Chương 8 : Cấp bách kiếm tiền
Edit: Hihi_haha
Beta: Thiên Hạ
Về nhà, Mạc Tiêu Tiêu nhìn đến bột mỳ mua về, ánh mắt lóe sáng, thật giống như nhìn thấy bạc ngay trước mắt. Bất quá nghĩ lại trước hay là làm một chút nếm thử xem hiệu quả thế nào rồi lại tính tiếp.
Nói là làm, bột mỳ dựa theo phương pháp trước kia, sau khi làm xong, lấy trước một phần nhỏ trộn với gia vị, thuận tiện cho một chút dưa chuột, nếm thử, cảm thấy khẩu vị thật tốt , ở cổ đại không có chất phụ gia hóa học, nguyên liệu nấu ăn tạo nên hương vị thật tốt, Tiêu Tiêu tin tưởng mỳ lạnh này nhất định kiếm được bạc.
Mạc Huyên Huyên thấy Tiêu Tiêu ăn vui vẻ, mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn Mạc Tiêu Tiêu, cực kỳ giống chủ chỏ nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, khiến người nhìn thấy lòng mềm nhũn.
Đến khi Mạc Tiêu Tiêu ăn xong một phần mỳ lạnh mới phát hiện ra Huyên Huyên dáng vẻ tội nghiệp đang đứng ở bên cạnh mình, cười ngượng ngùng một chút, đúng là quên mất phần của tiểu gia hỏa này, được rồi, hoàn hảo là vừa rồi làm đủ cho cả nhà ăn, trước trộn cho nha đầu kia trước vậy.
Mạc Huyên Huyên nhìn nhị tỷ ăn đồ thơm như vậy, cảm thấy thứ này khẳng định ăn rất ngon, đứng bên cạnh nàng vốn tưởng rằng nàng sẽ cho chính mình một chút. Kết quả nàng không nghĩ đến rằng nhị tỷ ăn hết toàn bộ xong rồi, làm cho Mạc Huyên Huyên thật sinh khí, cho nên thấy Mạc Tiêu Tiêu cầm chén ăn xong, chu cái miệng nhỏ nhắn ai oán nhìn Tiêu Tiêu, lên án hành động của Tiêu Tiêu, khiến cho người không khỏi yêu thương. Nhưng sau đó lại nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ở chỗ đó tiếp tục trộn mỳ lạnh, sờ sờ cái mũi nhỏ lại quay lại đứng phía sau Tiêu Tiêu, sợ Tiêu Tiêu quên mất phần của nàng, cho đến thời điểm Tiêu Tiêu đem một phần mỳ giao đến trên tay nàng mới cười đứng lên.
Vốn Lâm thị về nhà liền chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, nhưng Tiêu Tiêu nói tối nay ăn mỳ lạnh nên cũng không có nấu cơm. Thời điểm Tiêu Tiêu bưng một chén mỳ lạnh cho nàng, mang theo tâm tình nếm thử một chút, vừa ăn vào ánh mắt chợt sáng, vốn tưởng rằng mỳ lạnh này hương vị mặc dù tốt nhưng là so với đồ ăn vặt sẽ không ngon bằng. Nàng không nghĩ đến rằng, mỳ lạnh này thế nhưng ăn ngon như vậy, hiện tại trời nóng, ăn cái này thật thích hợp, xem ra thật như Tiêu Tiêu nói có thể kiếm một khoản.
Mạc Thắng Minh thì vừa khổ sở vừa cao hứng, cao hứng là vì nữ nhi chính mình có thể làm ra được đồ tốt như vậy còn có thể lấy để kiếm tiền, còn khổ sở vì chính mình vô dụng như vậy. Nếu chính mình hữu dụng, Tiêu Tiêu mới sáu tuổi sẽ không phải vì kế sinh nhai của nhà mình mà làm lụng vất vả như vậy. Âm thầm thề nhất định phải cố gắng kiếm tiền, làm cho con gái mình có được một gia đình yên ổn.
Mấy người còn lại trừ bỏ Huyên Huyên, ai cũng mang tâm tư riêng, đều nghĩ làm cách nào để cố gắng thay đổi hiện trạng gia đình này, bữa cơm này mang đầy hương vị.
Sau bữa cơm cùng Lâm thị thương lượng, buổi tối hôm nay, trước chuẩn bị sẵn sàng này nọ, sáng ngày mai làm thành mỳ lạnh cùng với chút đồ gia vị đưa lên trấn trên bán, hẳn là có thể bán được giá tốt.
Hôm sau, Tiêu Tiêu sau khi thức dậy nhìn thấy Lâm thị đang nhồi khối mỳ lạnh, nhìn thấy Lâm thị bận rộn đầu đầy mồ hôi, rửa mặt xong rồi cũng tiến lên hỗ trợ, dưa chuột mới hái ăn mới ngon, cũng liền mang theo cái thớt cùng dao cắt ra. Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, ăn chút điểm tâm, đem đồ dùng cho quán cùng bàn đặt trên xe bò thuê về, Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị cùng với Tiêu Tiêu đi trấn trên, những người khác ở lại nhà. Tuy rằng Mạc Huyên Huyên cũng thập phần muốn đi nhưng là trong lòng nàng cũng biết cha mẹ cũng nhị tỷ đi trấn trên là đi kiếm tiền nên cũng không có buồn bực, nhiều lắm chỉ là có chút mất hứng thôi.
Ở trên đường đi, Tiêu Tiêu lo lắng không biết cha mẹ muốn bán cài này giá như thế nào, nghì nghĩ một chút rồi hỏi: “Cha mẹ, mỳ lạnh này cha mẹ định bán bao nhiêu tiền một phần?”
Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi buồn bực, trước đó chỉ nghĩ đến làm, đều quên không nghĩ đến nên thu bao nhiêu tiền một phần. Mạc Thắng Minh trầm tư một chút nói: “Tiêu Tiêu, chúng ta bán mười văn tiền một phần được không?”
Lầm thị nghe xong giá Mạc Thắng Minh nói, cùng đồng ý, giá này cũng không mắc, đang muốn gật đầu lại nhìn thấy Tiêu Tiêu ở một bên lắc đầu nói: “Cha, mười văn tiền thiếu đi chút, chúng ta bán 20 văn là được.”
Lâm thị kinh ngạc nói: “Hai mươi văn?”
“Tiêu Tiêu, hai mươi văn có phải quá nhiều không, chung quy đây cũng không phải cái đồ ăn quý giá gì.” Mạc Thắng Minh nhíu nhíu mi bất an nói.
Lâm thị cũng đồng ý lời nói của Mạc Thắng Minh, cũng hiểu được suy nghĩ của Mạc Thắng Minh, chung quy cái mỳ này trên lý thuyết thì rất khó, nhưng trên thực tế làm ra vẫn tương đối dễ dàng, mà một phần liền bán đến 20 văn, tựa hồ là quá đắt.
Tiêu Tiêu nghe xong lời này quả thực bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Phụ thân, đồ ăn này tuy rằng không phải quý giá, nhưng quan trọng nó là đồ ăn mới a, hơn nữa bên trong này đồ gia vị cùng bột mỳ đều cần tiền mua, 10 văn tiền còn chưa có đủ tiền đồ gia vị phải không.”
Không thể không nói Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị đều là nông dân thật thà, nào sẽ nghĩ nhiều như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy có thể kiếm được tiền bạc trợ cấp gia đình là tốt rồi, mà Tiêu Tiêu lại là nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu, tốt nhất là gom đủ tiền bạc để xây phòng ở, rồi hai ca ca tuổi còn chưa lớn, có thể đưa đến thư viện đọc sách, như vậy mới không chậm trễ tuổi bọn họ học tập.
Nghe Tiêu Tiêu giải thích như vậy, trong lòng Lâm thị ngược lại còn cảm thấy 20 văn còn ít đi, bất quá hiện tại dung cái giá 20 văn này có thể đưa danh tiếng của mỳ lạnh nổi lên, sau đó lại từ từ tính, Bất quá, Mạc Thắng Minh vẫn cảm thấy lạ lạ, tuy nhiên hắn cũng không nói ra.
Đến trấn trên, bởi vì họ đến tương đối sớm, cho nên tìm được vị trí tốt. Bởi vì không biết có người nguyện ý ăn hay không cho nên mỳ lạnh cũng mang không nhiều, chỉ mang theo một thùng mỳ lạnh để xem trước tình hình tiêu thụ của thị trường như thế nào.
Dọn quán xong, trên chợ người cũng dần dần nhiều hơn, các tiểu thương đều đang thét to, Mạc Thắng Minh nhìn trên chợ nhiều người như vậy nhưng là không có người tới quán bọn họ, nhất thời cảm thấy sốt ruột, cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu học theo các tiểu thương thét to nói: “Bán mỳ lạnh nào, mỳ lạnh ăn ngon, mỳ lạnh mềm trơn nhẹ nhàng khoan khoái, trước thử sau mua, không ngon không lấy tiền.
Quả nhiên sau khi thét to, người đến sạp dần dần nhiều lên, mọi người thấy trước thử sau mua, rất tò mò mỳ lạnh này rốt cuộc là thứ gì, đã có người nói muốn nếm thử hương vị như thế nào.
Tiêu Tiêu thấy người này một thân cẩm bào màu lam, đầu đội quan mạo, toàn thân khí chất thư sinh, làn da hơi mang màu tiểu mạch, mỉm cười đưa đôi đũa cho hắn.
Người kia cười tiếp nhận chiếc đũa, cầm một phần nếm thử. Mỳ lạnh vào miệng nhất thời cảm thấy ngon miệng vô cùng, vừa ăn vừa gật đầu, sau khi ăn xong một đĩa nhỏ, nhìn không được khen một tiếng hảo: “Lão bản, này cài mỳ lạnh này của các người… bán thế nào?”
“Vị công tử, mỳ lạnh này của chúng ta là bí phương tổ truyền, toàn bộ An Dương huyện này chỉ có duy nhất một nhà chúng ta bán, hơn nữa vừa có công lại còn có nguyên liệu nên mỳ lạnh này bán một phần là 20 văn tiền.” Tiêu Tiêu vừa nói, một bên Lâm thị đã giúp trộn xong một phần.
Người nọ khoát tay:” Mới 20 văn tiền a, không mắc, hơn nữa vừa lúc thử đầu tiên, cho ta một phần đi.” Nhìn thấy Tiêu Tiêu đã đem bàn lau sạch sẽ, trực tiếp đi đến trước bàn ngồi xuống.
Lâm thị bỏ đồ gia vị trộn tốt một phần, Tiêu Tiêu bưng bát để vào trước mắt người nọ, đưa lên chiếc đũa.
Mọi người thấy có người đi đầu nếm thử, còn khen ăn ngon, sau lại có mấy người ăn thử đều cảm thấy ăn tốt, cũng đều gọi mỗi người một phần.
Người càng đến càng nhiều, bàn bọn họ mang đến không đủ cho nhiều người như vậy, Tiêu Tiêu cau mày gãi đầu buồn bực nghĩ, thời địa này không có cà-men cũng không có túi plastic đóng gói, không có vật gì hỗ trợ đóng gói, thật phiền toái.
Ánh mắt nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng bán giấy dai, từ chỗ Lâm thị cầm chút tiền bạc chạy tới mua hai tá giấy dai cùng với dây thừng để đóng gói.
Bận rộn đến buổi trưa ba nười còn chưa kịp ăn cơm trưa, mỳ lạnh mang đến gần như toàn bộ đã bán xong, phía trước quán còn có mấy người không có mua được, Mạc Thắng Minh đành phải nói xin lỗi: “Các vị, thật sự là ngượng ngùng, hôm nay toàn bộ mỳ lạnh đã bán hết, chứng ta ngày mai sẽ mang nhiều hơn chút đến, thỉnh các vị ngày mai lại đến a.”
Những người chưa mua được nhìn đến thùng trống trơn, mang theo tiếc nuối cũng buồn bực li khai, trong lòng còn suy tính ngày mai nhất định phải đến sớm để chờ, người mua được thì hài lòng mang theo chiến lợi phẩm trở về nhà.
Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh thu thập một phen. “Cô lỗ…” một thanh âm vang lên, Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh nghe thấy thanh âm truyền đến nhìn về hướng phía Mạc Tiêu Tiêu, nở nụ cười.
Tiêu Tiêu bị hai người cười làm đỏ mặt lên, nói: “Cha mẹ, Tiêu Tiêu đói bụng, chúng ta thu thấp xong rồi đi ăn mới trở về có được hay không?”
“Tốt, hiện tại đã thu thập xong, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Lâm thị ôn nhu nói.
Ba người đi tới quầy hàng bán mì dương xuân bên cạnh, kêu ba bát mỳ dương xuân, bắt đầu mãnh liệt ăn lên. Coi như đây là phần thưởng bộn rộn cả một buổi sáng, cộng thêm thức ăn trong bụng đã tiêu hóa hết, bấy giờ nhìn đến đồ ăn không có nhào đến đã là chuyện tốt. Cho nên cũng bất chấp vấn đề hình tượng, nháy mắt hóa thân mạnh liệt mà ăn.
Lời tác giả: Hôm nay nghỉ ngơi, sau đó buổi sang bận rộn, bận rộn xong cảm thấy mệt rã rời, liền chạy đi ngủ trưa cho nên thời gian chậm chút các vị nữu biểu chụp ngẫu nga, (*^__^*) hì hì...
1 nhận xét:
Ngay dau ra quan ma da kiem duoc kha kha roi, "mi lanh" sau nay se la thuong hieu cua nha ho Mat day.
Be Huyen Huyen that la de thuong va hien nua chu, yeu be nhieu "chut,chut".
Đăng nhận xét