Chương 28: Xuống
ruộng làm cỏ
Edit : Dứa Dứa
Beta: Thiên Hạ
Lại nói đến lần trước, khi Mạc Tiêu
Tiêu nhìn thấy phía sau Mạc Vân Thiên có giấu một vật gì đó trên tay, trong
lòng cùng với trên mặt đều là kích động, ngay cả ánh mắt cũng tỏa ra tinh quang
trong suốt, căng thẳng nhìn chằm chằm Mạc Vân Thiên liền hỏi: "Đại ca,
huynh bắt được nó ở đâu? Còn nữa không?"
Mạc Vân thiên bị ánh mắt của Tiêu Tiêu
làm cho hoảng sợ, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói: "Có a,
huynh bắt được chúng trong ruộng lúa, chẳng qua chúng chỉ là một món đồ chơi,
trước kia muội cũng rất thích chơi đó."
Mạc Tiêu Tiêu bị lời nói của Mạc Vân
Thiên làm cho hoảng hốt, khi nào bọn họ đem lươn cùng cá chạch biến thành món đồ chơi a. Cái gì gọi là hoang phí của
trời? Chính là đây, lươn nhiều dinh dưỡng và phong phú như vậy, ở hiện đại bán được rất nhiều tiền,
hơn nữa ăn cũng rất ngon, lươn có thể nói là một trân phẩm, nào là thịt lươn
kho tàu, thịt nạc lươn nấu canh, canh lươn giò heo, mùi vị thật hấp dẫn và thơm
ngon, ngẫm lại liền chảy nước miếng.
"Tiêu Tiêu, muội làm sao vậy? Mau
tỉnh!" Mạc Vân Thiên nhìn Tiêu Tiêu sau khi nghe xong lời nói của hắn,
liền đứng im rồi cười tủm tỉm, nhưng hình như bên miệng còn lưu lại một vệt
nước miếng sáng ngời trong suốt, làm cho hắn thật kinh sợ, một lúc sau mới có
thể la lên.
"Ân, làm sao vậy?" Tiêu Tiêu
bị Mạc Vân Thiên gọi liền tỉnh mộng, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Mạc Vân Thiên,
nghi ngờ hỏi lại.
"Còn không phải tại muội sao? Vì
sao đột nhiên không nhúc nhích nữa? Ngay cả trên miệng vẫn còn để lại nước
miếng, làm ta sợ muốn chết." Mạc Vân Thiên thấy nàng không có việc gì,
nhanh chóng vỗ vỗ lồng ngực, giống như kiếp sau muốn được nhanh chóng trùng
sinh( nguyên văn cv).
Tiêu Tiêu nghe được những lời nói của
Mạc Vân Thiên ngay trước mặt thì trong
lòng một trận ngượng ngùng, nhưng khi nghe đến câu sau, làm cho nàng hóa đá hơn
nữa mặt cũng đã đỏ lên. Nếu nói nàng bất động, nàng có thể giải thích là vì
đang nhập thần. Nhưng
chảy nước miếng thì... , ở thế kỷ hai mươi mốt mình đã 25 tuổi là một viên chức
nhỏ, không ngờ vì tưởng tượng đến mỹ thực mà lại chảy nước miếng, quá mất mặt
đi.
Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy khăn lau
nước miếng bên miệng đi, sau đó còn nhìn hai bên một chút xem chung quanh có ai
thấy bộ dáng khi nãy của mình hay không, cử động này ngược lại làm cho Mạc Vân Thiên
bật cười: "Phốc xuy..."
Cuối cùng Mạc Vân Thiên vẫn không
nhịn được cười ra tiếng, Tiêu Tiêu lập tức phóng ra một ánh mắt đòi mạng, mới
từ từ nhịn xuống, cười nói: "Tiêu Tiêu có phải muốn ăn tới mức suy nghĩ
nhập thần không? Ha ha..."
"Lúc nào a, Đại ca huynh nói
lung tung." Tiêu Tiêu bĩu môi khẩu thị tâm phi nói.
Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ cười nhìn Tiêu
Tiêu nói: "Được rồi, là đại ca nói bậy được chưa? Vậy bây giờ muội ở chỗ
này chờ hay là theo huynh cùng đi chơi ?"
"Đại ca, muội thật sự có thể đi cùng
sao?" Tiêu Tiêu vừa nghe mình cũng có thể đi, trong ánh mắt lại rực lên
ánh sáng.
Mạc Vân Thiên nhìn Tiêu Tiêu, vừa
nghe có thể đi chơi, nguyên bản hai mắt càng sáng ngời hẳn lên so với lúc bình
thường, liền nghĩ Tiêu Tiêu muội ấy cho dù có trưởng thành sớm như thế nào,
hiểu chuyện như thế nào, cũng không thể phủ nhận sự thật rằng muội ấy là một nha
đầu chỉ mới sáu tuổi, trong lòng muội ấy vẫn muốn vui vẻ, chẳng qua bình thường
là ép buộc xuống thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vân Thiên
nổi lên chút xót xa, Tiêu Tiêu mới sáu tuổi cũng đã cùng người trong nhà nghĩ cách
kiếm tiền, mà chính mình lớn như vậy, vẫn còn không thể chia sẻ những việc trong
nhà, ngược lại còn khiến cho cha mẹ cực khổ.
"Đại ca? Huynh làm sao vậy? Chúng
ta đi thôi." Tiêu Tiêu thấy lúc đầu Mạc Vân Thiên còn cao hứng nhưng lập
tức tâm tình liền ảm đạm, không hiểu nói.
"A, không có việc gì, chúng ta
đi thôi." Mạc Vân Thiên giật giật khóe miệng, làm như không có việc gì
nhưng ánh mắt cùng với thần sắc ngưng trọng của hắn ngược lại khiến Tiêu Tiêu
đoán được vài phần, nhưng mà vẫn chưa mở miệng hỏi, tóm lại đại ca cũng cần
phải có một mục tiêu xác định, như vậy tài vận tương lai mới lâu dài.
Mạc Vân Thiên dẫn theo Tiêu Tiêu cùng
đi trên thành bờ tới toàn bộ ruộng lúa trong thôn, lúc này vẫn chỉ là một màu xanh
non của mạ, giờ cũng chỉ xem như là đang nở hoa, kỳ trổ bông còn sớm. Nhưng nay
cùng những ngọn núi xung quanh hòa thành một màu, hiện ra là cảnh thiên nhiên chân
thực nhất, không một vết tích ảnh hưởng từ con người, cực kỳ mĩ lệ.
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại hít sâu, sau
đó thở ra một ngụm khí, so sánh cảnh này với thành thị hiện đại không có cảnh
sắc, tựa hồ tâm tình cũng tốt lên không ít.
Hiện tại trong ruộng lúa chính là nơi
vào mùa làm cỏ, vì thế trong ruộng lúa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người
cong lưng trong ruộng nước để tìm cỏ. Cũng có mấy hài tử ngồi gần ruộng lúa, trên
con đê nhỏ chơi đùa (chính là vài mẫu ruộng nằm cùng nhau, ở chính giữa có một lối
đi nhỏ, cũng có thể đào một đường nữa để người khác từ trong vườn hoa tiêu tiến
vào), cũng có mấy hài tử
tuổi tác lớn hơn một chút, ở trong ruộng lúa chơi đùa lươn cùng cá chạch, tạo
nên một bức tranh nông thôn bình dị và thanh tĩnh, muốn thoải mái thế nào thì thoải
mái như thế đó.
"Tiêu Tiêu, nơi này. Đại ca mang
Tiêu Tiêu tới đây cũng phải cẩn thận chút a." Cách đó không xa, Mạc Vân Phong
liếc mắt liền thấy Tiêu Tiêu cùng Mạc Vân Thiên bên kia ruộng lúa, liền hô.
Khi nhị ca Mạc Vân Phong này vừa gọi,
vốn Tiêu Tiêu còn chưa nhìn đến bọn họ, ngược lại liền nhìn đến mấy người đang
ở trong ruộng lúa, cao hứng vẫy tay nhỏ, rồi hô thật lớn: "Cha, nương,
chúng con tới rồi đây."
"Ai, Tiêu Tiêu, bờ ruộng (lối đi
nhỏ ven đồng ruộng) không dễ đi, con phải cẩn thận đó, Vân Thiên, con phải để ý
kỹ Tiêu Tiêu." Lâm thị nhìn Tiêu Tiêu mới sáu tuổi đã theo tới, tâm lập
tức liền nảy lên, Tiêu Tiêu đến nào chơi không đến, cố tình đến trong ruộng này
chơi, nơi này có cái gì tốt mà vui đùa chứ?
Cách đó không xa, Tiêu Tiêu được Mạc
Vân Thiên thật cẩn thận dẫn đi ở ven bờ ruộng, không bao lâu liền đi tới bờ
ruộng lúa nhà bọn họ, nhẹ nhàng nói: "Cha, nương, Tiêu Tiêu tới đây giúp
mọi người a."
Mạc Thắng Minh nghe thấy những lời
này thì vui mừng nở nụ cười, mà trong lòng
Lâm thị tuy rằng ngọt ngào , nhưng ngoài miệng lại nói: "Con nha, không giúp
đã đủ bận rộn rồi, con mau đứng trên bờ ruộng chơi, không cho chạy loạn, một
lúc nữa nương làm xong sẽ bắt cho con và các ca ca ít lươn chơi."
Tiêu Tiêu vừa nghe không thể xuống
ruộng, liền có chút sốt ruột, nàng vốn tính là chạy tới nơi này để tự mình động
thủ, giờ không thể xuống nước thì làm
sao bắt lươn đây? Rồi vội vàng nói: "Nương, không có gì đáng ngại, tự con
có thể chăm sóc tốt cho mình a, người cứ yên tâm đi, người mau cho con xuống
nước đi. Nương ~ "
Bị giọng nói ngọt ngào và nũng nịu
của Tiêu Tiêu gọi một hồi, Lâm thị chỉ cảm thấy cả người thông thái, trong lòng
đã có chút đồng ý, nhưng vẫn là khẩu thị tâm phi nói: "Cho con xuống nước
cũng không phải không được, con phải đáp ứng nương một điều kiện."
"Nương, điều kiện gì, người nói
đi, chỉ cần con có thể làm được." Có thể xuống nước thì vì sao không đáp
ứng? Khẳng định sẽ đáp ứng a, không đáp
ứng thì làm sao bắt lươn, không bắt lươn nào có lươn ngon ăn đâu, đây là tiếng
lòng của Tiêu Tiêu.
"Được, nương cũng sẽ không làm
khó con, nương muốn con đáp ứng một điều kiện chính là hỗ trợ làm cỏ, thế
nào?"
"Làm cỏ?"
"Đúng, chính là làm cỏ."
Tiêu Tiêu buồn bực suy nghĩ, nàng là
một viên chức nhỏ, thường ngày sinh sống trong
thành thị hiện đại, tuy rằng cũng từng đi qua nông thôn, nhưng khi đó chỉ
là xem qua, không có động tới, lần duy nhất trực tiếp làm là theo người trong
thôn đi bắt cua. Tuy rằng các loại ngũ cốc nàng đều phân biệt rõ ràng, nhưng
cũng chỉ tới giới hạn khi thành phẩm đã đem đi bán, hiện tại cỏ này cùng với mầm
lúa dài và màu sắc giống nhau, làm sao phân biệt được đây?
~\(^o^)/~\(^o^)/~\(^o^)/~
Hết chương 28.
3 nhận xét:
hahaha Tiêu Tiêu muốn xuống bắt lươn vậy mà nương lại bắt làm cỏ chắc mặt TT lúc này chắc phong phú lắm đây???????
Người ta ra Bắc cá với lươn mà bị Bắc làm cỏ là sau đay. Tiêu tiêu nhà ta không phân biệt được cỏ hay lúa nước mới hay chớ...ha...ha ...ha
Neu bat duoc luon va ca trach thi nha Tieu Tieu co loc an roi, nhac toi mon an la them nho dai.
Đăng nhận xét