Chương 3: Lâm phủ sụp đổ.
Edit:
Dứa Dứa
Beta:
Rain Love
Chuyện của Mặc Hương làm cho các chủ tử Lâm phủ rất coi trọng, liền nghĩ cách tập trung bọn nha đầu khoảng mười tám tuổi lại để xem xét, thảo luận. Không đến ba ngày, bọn nha đầu mười bảy mười tám tuổi đều được định hôn sự.
Bây giờ ở thư phòng của Lâm đại thiếu gia chỉ còn có một mình Thư Hương, thấy nàng vẫn còn nhỏ tuổi lại quy củ, thành thật. Đại thiếu phu nhân làm chủ giữ nàng lại hai năm nữa.
Thư Hương vẫn chưa hay biết gì. Buổi tối trở lại phòng, nhìn thấy Liên Hương khóc, mắt sưng to như quả hạch đào, nhất thời dọa nàng giật mình.
"Liên Hương tỷ tỷ, ai khi dễ tỷ vậy?"
Liên Hương chỉ gục trên bàn tiếp tục khóc, không chịu được Thư Hương dây dưa hỏi han, nàng ấy mới bỏ lại một câu: "Đại phu nhân đem ta gả cho một tên què."
"A ___ Sao có thể như vậy? Ai ra cái chủ ý tồi tệ này?" Thư Hương cảm thấy như có sấm sét đang oanh tạc trên đỉnh đầu mình.
Vợ chồng Mang quản gia là nô tì lâu năm của Đại phu nhân , sinh ra một người con trai độc nhất tên là Mang Trung. Từ nhỏ học đã không giỏi, lại chỉ thích uống rượu bài bạc đánh nhau, đến cuối cùng bị người khác đánh gãy một chân, bởi vậy mà mọi người đều gọi sau lưng hắn là tên què.
Mấy năm trước, Mang ma ma cầu Đại phu nhân cưới một nha hoàn cho con trai mình. Từ lúc Mang Trung gãy chân đến nay rất hung dữ, chưa đến một năm mà đã hành hạ nha hoàn kia đến chết, nghe nói lúc chết nha hoàn kia đã mang thai được bốn tháng.
Thư Hương đến Lâm gia được bốn năm, đã gặp qua không ít chuyện, vậy mà giờ phút này cũng nhịn không được nước mắt lưng tròng: " Đây không phải là Đại phu nhân đẩy tỷ vào trong hố lửa sao? Tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ?"
Không quan tâm Thư Hương đề cập cái gì, Liên Hương vẫn còn khóc rất thương tâm, "Cùng lắm thì. . . . . . Cùng lắm thì ta treo cổ chết đi."
"Tỷ tỷ. . . . . . tỷ cho muội chút thời gian để nghĩ biện pháp đã. . . . . ."
Ngày hôm sau lúc đến thư phòng, Thư Hương cũng có chút mệt mỏi, không có chút tinh thần nào.
Nếu nàng có biện pháp, thì chính bản thân nàng cũng không cần phải lưu lạc tới hoàn cảnh như thế này?
Đi tới cái thế giới này đã mười mấy năm nên trí nhớ kiếp trước đã có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình là con gái của một gia đình bình thường, sau đó học xong rồi đi làm, làm việc ở bộ phận không quan trọng của một công ty lớn. Ngoài ý muốn đi tới cái thế giới này, tuy rằng trong nhà nghèo khổ, nhưng được cha mẹ yêu thương, bên trên còn có một huynh trưởng lớn hơn nàng vài tuổi, cũng coi như một gia đình hòa thuận ấm áp.
Lúc nàng tám tuổi, huynh trưởng cưới cô nương nhà hàng xóm. Chín tuổi phụ thân mất đi, đứa cháu nhỏ ra đời. Đến mười hai tuổi, mẫu thân qua đời chưa đến nửa năm, đã bị anh trai và chị dâu bán cho Lâm gia.
Lúc ấy nàng vẫn không thể tin được điều đó.
Lúc mẫu thân mất từng dặn đi dặn lại anh trai và chị dâu phải chiếu cố nàng, tương lai cần phải thay nàng tìm một mối hôn sự tốt. Lúc đó nàng còn khờ dại đi chất vấn anh trai và chị dâu, vì sao phải bán nàng đi?
Nếu không phải chuyện đó xảy ra trước mắt, thì nàng vẫn không thể tin tình thân lại nhạt nhẽo, mỏng manh như thế.
Huynh trưởng liếc nhìn ánh mắt như dao găm của vợ, lúng ta lúng túng nói: "Muội tử, ngươi cũng biết nhà chúng ta bần hàn, tương lai nào có tiền dư đặt mua đồ cưới cho ngươi?"
Tẩu tử ôm đứa cháu nhỏ mập mạp hôn một cái vào má nó, "Muội tử, qua năm mới cháu trai ngươi sẽ bắt đầu đi học rồi, nhà chúng ta còn chưa đóng nổi tiền học phí cho thầy dạy học nữa, chỉ cần có chút bạc bán muội này, tương lai cháu trai muội làm một chức quan, dĩ nhiên sẽ nhớ kỹ phần tốt này của muội."
Nàng cười lạnh mấy tiếng: "Tẩu tử nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt hay sao?"
Tẩu tử là một bộ dáng vì tốt cho nàng mà tận tình khuyên bảo: "Ta chỉ muốn muội sống những ngày tháng tốt lành thôi, không thể so với ta cùng ca ca muội, về sau trong nhà chỉ có thể trông coi vài mẫu đất khô cằn sống qua ngày, chịu khổ mà kiếm thêm tiền. Trước đây có khuê nữ nhà Nhị gia trong thôn vào làm nha hoàn nhà giàu người ta, mỗi tháng còn có một xâu tiền gửi về cho nhà nữa đấy."
Nàng ta lấy tiền bán nàng xong vẫn còn ngại không đủ, còn trông cậy nàng vào Lâm gia gửi tiền tiêu vặt hàng tháng về sao?
Khi đó nàng còn chưa có tên Thư Hương, vẫn gọi nàng là Tiểu Lật.
"Từ hôm nay ta bước qua cánh cửa này, các ngươi coi như ta đã chết ở bên ngoài, từ giờ trở đi ta không còn là muội tử của các ngươi nữa!" Nàng quỳ xuống hướng cửa nhà dập đầu thật mạnh ba cái cúng bài vị của cha mẹ, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống nhỏ từng giọt trên mặt đất, rất nhanh liền ngấm vào đất không thấy nữa.
Cháu nhỏ vươn tay phía nàng, "Cô cô, ôm!" Trên mặt cháu trai đầy vẻ ngây thơ, đơn thuần còn có chút vui mừng nữa. Giống như không lâu trước đây nàng vẫn luôn ngây thơ đi theo ỷ lại vào anh trai và chị dâu sống qua ngày như vậy.
Tiểu tử kia trơ mắt nhìn thấy cô cô ngày xưa thích nó nhất xoay người rời đi, đột nhiên khóc to lên. . . . . .
Đã qua mấy năm, bên tai nàng thường quanh quẩn tiếng khóc tê tâm phế liệt của cháu nhỏ, thời gian càng lâu tiếng khóc kia càng nhạt dần đi.
Nghĩ đến hoàn cảnh của Liên Hương lại làm nàng xúc động nhớ tới nỗi khổ riêng của bản thân mình, ngồi suy nghĩ những chuyện đã qua dần hiện lên trong đầu, bất tri bất giác mà đã tới giờ cơm rồi.
Ngày xưa sách trong phòng này vẫn là nàng với Mặc Hương trông coi, hiện tại không còn Mặc Hương nữa. Tới giữa trưa, Ngân Nhân trong viện Đại thiếu phu nhân tạm thời đến thay cho nàng.
Mấy ngày nay, Ngân Nhân vẫn mang tới một ít trái cây .
"Thư Hương tỷ tỷ, ăn trái cây này trước rồi đi ăn cơm sau?"
Thư Hương sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng ấy: "Làm chân chạy sai vặt thay Đại thiếu phu nhân hay phần thưởng của vị chủ tử nào cho muội ?"
Mặt Ngân Nhân đỏ bừng , vẻ mặt rối rắm nói: "Đại thiếu phu nhân sai muội đi tặng hạ lễ đến phòng Vân di nương. Vân di nương đưa một chút trái cây cho muội ăn, còn thưởng mấy văn tiền nữa."
"Vân di nương?"
Tất cả hơn mười vị chủ tử lớn nhỏ trong phủ, Thư Hương chưa từng nghe qua có một vị Vân di nương này .
Ngân Nhân cực kỳ hâm mộ giải thích: "Chính là Vân Hương tỷ tỷ trong phòng Lão phu nhân . Hôm qua Lão phu nhân đem nàng cho Nhị lão gia, vừa bước vào cửa mà đã là di nương rồi. Hôm nay muội gặp nàng ấy ăn mặc rất xinh đẹp đó."
Năm nay Nhị lão gia Lâm phủ cũng bốn mươi, năm mươi tuổi rồi; cũng đã có râu ria dài ngoẵng, mặt toàn nếp nhăn. Mà cháu gái của Nhị lão gia cũng chỉ nhỏ hơn Vân Hương mấy tuổi thôi.
Bữa trưa hôm nay, Thư Hương cũng không nuốt nổi một ngụm cơm, vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ phát sầu, ghê tởm đến buồn nôn.
Buổi chiều, lúc nàng đang ở trong thư phòng dọn dẹp lại sách cũ thì gã sai vặt thân cận của Đại thiếu gia đã dẫn theo Cố Kỳ Dương đến tìm nàng.
"Thư Hương tỷ tỷ, Đại thiếu gia kêu tỷ tìm vài cuốn sách cho Cố thiếu gia."
Thư Hương thi lễ, mời hắn vào, rót một chén trà nhỏ cho hắn uống, nhận lấy tờ giấy ghi chép hắn đưa tới có kể tên các quyển sách cần tìm trong thư phòng. Gã sai vặt kia năm nay khoảng mười ba mười bốn tuổi, là người yêu thích ầm ỹ náo nhiệt, đi theo Lâm Tú Hải lăn lộn đã quen, làm sao bình tĩnh ngồi ngốc trong thư phòng, đã sớm chạy đi đâu mất như một làn khói rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thư phòng chỉ còn lại hai người Thư Hương và Cố Kỳ Dương.
Vị Cố thiếu gia này cũng được xem như là một người có tài.
Nghe nói gia cảnh cũng không tốt lắm, cha mẹ mất sớm, dựa vào việc thuê hai cái cửa hàng sống qua ngày, nhưng rất thích đọc sách, lại là người có tài. Nghe thấy trong thư phòng của Lâm Đại thiếu gia có rất nhiều tàng thư quý hiếm, thế nhưng nghĩ ra biện pháp đánh cược với Lâm Tú Hải, tiền đặt cược nếu thắng là có khả năng tự do ra vào trong thư phòng của hắn.
Lâm Tú Hải xem sách trong thư phòng này không bằng một nửa hắn( vị Cố thiếu gia) đã xem.
Những việc này đều là do Mặc Hương hỏi được từ chỗ Lâm Tú Hải, rồi quay về kể lại cho Thư Hương nghe: " Bất quá chỉ là một kẻ nghèo kiết xác hủ lậu mà thôi, tương lai khảo thí đậu hay rớt ai mà nắm chắc được? Tại Đại thiếu gia nhìn hắn ta đáng thương nên mới cố ý thua hắn đấy." Nói đến những điều này, vẻ mặt Mặc Hương tỏ ra khinh bỉ.
Thư Hương cúi đầu thở dài một tiếng, ngày đó không biết vì sao nhịn không được thay vị Cố công tử kia biện giải một hồi: "Mặc Hương tỷ tỷ, ta và ngươi đều là người làm dưới chân kẻ khác, tội gì phải nói ra những lời như vậy? Vị Cố công tử này có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để đọc sách tiến bộ, cũng là người có chí khí. Tỷ tỷ đã nghe qua câu này chưa ‘ Ninh lấn chim sáo đá, mạc lấn thiếu niên nghèo*?’ chưa biết được tương lai Cố công tử có thể có được tiền đồ rộng lớn đấy."
( * )chưa đến lúc bạc đầu thì không biết ai là kẻ hèn đâu.
Mặc Hương còn định nói thêm, vừa quay đầu đột nhiên nhìn thấy một nam tử đứng trước cửa, dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng nõn, lông mày tuấn lãng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào chỗ hai nha hoàn đang đứng trong phòng, người này đúng là Cố Kỳ Dương.
Lúc đó, hắn đến thư phòng Lâm gia cũng ba bốn lần rồi, tuy rằng mỗi lần đều là hai nha đầu ở đây hầu hạ trong thư phòng, nhưng người tìm sách luôn là tiểu nha đầu trầm mặc ít lời, hay cúi đầu nhìn không rõ khuôn mặt, một bộ dáng chất phác thật thà, nhưng không thể tưởng tượng được nàng sẽ nói ra những lời kia .
Hôm nay Cố Kỳ Dương bước vào, không thấy Mặc Hương, lại thấy bộ dáng Thư Hương có vài phần tiều tụy, yên lặng đợi nàng tìm được những cuốn sách mình cần, sau đó lại cất kỹ những cuốn sách mượn lần trước, cuối cùng do dự hỏi: "Cô nương gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"
Thư Hương như có xương mắc ở cổ họng cả nửa ngày, khó có khi gặp được người quan tâm hỏi một câu, nàng cùng vị Cố công tử này cũng đã quen biết một hai năm, lập tức thốt ra: "Người cũng không còn, mệnh cũng không còn, bây giờ phải làm như thế nào?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngược lại tự dọa chính bản thân mình sợ đến mức nhảy dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn Cố Kỳ Dương, thấy hắn vẻ mặt có chút lo lắng, nàng cười tự giễu: "Nô tỳ nói lỡ lời, chính là tỷ muội thân thiết của nô tỳ bị Đại phu nhân định thân cho một người không ra gì, không đến nửa năm, nói không chừng ngay cả mạng đều không còn. . . . . . Nô tỳ không biết làm như thế nào cho đúng. . . . . . Lại để cho Cố công tử chê cười rồi."
Cố Kỳ Dương nhìn chăm chú trên mặt nàng đến nửa khắc, nhịn không được hỏi: " Phu nhân của quý phủ không đề cập qua hôn sự của cô nương?" Trong lòng hơi hoảng sợ, lời này quá mức đường đột, nhưng mà lời đã nói ra rồi nhất thời không thể thu hồi lại được.
May mà Thư Hương không giống với người bình thường, cũng không có nửa điểm nhăn nhó hay ngượng ngùng gì cả, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Bất quá chỉ là trốn tránh được nhất thời mà thôi."
Thư Hương nguyên bản vắt hết sức ra suy nghĩ thoát thân thay Liên Hương, nghe nói lần này có hơn mười nha đầu bị định thân cho gã sai vặt. Bọn sai vặt chưa lập gia đình trong phủ đều trông mong chờ đến lúc động phòng, trong vòng mười ngày phải mau chóng thành thân. Sao biết được người tính không bằng trời tính, chưa kịp thành thân thì trong phủ đã xảy ra biến cố rồi.
Buổi chiều ngày thứ ba là Cố Kỳ Dương đã đem sách trả lại rồi, Thư Hương đang ở trong thư phòng thu thập sách vở mà buổi sáng Đại thiếu gia luyện chữ. Liền nghe thấy một trận ồn ào ở bên ngoài, trong thời gian nửa chén trà nhỏ, một đám binh lính mặc áo giáp tiến vào trong viện, trong tay đều cầm đao thương.
Nàng đứng ở cửa thư phòng trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một màn này, trong đầu chỉ có một ý niệm: Nói không chừng Liên Hương cũng không cần phải gả cho tên què nữa!
Nàng rất muốn nói chuyện này cho Liên Hương biết, còn chưa kịp ra ngoài đã bị hai binh tốt lấy đao chặn cửa, nhìn thấy đại đao bắn ra hàn quang lòe lòe, nàng liền yên lặng rụt trở về.
Trong thư phòng dần tối sầm đi, thanh âm bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ, có tiếng khóc của nữ nhân và hài tử, còn có tiếng bước chân nặng nề của những quân sĩ mặc áo giáp, duy ở trong thư phòng chỉ là tĩnh mịch một mảnh.
Nàng cũng không biết Lâm gia xảy ra đại sự khó lường gì, nàng vẫn im lặng sinh sống ở phủ này ba năm. Tới cái thế giới này, nàng chỉ biết Lâm lão thái gia đã nhậm chức ở triều đình, còn mọi việc trong triều thì một mực không biết, tựa như con ếch ngồi ở đáy giếng, chưa từng một lần có cơ hội thể nghiệm thế giới bên ngoài.
Hết chương 3.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét