>

13 thg 6, 2015

ĐCNT - Chương 38

Chương 38: Phòng chính mời ăn cơm

Edit: Axit đặc
Beta: Thiên Hạ

Mà Lâm thị cũng bị hành động này của Tiêu Tiêu dọa sợ, vốn mùa hạ quần áo đơn bạc mỏng manh, bị Lâm thị dùng lực đánh tất nhiên hiện ra một dấu roi hồng ngân.

Lâm thị lấy lại tinh thần lập tức ném nhánh cây trong tay xuống, sau đó chạy đến trước mặt Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng đem tay áo của Tiêu Tiêu vén lên, sau đó nhìn thấy một dấu hồng ngân thật dài, trong lòng vừa đau lòng vừa khó chịu, đứa nhỏ này như thế nào lại không tránh đi? Còn ngang ngạnh đỡ cho người khác một roi, thật sự là.....
Mà mọi người bên cạnh cũng đều bị dọa, Lâm thị thương yêu Tiêu Tiêu bao nhiêu bọn họ không phải không biết, chỉ là không nghĩ tới hôm nay Tiêu Tiêu lại bị đánh.
Lâm thị thương xót nhìn Tiêu Tiêu, hốc mắt không khỏi ươn ướt, sau đó mới hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Tiêu, nức nở nói: "Con, đứa nhỏ này, như thế nào ngốc như vậy, xông lên làm gì?"
Đây là lần thứ hai Tiêu Tiêu thấy Lâm thị rơi lệ, lần đầu tiên là khi nàng tỉnh lại, lần thứ hai chính là bây giờ. Trong lòng bỗng có cảm xúc khó tả, sau đó không tự kìm hãm được, bàn tay nhỏ xoa xoa hốc mắt Lâm thị đang chảy nước mắt ra, miệng an ủi nói: "Nương, không khóc, một chút cũng không đau". Bèn mở to hai mắt tròn xoe, cầu xin nhìn Lâm thị, thay hai huynh đệ cầu tình nói: "Chỉ mong người có thể không đánh các ca ca được không? Chuyện này đều là lỗi của Tiêu Tiêu , nếu không phải Tiêu Tiêu cầu xin bọn họ, nhờ bọn họ mang Tiêu Tiêu lên núi, bọn họ sẽ không trở về muộn như vậy, người cũng đừng phạt bọn họ có được không?"
Lâm thị nhìn Tiêu Tiêu lúc này không để ý vết thương của chính mình, ngược lại thay hai vị ca ca cầu xin, trong lòng vừa xót xa lại vui mừng, quay đầu nhìn về phía mấy người Mạc Vân Thiên, thấy bọn họ đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, cảm thấy mềm lòng, nhưng ngẫm lại vẫn nên cho bọn nhỏ một trận giáo huấn, bèn nghiêm khắc nói: "Được, Nương có thể tha cho bọn con, nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa, nếu muốn đi, cũng phải có ta và phụ thân các con đi cùng, nghe không?"
 Mấy huynh muội cười khúc khích, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hung hăng gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Chúng con đã biết sai, tuyệt đối sẽ không có lần sau, sẽ không lặp lại khiến cho người cùng cha lo lắng ."
"Vậy là tốt rồi, đằng sau lưng các con là cái gì vậy?" Vốn Lâm thị định giáo huấn mấy huynh đệ cũng không có chú ý tới xọt trúc sau lưng bọn họ đựng cái gì, lúc này sự tình đã trôi qua, ánh mắt tự nhiên liền bị xọt trúc phía sau gây chú ý.
Trên mặt mấy huynh muội tươi cười càng lớn hơn, Lâm thị và Mạc Thắng Minh nghi hoặc nhìn nhau một cái, thấy Mạc Thắng Minh cũng là một bộ dạng không rõ, lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng về phía mấy huynh muội.
Tiêu Tiêu cười đi tới đưa tay vào trong một giỏ trúc bên cạnh, cầm ra hai trái đào đưa cho Mạc Thắng Minh và Lâm thị, miệng nói: "Hôm nay chúng con lên núi tìm xem có cái gì có thể kiếm được chút tiền hay không, vừa mới bắt đầu cái gì cũng không có, sau đó chúng con mơ hồ đi đến một khoảng đất có mấy cây đào, trên cây trái đào nhìn thật bắt mắt, cho nên chúng con liền hái trở về, bất quá còn có rất nhiều, một cây chúng con còn không có hái hết, xọt trúc đã đầy rồi."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Tiêu Tiêu mang theo một ít buồn bực, dù sao nhìn thấy còn nhiều đào như vậy chưa có hái xuống, nhưng đào lại là hoang dại, vạn nhất ngày nào đó bị những người khác phát hiện được thì sao? Tuy rằng trong thôn không ai dám lên núi, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cho nên biện pháp duy nhất chính là mấy người cùng đi hái, đến khi hái hết đào mang về mới thôi.
Lâm thị nhìn quả đào trong tay mình, vẻ mặt khiếp sợ, không nghĩ tới ngọn núi này cư nhiên còn có nhiều đào ngon như vậy, thật sự là làm người ta ngạc nhiên. Dù sao đã lớn như vậy nhưng đây là lần đu tiên bọn họ được nếm qua vị đào tươi ngon thế này, đào tại trấn này vẫn được xem là quý giá, giống như người nhà bọn họ, nào có tiền dư thừa mua ăn.
Lúc này Mạc Thắng Minh cũng có ý tưởng như vậy, phu thê hai bên ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này mới dùng nước rửa sạch rồi nếm thử.
Chỉ chốc lát sau Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh ăn xong, hai người mới vội vàng hỏi: " Ngày mai chúng ta có thể đi bán đào sao? Chỉ là đào này bán bao nhiêu tiền một cân?"
Tiêu Tiêu lúc này rất kinh ngạc, loại chuyện này Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị cư nhiên sẽ hỏi nàng, có thể không khiến nàng kinh hách sao? Rồi cảm thấy lại có vài ánh mắt nóng bỏng bắn tới trên người mình, Tiêu Tiêu vô lực bóp trán, bất đắc dĩ nói: "Nương, kỳ thật bán đào thật đúng là có thể kiếm được chút tiền, nhưng con còn có tính toán khác ."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tính toán cái gì?"
Tiêu tiêu hoảng hốt phát hiện cha mẹ bọn họ lúc nào cũng tính toán như vậy? Sau đó âm thầm thở phào một hơi, mới hề hề nói: "Hắc hắc, mọi người muốn biết à?"
"Ừ, muốn biết." Mọi người gật đầu, đáp.
"Đến đến đến, lại đây, con nói cho mọi người nghe." Tiêu tiêu tặc lưỡi hề hề cười, đem mọi người tụ thành một vòng, thế này mới nói: "Biện pháp chính là —— giữ bí mật, ha ha..."
Mọi người vừa thấy bị Tiêu Tiêu đùa giỡn, cùng nhau muốn đánh Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu sẽ không cho cho bọn họ đạt được ý muốn, lập tức chạy đi nơi khác, trong lúc nhất thời trong nhà truyền ra tiếng cười vui vẻ. Tiếng cười xa xa truyền đến, cho đến mười năm sau, mọi người một nhà cùng ngồi một chỗ nhớ tới thời khắc này, trên mặt đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Náo loạn một lúc, Lâm thị và Mạc Thắng Minh mới nhớ tới lời nói của Vương thị ở phòng chính, cười nói vẫy vẫy tay huynh muội mấy người đang còn nháo loạn lại, lớn tiếng nói: "Tiểu Thiên, Tiểu Phong, các con đừng náo nữa, cha mẹ có chuyện muốn nói với các con."
Mấy người Tiêu tiêu thấy Lâm thị quả thật có lời muốn nói với bọn họ, mới dừng náo loạn lại, cùng đi tới trước mặt Lâm thị, nhìn Lâm thị, chờ Lâm thị nói chuyện.
"Là như vậy, nãi nãi của các con bảo chúng ta hôm nay tới phòng chính ăn cơm chiều." Lâm thị mỉm cười nhìn bọn nhỏ nói.
Mấy người Tiêu Tiêu vốn đang mỉm cười liền dừng lại nhìn Lâm thị, vừa nghe tin tức này, lấy làm kinh ngạc, bọn họ không có nghe sai đi? Cho tới nay, nãi nãi không bao giờ thích bọn họ lại cho mời gia đình bọn họ đến phòng chính ăn cơm? Tin tức này rất oanh động, làm cho bọn họ không tiếp thu nổi.
Mà Mạc Thắng Minh nhìn các hài tử nguyên bản vẫn là tươi cười đầy mặt, vừa nghe tin tức này toàn bộ tươi cười đều biến mất, ngược lại là một bộ dáng kinh ngạc cùng khuôn mặt rối rắm, không khỏi làm trong lòng ông có điểm luyến tiếc, vẫn biết cho tới giờ nương vẫn không thích nhà bọn họ như thế nào, sau khi phân gia lại càng chán ghét. Lần này lại mời bọn họ đi ăn cơm, tự nhiên sẽ khiến trong lòng bọn nhỏ có điểm không được tự nhiên cùng kinh ngạc.
Kỳ thật đáy lòng ông tương đối hy vọng cha mẹ cùng nhà mình nối lại tình xưa, sợ thê nhi ngoài miệng nói đồng ý, nhưng trong lòng lại không tán đồng, cho nên vẫn không đề cập tới. Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy ông phi thường hy vọng, giờ phút này thấy Lâm thị đã nói ra mọi chuyện, liền chờ mong nhìn huynh muội mấy người.
Mà Tiêu Tiêu cùng mấy người dùng ánh mắt trao đổi qua, liền nhìn về phía Lâm thị nghi vấn nói: "Nương, bà nội cùng bọn họ vì cái gì muốn mời nhà chúng ta đến phòng chính ăn cơm?"
Lâm thị cũng biết bọn nhỏ cùng người phòng chính có ngăn cách, nhưng nàng cảm giác hiện tại bà bà tựa hồ đã thay đổi. Nhìn thấy nàng cũng không còn cái loại biểu tình khó chịu như trước, nói chuyện cũng không có khách khí nữa, ngược lại đối xử với nàng có điểm khoan dung hơn. Tuy rằng nàng không biết thay đổi này là vì cái gì, nhưng nàng cảm giác đó là một cơ hội tốt, giúp rút ngắn khoảng cách cũng sẽ không khiến hai bên khó xử.
"Mấy đứa nhỏ ngốc nghếch của nương, cha con là con của nãi nãi, chúng ta đến phòng chính ăn cơm chẳng phải là đúng đạo lý sao?" Lâm thị cười nói.
"Nhưng là..." Tiêu tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Mạc Thắng Minh đánh gãy.
"Tiêu Tiêu không muốn đến phòng chính ăn cơm sao?" Mạc Thắng Minh mở to mắt chờ mong nhìn Tiêu Tiêu, trong giọng nói tựa hồ có chứa một chút sầu não.
Cũng đúng, lúc trước bọn nhỏ phòng chính nhận hết ủy khuất. Mặc dù bọn nhỏ không nói, trong lòng khẳng định sẽ có bóng ma, bây giờ thật vất vả ly khai phòng chính, sinh hoạt càng khoái hoạt chút ít, lại làm cho bọn họ trở lại phòng chính.
 Tuy nói chỉ là ăn bữa cơm, nhưng điều này cũng sẽ động chạm tới bóng ma trong lòng bọn nhỏ, làm cho mấy đứa nhớ tới ủy khuất đã qua, điều này làm cho trong lòng Mạc Thắng Minh vừa áy náy vừa khó chịu.

Hết chương 38.

3 nhận xét:

Unknown nói...

Không biết lên phòng trên ăn cơm có xảy ra chuyện gì không nữa?Nhưng mình thích người một nhà hòa thuận cùng nhau hơn.Chứ như mấy cực phẩm thường thấy trong điền văn thiệt là...chịu không nổi.Thanks các nàng,lúc này không online thường dể ủng hộ các nàng.

Unknown nói...

Thấy cảnh gia đình hạnh phúc thật hâm mộ, làm mình cũng nước mắt theo nè. Không ngờ Lâm thị thương yêu TT như vậy

Bích Vân nói...

UHM GĐ THẬT HẠNH PHÚC.TỘI NGHIỆP CHA MT MINH NHA MỘT BÊN CHA MẸ MỘT BÊN CON CÁI KHÓ XỬ THẬT......