi mắt trông mong hướng về phía hắn chờ được lệnh mở cửa đón tân nương tử, trên mặt hắn cũng tràn đầy ý vui mừng.

Hỷ phục của tân nương không thể tiết kiệm, nhưng quần áo của các huynh đệ thì có thể, dù sao ở trong quân doanh mà thành thân mặc áo giáp đi đón dâu cũng coi như là có chút đặc biệt.

Đại hôn có rất nhiều việc phải làm, nạp thái - hỏi cát - thỉnh kỳ * mọi việc không thể thiếu nhưng đây là biên quan, sinh tử gắn liền một đường. Chủ sự trong quân doanh có niên kỉ lớn nhất là Liên Tồn cũng chưa từng thành thân, già đầu rồi mà vẫn lưu manh chạy khắp nơi, còn lại tất cả đều là một đám binh línhtrẻ tuổi, bởi vậy đối với đại hôn lần này Tả Thiên cùng các tân lang đều có chung một ý kiến: tự do muốn làm như thế nào thì làm.

( * ) Các công đoạn giống như rước dâu ở VN : dạm ngõ - ăn hỏi - đón dâu.

Tân lang cưỡi một con ngựa cao to, trước ngực có buộc một tú cầu màu hồng, Tả Thiên ra lệnh một tiếng, các tân lang trong ánh mắt hâm mộ của mấy nghìn binh sĩ đi đến phía sân của các tân nương tử.

Thư Hương và Liên Hương cuối cùng cũng trang điểm cho nhau xong, chỉ cần tô thêm chút son chút phấn. Liên Hương mặc hỷ phục trước, mặc xong càng phát hiện ra dáng người nàng ấy rấtt đẫy đà nở nang. Hỷ phục của Thư Hương ngược lại có phần hơi dài, kéo tà trải dài trên mặt đất, nàng phải vừa đi vừa chú ý không để mình dẫm lên váy mà bị ngã.

"Tỷ tỷ, muội không thở nổi mất. . . . . ." Nàng rốt cục cũng có cơ hội thể nghiệm được một phen cái gọi là tư vị bị ép duyên rồi.

"Muội muội đừng sợ, tỷ… tỷ cũng hơi sợ hãi..." Liên Hương vốn là hiền lành, quýnh lên đến nỗi cái trán đổ đầy mồ hôi, Thư Hương vội lấy khăn thay nàng ấy lau mồ hôi.

"Tỷ tỷ cũng đã biết động phòng…. động phòng như thế nào sao?" Nàng thuận thế ghé vào tai Liên Hương mở miệng trêu đùa.

Việ phổ cập tri thức trước hôn nhân nên do mẹ truyền đạt, đáng tiếc mẹ của nàng ... trong lòng Thư Hương ảm đạm lại muốn tìm chút chuyện dời đi lực chú ý, đành phải tìm cách trêu ghẹo Liên Hương.

Sắc mặt Liên Hương vốn đã có chút hồng nhuận, bị nàng nói những lời này càng thêm xấu hổ, hai má nổi lên rặng mây đỏ, thẹn quá giận dỗi mắng: " Tiểu nha đầu nhà ngươi, nói cái gì vậy chứ?"

Thư Hương trố mắt…. Này.. chẳng lẽ tỷ tỷ cái gì cũng không biết?

Nàng đành phải dán chặt vào tai Liên Hương thì thầm: “…. Vì thế…. hơi…. như vậy….Có thể hơi đau chút…. Tỷ tỷ cần chịu đựng….” Nói xong lỗ tai của nàng cũng hồng thấu luôn rồi.

Liên Hương một tay xoắn khăn, một tay nhẹ nhàng đánh Thư Hương, xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, đợi Thư Hương dặn dò xong rồi mới giơ nắm tay đấm nhẹ nàng hai cái: "Nha đầu này, cả ngày chỉ biết....." Ngẫm lại muội ấy trước kia hầu hạ ở đâu chứ, chính là thư phòng của Lâm đại thiếu gia, người kia là quỷ phong lưu, không bao giờ biết kiềm chế, không biết chừng mực, Thư Hương biết điều này cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nhưng mà…..Thư Hương không phải là.....sao ngay cả có đau hay không cũng biết được chứ?

Muội ấy không phải đúc kết kinh nghiệm từ bản thân chứ?

Trong đầu Liên Hương ầm ầm vang lên, nhất thời sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nắm chặt tay Thư Hương, nhỏ giọng xác nhận: "Muội......muội không có bị Lâm đại thiếu gia.....muội vẫn còn trong sạch chứ?"

Thư Hương sửng sốt, khôi phục vẻ mặt tươi cười, nhỏ giọng nói: "Tỷ thật sự là nóng vội nên mới nghĩ lung tung đi đâu vậy? Trước kia chúng ta đều bị hai vị ma ma chọn lựa qua rồi, nếu ta đã bị......Còn có thể đứng ở chỗ này được sao?"

Liên Hương lại đổ mồ hôi đầy đầu, không ngừng lấy khăn lau đi, "Là tỷ sốt ruột quá nên mới hồ đồ…..."

Hai người các nàng an ủi tán gẫu một lúc, Hoài Hương thu thập xong cũng quay lại, không ngừng chứng thực: "Thư Hương, ngươi không có vụng trộm giữ lại tờ giấy kia của ta đấy chứ, giao cho Liên quân sư chưa?"

Nàng ta cho rằng là cao lắm cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, lại không nghĩ tới đồ mai mối đưa tới có đến năm mươi bốn bộ, trong lòng nàng ta đang rất lo sợ.

Thư Hương chỉ cảm thấy nàng ta khẩn trương đến thảm thương, "Hoài Hương tỷ tỷ, ta với tỷ không thù không oán, tại sao ta lại đem đồ của tỷ giữ lại làm gì? Với lại, nếu chuyện ta giao thiếu lộ ra, Liên tiên sinh ắt cũng sẽ truy vấn."

Hoài Hương sờ sờ thái dương: "Ừ… Vậy là được rồi." Tâm thần bất định đứng ở trước gương tinh tế kiểm tra lại dung nhan của mình.

Bên cạnh có người trêu ghẹo nàng ta: "Hoài Hương, ngươi không bôi son đã là đẹp nhất trong tất cả tỷ muội ở đây rồi, bây giờ còn thoa son đánh phấn chắc chắn có thể đem Tả Tướng quân mê hoặc đến thần hồn điên đảo."

Hoài Hương nhìn dung mạo của mình trong gương cũng có vài phần vừa lòng, nàng ta cũng sớm thu thập xong mọi thứ, nữ tử trong này đều khen nàng xinh đẹp, đêm nay tướng quân tất nhiên sẽ không dời mắt khỏi nàng được, Hoài Hương nghe xong trên mặt càng thêm vài phần đắc ý.

Đám nữ nhân đang tán thưởng nhan sắc lẫn nhau thì bên ngoài vọng lại tiếng vó ngựa gấp gáp, binh sĩ thủ vệ hô lớn một tiếng: "Đón tân nương tử ~~~~"

Mọi người trong phòng nhất thời la toáng lên, loạn thành một đoàn.

"Đó là khăn voan của ta, Nhạn nhi ngươi cầm nhầm rồi."

"Cái này rõ ràng là khăn voan của ta mà."

"Này —— tranh nhau làm cái gì vậy, chỉ là mảnh lụa đỏ thôi mà, khăn của ai mà chả thêu hoa ở phía trên, còn không nhanh che mặt lại đi!!!"


Hết chương 10.


P/s : Chưa thấy cô nương nào có dũng khí cầu hôn như Thư Hương
mà còn bị đàn ông năm lần bảy lượt từ chối.  

1 nhận xét:

Bích Vân nói...

Thư Hương thật bá đạo dám bức hôn HT ca......xem Minh ca trừng phạt ty ntn nhé,.....