>

3 thg 5, 2015

ĐCNT - Chương 2

Tiểu Hạ: quý tiểu thư, phu nhân đi qua ai có hứng thú muốn cùng edit có thể liên hệ cho Tiểu Hạ qua email: havucu.243@gmail.com – Tiểu Hạ nhận luôn các bạn có mong muốn nhưng chưa từng edit. Xin chân thành cảm ơn các vị đã tận tình theo dõi.


Chương 2 : Quyết định


Editor + Beta: Thiên Hạ



Đại tỷ Dao Dao nghe nói như vậy trực tiếp ngốc lăng, mà Mạc Tiêu Tiêu nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy khinh thường: Bà ta còn có thể vô sỉ thêm chút nữa? Cũng không ngại ngùng hay xấu hổ gì, còn dám nói vì lo lắng mà nóng vội.

Lâm thị nhìn bộ dáng của Lý thị lúc này, cười lạnh một tiếng, "Hừ, đệ muội có thời gian ở nơi này thay ta giáo huấn bọn nhỏ, còn không bằng dùng nhiều thời gian chăm sóc Vân Lâm nhà ngươi đi, để cho hắn chăm chỉ đọc sách. Dao Dao các nàng tất nhiên cũng không cần ngươi lo lắng, hai vợ chồng chúng ta còn chưa có chết đâu! Giáo huấn bọn nhỏ còn không tới phiên đệ muội ngươi."

Đối với lời Lâm thị nói Lý thị chỉ nghe không dám phản biện gì, trong lòng hỏa khí không thôi, nhưng cũng không thể phát tác đi ra. Dù sao Lâm thị 
còn bưu hãn hơn so với mình , chỉ có thể treo khuôn mặt cười, nhưng trong lòng vẫn thầm mắng không thôi.

"Đại tẩu ...
cái kia, thời gian cũng không còn sớm, ta đi về trước nấu cơm , có thời gian lại đến tìm ngươi tán gẫu." Dứt lời liền bước đi, tốc độ kia so với con thỏ còn muốn nhanh hơn, Mạc Tiêu Tiêu nhìn thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, nhị thẩm này chính là chuyên bắt nạt kẻ yếu.

Lâm thị đưa Lý thị ra đến ngoài cửa, nhìn một chút thấy sắc trời sẩm tối, nghĩ đến nên làm cơm chiều , nếu không cả nhà sợ là phải đói bụng, liền trực tiếp đi đến vườn rau nhà mình cắt rau xanh đem về.

Đồ ăn vừa vặn làm xong, bên này Mạc Thắng Minh vừa trở lại , phía sau còn có hai nam hài một lớn một nhỏ, cũng chính là đại ca cùng nhị ca của nàng. Mạc Thắng Minh tuy rằng lớn lên có phần khôi  ngô, nhưng làm người rất thành thật, trong thôn ai cũng đánh giá ông là người trung thực. Trong trí nhớ của nàng, phụ thân rất yêu thương nàng, có đôi khi ra ngoài trở về thường mang cho nàng chút đồ ăn ngon.

Mạc Tiêu Tiêu còn đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, nhất thời chỉ cảm thấy thân thể bay lên không , rồi rơi xuống trong một cái lồng ngực ấm áp. Mạc Tiêu Tiêu mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nguyên lai là Mạc Thắng Minh đem Tiêu Tiêu ôm trong lồng ngực của mình, "Tiêu Tiêu, bây giờ còn khó chịu không?"

Mạc Tiêu Tiêu ở kiếp trước rất ít khi được hưởng thụ tình thương của cha, bây giờ nghe được sự quan tâm trong lời nói của ông, ánh mắt đau xót nước mắt không nghe lời mà chảy ra, Mạc Thắng Minh nhìn khuê nữ 
bảo bối của mình khóc, nhất thời luống cuống, còn tưởng rằng Mạc Tiêu Tiêu bây giờ rất khó chịu, vội la lên: "Tiêu Tiêu, làm sao còn không thoải mái? Con nói cho cha, cha mang con đi tìm lang trung."

Nhìn 
vẻ mặt Mạc Thắng Minh đầy quan tâm, Tiêu Tiêu rốt cục đình chỉ rơi lệ , "Phụ thân, con không sao." Trong lòng rốt cục quyết định, ký lai chi tắc an chi(*), vì người nhà mà mình quan tâm, nhất định phải cố gắng kiếm tiền, giúp gia đình làm giàu.

"Ai, Tiêu Tiêu, con hù chết cha , cha còn tưởng rằng con còn rất khó chịu đấy." Nghe được Tiêu Tiêu trả lời, Mạc Thắng Minh rốt cục phục hồi bình tĩnh, "Về sau nếu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho cha biết."
Trong lòng Tiêu Tiêu hiện như là ngâm mình ở trong mật ngọt, nghe xong lời nói của Mạc Thắng Minh vội vàng gật đầu đáp ứng như con gà con.

Nhìn Tiêu Tiêu hiện tại quả thật trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, những thứ khác cũng đã khôi phục không sai biệt lắm , 
ở trong lòng Mạc Thắng Minh rốt cục thả lỏng căng thẳng.

Sau khi ăn xong , Tiêu Tiêu được đồng ý cho đi ra ngoài một chút, nhưng giới hạn ở trong viện nhà mình. Nhìn bầu trời nơi này thuần khiết, sao lóe sáng, hết thảy ở hiện đại không thể bằng được nơi này . Tuy rằng hiện đại có rất nhiều vật dụng công nghệ cao, nhưng là đối với Mạc Tiêu Tiêu mà nói nơi đó lạnh như băng. Mà hết thảy ở nơi này đều làm cho Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy được vô cùng ấm áp.

Hiện tại trong nhà tuy có điểm nghèo khổ, nhưng ở kiếp trước chính mình rất sớm liền sống tự lập, cho nên cơ hội tìm việc làm vẫn rất nhiều, trong đó tài nấu nướng của mình phi thường không tồi. Trước kia bạn bè của nàng thường xuyên lấy cớ này để đến nhà nàng ăn uống. Mạc Tiêu Tiêu vừa nghĩ vậy chỉ cảm thấy có cái gì từ trong đầu mình bất chợt hiện lên, nhanh đến chính bản thân mình cũng không kịp bắt lấy.

"Nhị muội, sắc trời không còn sớm, mau vào ngủ đi." Trong phòng truyền đến tiếng Lâm thị gọi.

"Dạ, con tới đây." Mạc Tiêu Tiêu không nghĩ ra được, lắc lắc đầu không nghĩ nhiều nữa xoay người liền vào nhà .

Rửa mặt xong, Mạc Tiêu Tiêu cuối cùng nhớ ra đầu mình vừa mới chợt lóe lên cái gì, nhìn Lâm thị còn chưa ngủ, vội vàng hỏi: "Nương, khi nào thì có 
chợ ạ?"

Lâm thị ngây ra một lúc, cười nói: "cái nha đầu này,  bệnh đến biến thành hồ đồ rồi hả ?  Cách năm ngày là có chợ một lần, ngày kia vừa đúng đến ngày, đến lúc đó cha con lên trấn trên mua mấy đồ dùng hàng ngày trở về, Tiêu Tiêu, con cũng muốn đi theo hả?"

"Dạ, đúng vậy , Tiêu Tiêu cũng muốn đi. Nương, ngày kia người cho Tiêu Tiêu đi theo được không?" Mạc Tiêu Tiêu muốn đi chợ ở trấn trên nhìn xem có cái gì có thể dùng để kiếm tiền không. Mạc Tiêu Tiêu sợ Lâm thị không đồng ý, nàng chỉ có giả vờ làm nũng, may mà nàng là một tiểu cô nương sáu tuổi, nếu không thật đúng là làm cho người ta phải nổi da gà.

"Được rồi, con muốn đi cũng có thể, nhưng hai ngày này phải ngoan ngoãn, có thể làm được không?"

"Có thể, con có thể làm được nha!" Sợ Lâm thị thu hồi lời mới vừa nói, Mạc Tiêu Tiêu vội vàng đồng ý điều kiện của Lâm thị.

"Vậy hiện tại con liền an tâm ngủ đi, nếu không ngày mai không thức dậy nổi đâu." Lâm thị cười đắp chăn cho Mạc Tiêu Tiêu, xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Lần đầu tiên Mạc Tiêu Tiêu  ở trong đêm tối có thể ngủ say như vậy, khóe miệng không có tự chủ toát ra một nụ cười hạnh phúc.

Hôm sau, Mạc Tiêu Tiêu trong ổ chăn tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, nhưng hiện tại nàng lại gặp phải nan đề, phải đánh răng
 như thế nào? Nơi này là cổ đại, không có bàn chải đánh răng cũng không có kem đánh răng, khó khăn này làm Mạc Tiêu Tiêu chán nản. Một bên Lâm thị nhìn Mạc Tiêu Tiêu đứng ở nơi đó bất động, nghi ngờ hỏi: "Tiêu Tiêu làm sao vậy? Sao còn không đi súc miệng?"

Mạc Tiêu Tiêu vẻ mặt rối rắm hỏi: "Nương, có bàn chải đánh răng với kem đánh răng 
không?"

Không hy vọng cổ đại lạc hậu sẽ có mấy thứ này, nhưng mà Mạc Tiêu Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định thử hỏi một lần, trong lòng không khỏi có chút chờ mong kỳ tích xuất hiện.

Lâm thị bị nàng hỏi mấy thứ kỳ lạ gì đó, "Bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng là đồ vật gì?"

Lâm thị nói ra đáp án nháy mắt đem kỳ tích Mạc Tiêu Tiêu chờ mong đạp tan nát. Trong lòng nàng lại nhớ lại một vấn đề khác, tội nghiệp nhìn Lâm thị, "Dầu gội đầu cũng không có sao?”

Nhìn khuê nữ mình hỏi mấy vấn đề kỳ quái, 
trên mặt Lâm thị một mảnh mờ mịt, mà ngay cả đám người Mạc Thắng Minh xuất hiện không lâu cũng là mê mang một trận.

Tâm tình hiện tại của Mạc Tiêu Tiêu xấu tới cực điểm, đều không có chú ý tới thần sắc của bọn họ. Nàng quên các hành động kia sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.

Lâm thị cảm thấy được nhị nữ nhi nhà mình hành vi 
hiện tại càng ngày càng cổ quái, nhưng cũng nói không được là lạ ở chỗ nào, lắc đầu đem ý tưởng loạn thất bát tao kia xóa bỏ. Vì thế căn cứ mấy vấn đề Mạc Tiêu Tiêu hỏi, đoán được khuê nữ muốn là đồ dùng rửa mặt.

Mạc Tiêu Tiêu hưng phấn gật gật đầu.

Lâm thị nhìn nàng hưng phấn liền lôi kéo nàng đến gốc cây liễu ở tiền viện, hái nhánh liễu rửa sạch sau đó đến phòng bếp chấm chút muối đưa cho Mạc Tiêu Tiêu.

Nhìn hành động của Lâm thị, Mạc Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi: "Ách. . . . . . Nương, người lấy cái này làm gì chứ?"
Trong lòng Lâm thị tuy rằng nghi hoặc nữ nhi nhà mình có hành vi kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại, tính tình ôn hòa trả lời: "Cho con dùng đánh răng . . . . . ."

"A. . . . . . , lấy cái này đánh răng? !" Lâm thị chưa nói xong đã bị âm thanh kinh ngạc của Mạc Tiêu Tiêu đánh gãy .
Trong lòng Lâm thị nghi hoặc càng lúc càng nhiều, nếu không phải khuê nữ luôn luôn nằm dưới mí mắt của mình bà thật đúng là nghĩ đến nữ nhi bị đánh tráo.

Lâm thị cũng không nghĩ đến có sự thật như vậy xảy ra, thân thể con gái của bà quả thật không có đổi, chỉ có đổi linh hồn thành một Mạc Tiêu Tiêu hiện đại thôi.

Mạc Tiêu Tiêu nhìn nhánh cây liễu trong tay rối rắm, còn đang suy tư nên dùng như thế nào đây?

Lâm thị bên cạnh nhìn biểu tình của nàng liền biết Mạc Tiêu Tiêu đang suy nghĩ gì, vì thế tiến đến ôn nhu nói với nàng: "Cầm cái này cho vào trong nước 
làm ướt một chút, dùng miệng cắn tách nhánh cây bung ra, sau đó bôi muối lên. Dùng nó đánh răng giống như dùng cây lược gỗ là có thể vệ sinh răng rất sạch sẽ đó."

Mạc Tiêu Tiêu sau khi nghe xong lời Lâm thị nói, bắt đầu lần đánh răng đầu tiên của mình ở cổ đại. Mạc Tiêu Tiêu trước thử cắn bung nhánh cây liễu, dính chút muối nhắm mắt lại chậm rãi đánh răng. Khi nước trong nhánh liễu tiếp xúc với răng, Mạc Tiêu Tiêu nháy mắt trợn to hai mắt lên, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, miệng còn nói: "Tạm được, còn trong phạm vi có thể tiếp nhận."

Lâm thị nhìn thấy vấn đề của Mạc Tiêu Tiêu đã được giải quyết viên mãn, còn nhớ tới chưa 
làm điểm tâm rồi đi đến phòng bếp . Lúc này Mạc Tiêu Tiêu đang đánh răng trong lòng thầm nghĩ, nguyên lai dùng nhánh liễu cũng không phải khó khăn như vậy, so với kem đánh răng mà nói hương vị này càng thêm tươi mát, hiệu quả so với kem đánh răng còn tốt hơn. Nếu có cơ hội trở lại hiện đại, nàng khẳng định giới thiệu cho bạn bè biết.

Sửa sang xong đã là một khắc đồng hồ sau , Lâm thị cũng đã làm xong điểm tâm, ra ngoài 
ruộng gọi mấy người Mạc Thắng Minh trở về ăn điểm tâm .

Ở trên bàn cơm, nhìn trong bát không thấy được mấy hạt gạo,
trong lòng Mạc Tiêu Tiêu khó chịu muốn khóc, cố lấy dũng khí hỏi: "Nương, lương thực của nhà chúng ta còn nhiều hay ít ạ?"

Nhìn nữ nhi sáu tuổi đột nhiên giống như một tiểu đại nhân quan tâm nhà mình còn có nhiều hay ít lương thực,
trong lòng Lâm thị một trận cảm động,trong ánh mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu cũng tràn ngập từ ái, đưa tay sờ sờ đầu Mạc Tiêu Tiêu.

Đối với vấn đề này của Tiêu Tiêu, 
trong lòng Lâm thị do dự, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy nên nói ra tốt hơn, suy nghĩ xong, Lâm thị nghiêm túc nói: "Trong nhà lương thực đã không còn nhiều lắm, nhiều nhất duy trì chừng một tháng."

Mạt Tiêu Tiêu trầm mặc, trong lòng hiểu rõ một mảnh. Ở hiện đại có thời điểm xem qua  tư liệu ở phương diện này, có triều đại thu thuế rất nặng, huống chi phía dưới còn có hiện tượng quan viên tham ô khắp nơi, dân chúng tích trữ lương thực tự nhiên là không đủ ăn.

Lập tức lại nghe đến Đại ca Mạt Vân Thiên nói: "Vốn hàng năm nhà chúng ta lương thực thu hoạch cũng không tệ lắm, chính là hàng năm lương thực nộp thuế đã mất hơn phân nửa, sau đó còn bị ác bá địa phương mạnh mẽ cướp đi một ít, còn sót lại một ít còn muốn cầm đổi củi gạo dầu muối hàng ngày, ngươi nói còn có cái gì?" Nói xong lời cuối cùng Mạt Vân Thiên cùng Nhị ca Mạt Vân Phong hai tay nắm chặt, thần tình rất phẫn nộ.

Mạt Tiêu Tiêu nghe xong bọn họ nói, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, âm thầm thề, nhất định phải mau chóng làm cho trong nhà thay đổi hiện tượng nghèo khổ này.

Mạt Thắng Minh vừa mới bắt đầu không lên tiếng mãi cho đến hiện tại vẫn là thái độ trầm mặc, tuy rằng nhìn không tới biểu tình của hắn, nhưng là Mạt Tiêu Tiêu cũng biết phụ thân trong lòng khẳng định cũng là phi thường oán giận.

"Tốt lắm, đừng nói nữa, các ngươi nếu không ăn, đợi lát nữa mà đồ ăn liền nguội." Đại tỷ Mạt Dao Dao ôn hòa khuyên nhủ.

Mạt Tiêu Tiêu cũng biết hiện tại nói cái gì cũng là lời nói suông, liền cũng không nói cái gì nữa, chính là trong lòng vẫn rất khó chịu, nghĩ đợi lát nữa đi ra ngoài nhìn xem, có thể hay không tìm được thứ tốt gì.

Sau khi ăn xong Mạt Thắng Minh tránh né không được Mạt Tiêu Tiêu quấn lấy, đành phải mang theo nàng đi đến ruộng, ở trên đường đành phải vừa đi vừa dặn không thể chạy quá xa, chỉ có thể ở cách đó không xa nhìn, nếu không lần sau sẽ không mang nàng tới.

Mạt Tiêu Tiêu trong lòng tuy rằng cảm thấy nghe đến cái lỗ tai đều nhanh trở thành cái kén , nhưng cũng không có nói ra cái gì, dù sao bọn họ cũng là quan tâm chính mình.

Nhìn đến khối ruộng cạn Mạt Thắng Minh bọn họ trồng trọt, Mạt Tiêu Tiêu trong lòng thật là đau lòng. Trong lòng ý tưởng cũng càng ngày càng kiên định, bất quá muốn kiếm được bạc trước, phải trước tìm xem xem có cái bảo bối gì. Từ xưa nông dân đều dựa vào sông suối, nơi này cách đó không xa còn có một ngọn núi, chính là rừng núi thăm thẳm vẫn không ai tiến đến, bởi vì bên trong dã thú tương đối nhiều, trừ bỏ săn thú, bình thường mọi người thật đúng là không có đảm lượng đi vào.

Chẳng qua hiện tại ngọn núi này ở trong mắt Mạt Tiêu Tiêu là một khối vàng xin đẹp a, nàng hiện tại trong lòng nghĩ đến khi nào thì trộm chạy đến nơi đó tìm xem, vạn nhất có thể đào được một ít dược liệu, kia coi như là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Mạt Thắng Minh  gặp Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào ngọn núi cách đó không xa, trong ánh mắt hắn tựa hồ có chút xem không hiểu, nhưng là có thể nhìn ra Tiêu Tiêu nàng thực hướng tới ngọn núi, nghĩ đến đây lại căng thẳng trong lòng, trực tiếp nói với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu thực thích núi? Ngươi là muốn đi vào nơi đó ngoạn sao?"

Tiêu Tiêu còn đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, nghe được có người hỏi như vậy, liền không nghĩ nhiều gật gật đầu, điều mà Mạt Thắng Minh lo lắng đã được làm sáng tỏ, mà ngay cả khi nói chuyện âm điệu cũng không tự giác có chút lớn, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói: "Không chính xác đi, nghĩ muốn cũng có thể nghĩ không muốn."

Mạt Tiêu Tiêu bị âm điệu của hắn dọa cho ngây dại. Mạt Thắng Minh  đã gặp nàng cái dạng này, trong lòng cũng cảm thấy hối hận hành vi vừa rồi của chính mình, lại hạ thấp giọng xuống nói: "Tiêu Tiêu a, phụ thân không phải nói để hù dọa ngươi, mà là trên núi thật sự không an toàn. Ngươi ngẫm lại ngươi một cái tiểu cô nương sáu tuổi, một mình chạy đến ngọn núi kia, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cha mẹ ngươi phải làm sao bây giờ a, ngươi nói sẽ không?"

Mới vừa rồi Mạt Tiêu Tiêu nghe được phụ thân rống nàng, mũi ê ẩm thiếu chút nữa sẽ khóc lên, vốn là tính toán sinh khí(**) về sau không để ý tới hắn. Chính là sau khi nghe Mạt Thắng Minh  hạ thấp giọng cùng nàng giải thích, nói sợ nàng một mình chạy trên núi không an toàn, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng linh hồn là Mạt Tiêu Tiêu hơn hai mươi tuổi, nhưng là mình bây giờ thân mình là một cái tiểu cô nương sáu tuổi, vạn nhất đến trên núi gặp được sài lang hổ báo gì đó, chỉ có thể trở thành thức ăn trong miệng dã thú.

Nàng nghĩ thông suốt liền không hề sinh khí, chính là rầu rĩ nói: "Kia về sau nếu phụ thân đi trên núi , có thể hay không mang Tiêu Tiêu cùng đi đâu?"

Mạt Thắng Minh gặp nữ nhi tội nghiệp nhìn mình, phảng phất nếu đợi lát nữa chính mình mà nói cự tuyệt nàng, nàng sẽ khóc lên, cảm thấy tâm mềm nhũn, gật gật đầu xem như đáp ứng rồi, nhưng là vẫn là dặn đi dặn lại: "Đến lúc đó ngươi có thể đi theo, nhưng là không thể chạy loạn biết không?"

"Vâng vâng, Tiêu Tiêu đã biết, phụ thân bây giờ còn phải đi giúp các ca ca làm xong việc trong ruộng chúng ta mới có thể trở về thật sớm."

Mạt Thắng Minh  nhéo nhéo khuôn mặt của Tiêu Tiêu, cười nói: "Kia phụ thân đang vội , ngươi phải ngoan ngoãn nga." Gặp Mạt Tiêu Tiêu gật gật đầu sau mới lại nhớ tới ruộng của nhà mình vội đứng lên.

(*) ký lai chi tắc an chi: đã đến thì an tâm
(**) sinh khí: giận dỗi



4 nhận xét:

Unknown nói...

Tim cach kiem tien, tim cach kiem tien de mau lam giau thoi.
Minh thay truyen dien van thuong la phu than se yeu chieu nu chinh nhieu hon nhi. Tieu Tieu co nguoi cha nhu Mat Minh Thang that tot

nanghoanghon nói...

Kiếp này tiêu tiêu có được cha mẹ yêu thương cũng có phần an ủi,hy vọng lên núi tìm được cách kiếm tiền.cơm áo gạo tiền ở đâu cũng là vấn đề nan giải

Zenny kim nói...

BẠn ấy có tay nghề nấu ăn liệu đến ngày chợ có thể làm đc món gì bán làm khởi nghiệp ko nhỉ?

Unknown nói...

Tớ rất thích thể loại điền văn.cảm ơn bạn đã edit.