Chương 29-1: Tỷ thí
Edit: Choi
Beta: Thiên Hạ
Lâm thị
nhìn Tiêu Tiêu rất lâu không nói câu nào, nhướn mày chêu chọc: "Tiêu Tiêu, suy tính thế nào?"
Tiêu Tiêu
tự nhiên thấy được Lâm thị trêu chọc, tính không chịu thua nổi lên, khẽ cắn môi, quyết
định, nhưng
vẫn thật cẩn thận nói: "Thành giao, nhưng con phải làm ở nơi nào
đây?" Cũng không thể bảo mình làm toàn bộ đấy chứ?! Tiêu Tiêu ở phía sau kỳ thật còn có một câu, nhưng chưa dám nói ra
khỏi miệng, chỉ thấy cặp mắt kia của nàng lóe sáng, chăm chú nhìn Lâm thị.
Hiểu nữ
nhi không ai rõ bằng mẫu thân, Lâm thị tự nhiên biết Tiêu Tiêu đang nghĩ cái gì, cũng không muốn
thừa nước đục thả câu, trực tiếp phân chia:"Được, ta phân cho con một
mảnh cũng không lớn, chính là khoảng này, con đem một khoảng đất này
hoàn thành là được rồi."
Tiêu Tiêu
nhìn Lâm thị phân chia khoảng đất kia, kỳ thật không lớn, cũng còn kém không
nhiều hơn 3 thước,
Tiêu Tiêu cũng hiểu được rất thích hợp ,không
hề nói cái gì, gật gật đầu xem như đáp ứng.
Lâm thị
lần nữa nhướn mày, nhưng là lần này vẫn chưa nói cái gì, cười cười rồi rời đi về phía chỗ bà làm cỏ trước đó.
Tiêu Tiêu
bên này cởi giày, vén ống quần cho tốt liền chuẩn bị xuống ruộng, đầu tiên
là thật cẩn thận vươn ra một chân dò xét xuống ruộng, oa, nước mát nha, ở nơi này
nước một chút cũng không cảm giác lạnh lẽo, ngược lại thật thoải mái, Tiêu Tiêu cảm thấy kỳ thật làm ruộng chẳng
phải khó khăn mấy.
Hai
chân nàng đều rơi vào trong ruộng , buồn bực nhìn xuống dưới, nguyên nhân là trong ruộng toàn nước bùn. Tuy rằng không sâu, nhưng Tiêu Tiêu nhỏ người, hai chân đều lội sâu vào
trong bùn, muốn rút ra còn gian nan, chân bước đi cảm thấy thật khó
khăn.
Tiêu Tiêu
thử kéo kéo chân phải, bất động, lại kéo kéo, vẫn là bất động, Tiêu Tiêu nhất thời cảm thấy khóc không ra
nước mắt , tại sao có thể như vậy? Mình đây là lần đầu tiên xuống ruộng, lão thiên, tại sao ông có thể bất công như vậy?! ( lão thiên: ta mặc kệ mấy thứ này, rống
rống... Tiêu Tiêu:
... )
Mọi người
cũng phát hiện chuyện này, nhưng cũng chỉ đứng ở nơi đó nhìn, cuối cùng nhìn
đến khi Tiêu Tiêu
vẻ mặt rối rắm,
thực không phong độ nở nụ cười.
Mà Tiêu Tiêu lại thử vài lần, vẫn không nhúc
nhích, cuối cùng vẫn là Mạc Vân Thiên nhìn không được, chỉ thấy hắn như giẫm
trên đất bằng đi tới bên cạnh Tiêu Tiêu, trực tiếp cắp chú gà con Tiêu Tiêu kéo ra ngoài, sau đó đem nàng bỏ vào một chỗ khác, nhìn vẻ mặt Tiêu Tiêu bất ngờ, cười nói: "Tiêu Tiêu, cách muội làm không rút chân ra được đâu, muội muốn đi tới phía trước, trước đem thân mình hướng phía trước một chút, như vậy cổ chân đạp xuống mới có
thể lớn một chút, như vậy chân liền dễ dàng rút ra, muội thử xem."
Tiêu Tiêu
mang theo biểu tình tối tăm mà thử.
Dựa theo Mạc Vân Thiên nói, trước từ
từ đạp xuống, sau đó lúc muốn bước đi, thân mình thích hợp nghiêng về phía
trước một chút, lần này thì không có khó như trước, rất dễ dàng liền rút ra được, thử lần nữa,trên mặt Tiêu Tiêu rốt cuộc chuyển biến, hưng phấn nói: "Đại ca, thật sự được, rất dễ dàng nhé."
Uh ,
có cái gì tốt mà cao hứng,người ngu ngốc cũng đều biết làm như thế." Bên cạnh
truyền đến một thanh âm không hài hòa.
2 nhận xét:
ah. tiếng nói của ai vậy ????
Di ruong ma cung ki nang nua, haiz dung la nghe nao cung co cai kho cua no. Nghe tieng keu khong duoc than thien nay khong le la mu Ly thi sao?
Đăng nhận xét