Chương 3: Mua thật nhiều
Edit: Rain Love
Beta: Thiên Hạ
Trong nháy mắt đã đến ngày được ra chợ, Mạc Tiêu Tiêu sớm đã chuẩn bị. Phụ giúp Lâm Thị một tay, ăn cơm xong liền cùng Mạc Thắng Minh xuất phát. Lâm Thị đưa cho Mạc Thắng Minh một trăm năm mươi văn tiền, lưng đeo giỏ trúc mang đồ ra chợ bán.
Đến chợ Mạc Tiêu Tiêu đều nhanh nhìn lướt qua mọi thứ, mắt xem không ngừng, có quán trà, những cửa hàng bày bán có thứ tự, bên đường có tiệm nhỏ với đủ các loại vật phẩm, chủng loại đa dạng, bên tai âm thanh rao bán vang lên không ngừng. Trên chợ, sĩ nông công thương, già trẻ nam nữ, người cưỡi ngựa, ngồi kiệu, dắt ngựa, mua bán hàng hóa, rộn ràng nhốn nháo trông rất náo nhiệt, Mạc Tiêu Tiêu cũng bị bọn họ lây nhiễm, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.
Mạc Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, còn Mạc Thắng Minh thì vẫn nắm tay nàng hướng phố vải mà đi, đầu tiên là giúp giao vải do đại nữ nhi và Lâm Thị dệt, lại nhận hàng mới về. Mạc Tiêu Tiêu giúp Mạc Thắng Minh đem mọi đồ vật đặt vào giỏ trúc sau lưng, rồi mới rời đi.
Ra khỏi đó xong, Mạc Tiêu Tiêu nghĩ nhà mình cũng đã sắp hết lương thực, đã nghĩ nói Mạc Thắng Minh đợi mình mua một chút gạo đem về.
Vì thế nàng liền đi tới tiệm bán gạo các loại, vài các gói to đặt ở dưới đất, bên trong có gạo tẻ, gạo lức, gạo tiên, còn có bột mì, bắp ngô, bột ngô, bột lúa mạch,…
Chủng loại rất nhiều, Mạc Tiêu Tiêu nhìn hoa cả mắt.
Nghĩ đến cư dân sinh hoạt ở trấn trên là tốt nhất, mấy thứ này phải thường xuyên mua để ăn.
Mạc Tiêu Tiêu nhìn tình huống trước mắt cũng chỉ có thể mua vài loại ít tiền một chút, hạt mễ cao cấp, gạo tẻ, gạo tiên, bắp ngô hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thôi, chờ khi mình kiếm được tiền rồi thì mới có thể mua, về sau nấu cơm, như vậy mới đủ dinh dưỡng cho các ca ca và tỷ tỷ nhanh chóng phát triển.
Vì thế nàng chỉ có thể đem ánh mắt dời đến gạo lức, khóe miệng rút rút, gạo lức này quá tệ rồi, vốn là không phải thuộc loại thóc tốt, xử lý cũng quá đơn giản, nhưng là không có cách khác, hiện tại chỉ có thể mua loại này, ai bảo nó quá ít tiền.
Hạt mễ cao cấp hai mươi văn tiền một cân, gạo tẻ mười văn một cân, gạo tiên tám văn một cân, bắp ngô bảy văn một cân.
Mà gạo lức chỉ có ba văn một cân, nhìn đến cái giá này Mạc Tiêu Tiêu cơ hồ muốn khóc, gạo lức tuy rằng thực tệ nhưng nó vẫn là gạo, có thể ăn là được, kỳ thật quan trọng là nó chỉ ba văn tiền một cân, chỉ ba văn tiền a!
Vì thế, nàng chỉ vào gạo lức nhìn Mạc Văn Thăng nói: “Phụ thân, chúng ta liền mua gạo lức đi, nó tương đối rẻ.”
Nhìn Tiêu Tiêu hiểu biết như vậy, Mạc Thắng Minh chỉ cảm thấy áy náy trong lòng, nếu không phải mình vô dụng, con gái cần gì phải chịu khổ cùng với mình, nghĩ đến đây hắn cho dù là nam nhân thì hốc mắt cũng đều đỏ, gật đầu với Mạc Tiêu Tiêu nức nở nói: “Được, chúng ta liền mua gạo này, mua nhiều một chút.”
Trên người trước đó đã có một trăm năm mươi văn tiền, hiện tại trên người còn có ba mươi văn tiền, trong nhà nhiều người, mua ba bốn mươi cân là được, sau đó liền mua vài loại ngũ cốc khác để nương làm cho các hài tử vài món điểm tâm nếm thử.
Kêu ông chủ lấy ba mươi lăm cân gạo lức, lại nhìn bột ngô, bột ngô lại phân thành bột ngô thô và bột ngô tốt.
Mạc Tiêu Tiêu nghĩ bột ngô có thể làm rất nhiều món ngon, kiếp trước mình cũng rất thích các món ăn ngon, hiện tại bột ngô trong mắt nàng liền biến thành bánh ngô chiên, bánh xốp ngô, trứng chim bột ngô, cháo bột ngô,…nghĩ thôi đã chảy nước miếng, liền năn nỉ Mạc Thắng Minh mua mười cân bộ ngô thô.
Nông dân chung quanh đều trồng bắp ngô, cho nên bột ngô cũng không quý gì, bột ngô tốt là sáu văn tiền một cân, bột ngô thô cũng chỉ ba văn tiền một cân.
Vừa mua xong mọi thứ, Mạc Thắng Minh liền lôi kéo Tiêu Tiêu rời khỏi khu vực đó, kỳ thật trước đó Mạc Tiêu Tiêu nhìn đến bột mì thì có chút không muốn đi, nhưng nghĩ lại tình huống trong nhà nên cũng đành buông tha.
Sau đó lại mua thêm chút gia vị, ở cổ đại đồ gia vị chủng loại không nhiều, chỉ có muối, đường mía, dấm chua, còn có một ít hương liệu cao cấp.
Mạc Thắng Minh lại mua thêm một số gia vị đơn giản, mỗi thứ nửa cân.
Đi đến quầy tính tiền, ba mươi lăm cân gạo lức là một trăm lẻ năm văn tiền, mười cân bộ ngô thô là ba mươi văn tiền, tổng cộng là một trăm ba mươi văn, những đồ gia vị khác tính ra là năm mươi văn tiền, ông chủ thấy bọn họ mua tương đối nhiều đồ nên bỏ qua số lẻ, chỉ lấy của bọn họ một trăm tám mươi văn.
Mua hết các vật phẩm cần thiết thì cũng đến thời gian ăn cơm trưa, Mạc Thắng Minh sợ Mạc Tiêu Tiêu bị đói, liền mang nàng vào một quầy hàng cháo thập cẩm bên đường, mua liền hai chén, một lớn và một nhỏ.
Chén lớn là năm văn tiền, chén nhỏ là ba văn tiền, nếu muốn thêm một vài nguyên liệu khác vào cháo thì phải bỏ thêm vài văn tiền, vì tiết kiệm nên họ chỉ mua hai chén bình thường, cũng không có nguyên liệu nào khác.
Có lẽ là thật sự đói bụng, cho nên hai người ăn rất nhanh, ăn xong Mạc Tiêu Tiêu liền nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền. Đó chính là nàng có thể làm món ăn nha, hiện đại ăn vặt rất nhiều, chính mình cũng có thể biết làm, đồ gia vị ở cổ đại vốn không nhiều, mình cũng có thể từ từ nghiên cứu ra, liền không cần sợ không làm ra tiền. Càng nghĩ càng cảm giác có thể, chỉ là muốn cùng cha mẹ thương lượng biện pháp, nếu bọn họ không đồng ý thì cũng khó.
Bởi vì lúc đi tương đối hưng phấn nên không có gì, cho nên đi cũng nhẹ nhàng, hiện tại trở về trong lòng có chuyện, nên đi được nửa đường thì đã có cảm giác mệt mỏi, trước đó đã bệnh rồi, thân thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nàng cũng không có lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Mạc Thắng Minh lúc này cũng chú ý tới trạng thái của Mạc tiêu Tiêu, thầm mắng chính mình hồ đồ, Tiêu Tiêu năm nay chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa trước đó còn có bệnh, bây giờ còn để nàng đi đoạn đường dài nữa.
Vì thế liền ôm lấy Mạc Tiêu Tiêu đi về nhà, Mạc Tiêu Tiêu đem đầu tựa vào vai cha, không bao lâu liền nghe tiếng hít thở đều đều của nàng.
Về đến nhà là sau khoảng nửa canh giờ, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy không còn mặt mũi nữa, cư nhiên lại ghé vào vai Mạc Thắng Minh mà ngủ, cũng may các ca ca tỷ tỷ không hề chê cười nàng, bằng không nếu có cái hố, nàng liền trực tiếp chui vào.
Lâm Thị nhìn bọn họ trở về, liền nhận lấy giỏ trúc nhìn đến bên trong thấy mua rất nhiều đồ thì kinh ngạc, trong lòng đoán khẳng định xài hết tiền, bằng không làm sao có thể mua nhiều đồ như thế, còn mua một lần nhiều như vậy, liền nói ra suy nghĩ trong lòng, “Trong nhà tuy rằng lương thực không nhiều, nhưng là hai người cũng không thể mua nhiều như vậy, chúng ta tiết kiệm chút cũng có thể, qua hơn một tháng nữa là có thể thu gặt lương thực, còn mua nhiều như vậy làm cái gì?”
Phụ tử hai người liếc nhìn nhau, cười cười, Mạc Tiêu Tiêu nhu thuận bước lên bên cạnh Lâm Thị đang sắp xếp lại đồ vật, nói: “Nương, trong nhà tương đối nhiều người, dù tiết kiệm như thế nào thì cũng không thể bị đói được. Huống chi trong nhà các ca ca tỷ tỷ đang thời kì phát triển, nếu không ăn no thì không phát triển mạnh mẽ được. Không lớn lên thì không thể thay nương kiếm tiền đâu!”
“Phốc xuy…, ngươi nói có lý, nương biết rồi, được rồi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, ngươi trước đi ra ngoài chơi đi, nhớ về ăn cơm đúng giờ nha.”
“Vâng, nương, ta đi ra ngoài đây!” Mạc Tiêu Tiêu ném ánh mắt đắc ý cho Mạc Thắng Minh, giống như đang nói: “Xem đi, ta làm mẫu thân hết giận nha!”
Mạc Thắng Minh nhìn nàng có dáng vẻ đắc ý này, bất đắc dĩ cười cười. Lập tức đưa cho Lâm Thị vài thứ liền mang cái cuốc ra đi ra ngoài đồng.
Hết chương 3
4 nhận xét:
Minh nghe thay nao la gao luc, gao te, bot ngo, bot bap, ... Ma muon dau dau. Chang khi nao di cho nen cung chang biet
Tieu Tieu sap tro tai nau nuong roi, mong cho qua di. Sap co mon ngon de thuong thuc roi
Trang web của bạn mới lập chưa đông khách nhỉ,mình được một bạn ở web giới thiệu truyện điền văn nên biết đến web của bạn.nữ chính có tài nấu nướng vừa coi vừa đói bụng đây
Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện trong nhà. ^.^
Bạn ấy sắp trổ tài rồi ạ!Mong sao khởi nghiệp thành công
Đăng nhận xét