>

13 thg 6, 2015

ĐCNT - Chương 37

Chương 37: Trộm đào, bị đánh

Edit : Axit đặc
Beta: Thiên Hạ


Tiêu Tiêu buồn bực một lúc liền khôi phục lại thần thái, rồi làm một ký hiệu, sau đó lôi kéo đoàn người đi vào trong một đoạn đường dài, mà đoạn đường này hiển nhiên không dễ đi, bởi vì phủ đầy bụi gai, may mà Mạc Vân Thiên cầm theo rìu đốn củi, phát cây một đường chậm rãi khai thông con đường chính.

Lại đi một đoạn nữa, phía trước bất ngờ sáng lên, Tiêu Tiêu và mấy người Mạc Vân Thiên cẩn thận né qua khỏi bụi gai, chậm rãi đi đến nơi ánh sáng đó, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc.
Chỗ đó trồng mấy cây đào, hiện tại trên mỗi cây đào treo đầy những quả đào nặng trịch, chín mọng, nhìn đã muốn cắn một miếng,  quả thật lúc này có người làm như vậy, đó chính là tiểu nha đầu Huyên Huyên.
Chỉ biết muội ấy khi thấy chúng liền với một cành đào xuống, nhìn trái đào chảy nước miếng, ánh mắt đều toát ra trái tim hồng, cư nhiên còn chép miệng vài cái. Bốn người Tiêu Tiêu nhìn thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cười muội ấy tham ăn như vậy, không có nhẫn nhịn, liền lưu lại nước miếng trên nhánh cây treo quả đào.
Mạc Dao Dao bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên cạnh Huyên Huyên, ngồi xổm xuống sau đó cầm khăn tay, chùi nước miếng cho Huyên Huyên, cười nói: "Tiểu bảo bối này, sao tkhông biết muội lại ham ăn như thế."
Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục phản bác nói: "Nào có, đại tỷ xem, bọn họ đều giống nhau, còn kém không chặt hết đi." Vừa nói còn dùng tay nhỏ chỉ chỉ chỗ mấy người Tiêu Tiêu.
Huyên Huyên không phải là bộ dáng gầy yếu của Tiêu Tiêu khi xuyên qua, người trong nhà cũng dần dần chuyển biến tốt hơn, Lâm thị cũng làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng và phong phú, nuôi cho người trong nhà đều béo. Nhất là Huyên Huyên, trên mặt toàn thịt, da cũng trơn bóng mềm mịn giống như cái bánh bao.
 Mà Tiêu Tiêu không có việc gì sẽ nhẹ nhàng niết khuôn mặt của muội ấy, nhưng Huyên Huyên tự nhiên sẽ phản kháng, nhưng phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể tiếp tục bị "ngược đãi".
Tiêu Tiêu vừa nghe lời nói của Huyên Huyên có chứa tính trả thù, không quay đầu nhìn nữa. Sau đó mấy người trèo lên cây đào, hái được mấy quả đầu tiên nếm thử.
Tiêu Tiêu dùng khăn tay của mình xoa xoa mặt ngoài quả đào, sau đó cắn một miếng, có rất nhiều nước chảy ra, làm Tiêu Tiêu ăn thỏa mãn rồi nhắm hai mắt lại cảm thụ, nước rất nhiều, đào rất ngọt, có điểm giống loại đào mật kiếp trước, bất quá so với quả đào mật ăn càng ngon hơn, chẳng lẽ ngọt hơn vì trồng ở nơi là tự nhiên thiên nhiên?
Mà Mạc Huyên Huyên nhanh chóng cắn hết một quả, lại năn nỉ Mạc Vân Thiên hái cho muội ấy một quả khác, nhưng khi Mạc Vân Thiên đưa quả đào cho nàng, lại bị Mạc Dao Dao cướp đi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, trong ánh mắt cũng chứa đầy nước mắt, giống như là nếu ngươi không đem đào trả cho ta, ta liền khóc cho ngươi xem.
Mạc Dao Dao nhìn vẻ mặt sắp khóc của muội ấy, dường như có chút bất đắc dĩ cũng có chút đau đầu, chỉ có thể nói: "Đào này ăn ít thôi, ăn nhiều đối với thân thể không tốt, nghe không?"
Mạc Dao Dao cũng không trông cậy vào Huyên Huyên có thể nghe hiểu lời của mình, Đào tử  tuy rằng ăn ngon, ăn nhiều rất dễ bị nóng trong người, cho nên chỉ ăn một hai trái nhưng ăn nhiều hơn thì không được.
Thấy Mạc Huyên Huyên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới đem quả đào đưa cho muội ấy, mà Mạc Huyên Huyên cũng không khách khí nhận lấy trực tiếp cắn luôn.
Bên kia Tiêu Tiêu đang tính toán lấy Đào tử làm cái gì thì tốt, hoa quả khô? Không được,  biện pháp này không thể sử dụng, khiến cho cổ nhân ở đây tiếp nhận cũng là một quá trình khá gian nan, hơn nữa hoa quả có thể lưu trữ về sau dùng dần, nghĩ như vậy cũng là tương đối tốt. Hay làm mứt hoa quả? Cái này có thể, nhưng mà nơi này cũng có mứt hoa quả, chỉ là không biết hương vị như thế nào, có thể mua một ít về nếm thử, bất quá mứt hoa quả dùng hoa quả khác làm, dùng đào để làm vẫn có chút phiền toái.
Trái lo phải nghĩ còn chưa có nghĩ ra ý kiến hay, mà bên kia hai huynh đệ Mạc Vân Thiên và Mạc Vân Phong đã bắt đầu đứng lên hái, hai người đầu tiên chỉ hái được vài quả trên cành cao. Rồi sau đó lại gia nhập cùng Mạc Dao Dao, khiến tốc độ không chậm lại càng nhanh hơn.
Tiêu Tiêu cũng hiểu được không thể với tới cành cao, liền tiến lên hỗ trợ, bỗng dưng trong đầu chợt lóe lên một phương pháp, mứt quả, đúng vậy, nàng có thể làm mứt quả, kiếp trước nàng không ít lần vào siêu thị mua hoa quả, sau đó dựa theo mạng internet Bách Độ tìm biện pháp làm thử, kinh nghiệm làm mứt quả của nàng cũng nhiều, rồi hạ quyết tâm, Tiêu Tiêu cũng hiểu được cách làm nên thoải mái một chút, nhất thời tay chân nhẹ nhàng trèo lên trên cây đào.
Mà lúc này tại nhà chính, hai người Mạc Thắng Minh còn đang nói lại chuyện đã trải qua tại  Đổng gia, vừa trút được lửa giận mà thư thái. Hơn nữa hai người con dâu cũng giúp đỡ chèn ép Đổng gia, điều này làm cho trong lòng Vương thị càng thống khoái, ánh mắt nhìn về phía hai người con dâu cũng đặc biệt hiền lành.
Nghe xong toàn bộ quá trình, trong lòng Vương thị đã quyết định mời mấy người đến phòng chính ăn bữa cơm, coi như là chúc mừng Mạc Tiểu Cúc thoát khỏi một nhà ‘cực phẩm’ như vậy.
Mạc lão gia tử tất nhiên cũng đồng ý ngay, giúp Vương thị nói phụ họa thêm. Có lẽ là mọi người thấy lão gia tử cùng Vương thị đang có cảm xúc tốt, cũng làm mấy người con hưng trí theo, chỉ nói lúc đó khẳng định sẽ tới, cũng kêu tức phụ nhà mình đến sớm hỗ trợ giúp đỡ. Sau đó mới chậm rãi rời khỏi nhà chính, đi về phía nhà mình.
Lúc này mấy người Tiêu Tiêu cũng không biết Mạc thắng Minh và Lâm thị đã về nhà, giờ phút này bọn họ đang hưng phấn, kiếm được vụ thu hoạch lớn nên không ngăn được niềm vui trong lòng.
Cuối cùng hái đào đến khi đầy p mấy cái giỏ trúc mới dựng lại, dùng cỏ dại và cây to đậy lại. Tiêu Tiêu không ngăn được cảm giác háo hức cuồn cuộn. Bất quá chưa đợi nàng cảm thán xong, Mạc Vân Thiên đã thúc giục mọi người nhanh chóng xuống núi, dù sao cũng đã ở trên núi một thời gian rất dài.
Mấy người dựa theo đường cũ đi về nhà, đi ngang qua phát hiện nơi có bạc hà, Tiêu Tiêu hái được một ít bạc hà mang về, nói là về nấu canh ăn rất tốt .Mạc Vân Thiên thấy nàng nói như thế, cũng chỉ tùy ý nàng.
Mà ở nhà, Mạc Thắng Minh và Lâm thị còn đang lo lắng vô cùng, bởi vì bọn họ vừa tới cửa phát hiện cửa khóa, nghĩ rằng bọn trẻ đi ra ngoài chơi phỏng chừng một lát sẽ trở lại, sau đó mới cầm chìa khóa mình mang theo ra mở cửa.
Hai người ở nhà bận rộn một lúc vẫn không thấy mấy đứa nhỏ trở về, lúc này mới nóng nảy, Mạc Vân Thiên là lớn nhất chẳng lẽ không hiểu chuyện, lâu như vậy còn chưa trở về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì. Lâm thị càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng sắc mặt trắng nhợt, còn nghĩ đến khả năng sẽ không bị người què bắt cóc đi? Trong lòng Lâm thị rối như một sợi tơ, sau đó thúc giục Mạc Thắng Minh nhanh chóng đi ra ngoài tìm người.
Chỉ là hai người còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy được mấy người Mạc Vân Thiên vô cùng cao hứng đeo xọt trúc sau lưng trở lại, mà lúc này Lâm thị bất chấp cái gì, trực tiếp cầm một cái cành cây quất vào mấy người. Đương nhiên không có đánh ba tỷ muội, bà chỉ có đánh hai huynh đệ, mà hai huynh đệ cũng không trốn tránh, tùy ý bà đánh, cũng không lên tiếng.
 Mà Lâm thị cũng khó thở, vừa đánh vừa mắng: "Ai cho hai đứa dẫn theo đệ muội đi ra ngoài chạy loạn, nếu như gặp phải người xấu thì làm sao? Hai đứa có chịu trách nhiệm được không? Gọi các ngươi không thấy, hôm nay ta liền đánh chết các ngươi, miễn cho ngày nào đó lại phạm phải sai lầm lớn..."
Thấy vậy, Tiêu Tiêu lập tức buông xọt trúc xuống liền vọt lên, chặn trước hai người Mạc Vân Thiên và Mạc Vân Phong, Lâm thị không kịp dừng tay liền đánh lên cánh tay Tiêu Tiêu, nàng bị đau liền hít một ngụm khí lạnh.
 Hết chương 37.

2 nhận xét:

Unknown nói...

Tiêu Tiêu của nhà ta bị đành rồi...hu...hu..tội quá mới 6 tuổi thồi mà.....hy vọng quả đào sẽ tăng them lợi tức cho cả nhà....ủng hộ bạn cố lên...mình lúc nào cũng chờ nhe

Bích Vân nói...

TÌNH CẢM BỌN NHỎ THẬT TỐT ...... NGƯỜI LỚN THÌ ĐƯỢC MẤY NGƯỜI CÓ TÌNH CẢM NHƯ VẬY............AH...