>

4 thg 5, 2015

ĐCNT - Chương 12

Mong tks quí vị đi ngang qua. Nhà ta đang tuyển editor, ai muốn tham gia xin liên hệ www.facebook.com/HaVuCu243 hay havucu.243@gmail.com

Chương 12: Nguy cơ được giải trừ


Edit: hihi_haha
Beta: Thiên Hạ

“Thiên nhi, Dao Dao, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên, chúng ta đã trở về.” Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi

nhẹ nhàng của cha mẹ. Mấy người Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, đều thấy được thất kinh trong mắt mỗi người, trong ánh mắt giao nhau đều lộ ra một ý tứ rằng cha mẹ đã trở lại, làm sao như thế được?

Vẫn là Tiêu Tiêu phản ứng nhanh, lập tức bảo mọi người đem những thứ lấy được trước đó từ trên núi về giấu đi, làm xong tất cả, tỷ muội ba người đem Mạc Vân Thiên đẩy ra đi mở cửa. Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ hồi lâu, nhìn thoáng qua các nàng, hít một hơi sâu, cố lấy dũng khí ra mở cửa.

“Các ngươi như thế nào mà lâu như vậy mới ra mở cửa a? Hại chúng ta chờ lâu như vậy.” Mạc Vân Phong oán giận nói.

“Ha ha, này…..này tại có chút việc nên mới chậm trễ.” Mạc Vân Thiên cười ngượng ngùng.

Mạc Vân Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện, hôm nay bận rộn như con quay, đều mệt chết, lập tức liền hướng nhà chính đi, Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh cũng là mệt muốn chết rồi, đem đồ bỏ trong viện rồi cũng tìm ghế ngồi nghỉ ngơi.

“A…, cha mẹ mau vào…”, trong phòng Mạc Vân Phong nhìn thấy Tiêu Tiêu các nàng đem thứ gì đó trở về mà chợt cả kinh, thiếu chút nữa đem hồn phách Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh dọa đi ra.

“Làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Đầu tiên là Lâm thị nôn nóng vọt tiến vào, Mạc Thắng Minh thì theo sát sau đó. Lâm thị sau khi nhìn thấy mấy người không có việc gì, đối với Mạc Vân Phong quở trách nói: “ Ngươi làm cái gì vậy? Tự dưng gọi loạn, hồn của ta đều bị ngươi dọa mất.” Dứt lời dùng tay nhẹ vỗ ngực, Mạc Thắng Minh cũng là bộ dạng bị dọa sợ, bất mãn nhìn Mạc Vân Phong.

Mạc Vân Phong nhìn thấy cha mẹ bởi vì chính mình cả kinh hô đến làm cho dọa sợ, cười làm lành nói: “Cha mẹ, ta không phải cố ý, tại ta nhìn thấy Tiêu Tiêu bọn họ mang vài thứ gì đó trở về thật sự là giật mình, cho nên mới như vậy, hắc hắc….”

Mang thứ gì đó trở về? Vợ chồng hai người nhìn nhau, nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vân Phong, Mạc Vân Phong lấy ngón tay chỉ hướng góc tường có giỏ hàng nhét đầy mấy thứ.

Nhìn theo hướng ngón tay Mạc Vân Phong, vợ chồng chấn kinh, Lâm thị kinh ngạc nói không ra lời, Mạc Thắng Minh sau khi khiếp sợ đi qua, trầm giọng nói: “Này đó là thế nào? Các ngươi là từ nơi nào tìm ra?”

Mạc Tiêu Tiêu mấy người đều là nhìn mũi chân chính mình, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chính là không có phun ra một câu, Mạc Thắng Minh nhìn động tác nhỏ của bọn họ, trong ánh mắt  chợt lóe một tia sáng tỏ, lần này hắn không có hỏi Tiêu Tiêu ba người mà là hướng về phía Huyên Huyên chỉ có mấy tuổi hỏi: “Huyên Huyên, đến chỗ này của phụ thân, ngươi nói cho phụ thân biết các người hôm nay làm cái gì có được không nào?”

Mạc Huyên Huyên không rõ, nhìn ba người Tiêu Tiêu, dường như không rõ vì cái gì ca ca tỷ tỷ không nói ra, không phải là đi trên núi sao? Có cái gì không thể nói ra đâu? Trong đầu chợt lóe một ý niệm, sẽ không phải là ca ca tỷ tỷ thẹn thùng đi? Ân, khẳng định là như thế.

Mạc Huyên Huyên căn cứ ý nghĩ của chính mình đoán Tiêu Tiêu ba người im lặng không lên tiếng, đem thần sắc hiện tại của các nàng thành biểu hiện thẹn thùng, nếu để Tiêu Tiêu biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẳng định sẽ tức hộc máu.

Huyên Huyên nghĩ nghĩ xong, đi đến ngồi vào trong lòng Mạc Thắng Minh, vui vẻ nói: “phụ thân, chúng ta hôm nay đi thật nhiều nơi nga, còn ăn thật nhiều thứ nữa. Người xem, nhị tỷ nói đây là quả dâu, đây là quả mâm xôi, còn có này, nhị tỷ nói kêu là quả Dương mai, có thể bán lấy tiền đây.”

Mạc Huyên Huyên hiện tại đang đắm chìm trong thế giới hoa quả, một chút cũng không phát hiện ra Mạc Thắng Minh cùng Lâm Thị sau khi nghe xong lời của nàng, sắc mặt đều đã trầm xuống, cùng với ba người Tiêu Tiêu đều nghĩ muốn ngất xỉu.

“Huyên Huyên, ngươi có nghĩ muốn đi ra ngoài chơi cùng tiểu bằng hữu trong thôn không?” Lâm thị đầu tiên nói sang chuyện khác, nghĩ đem Huyên Huyên đưa ra ngoài.

Mạc Huyên Huyên vừa nghe có thể ra ngoài chơi, ánh mắt hướng về phía Lâm thị, hưng phấn kêu lên: “Nương, ta có thể ra ngoài chơi sao?”

“Ân, đương nhiên có thể.” Lâm thị cười nói.

Mạc Huyên Huyên từ trong lòng Mạc Thắng Minh đi ra, chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa cao hứng hô: “Nga, có thể đi ra ngoài chơi, cha mẹ, ta đi ra ngoài chơi…”

Mạc Huyên Huyên vừa đi, không khí trong phòng lập tức ngưng trọng, Lâm thị cũng thu hồi bộ dạng ôn nhu đối với Huyên Huyên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, hai mắt nén giận nhìn về phía huynh muội ba người Mạc Vân Thiên, Mạc Tiêu Tiêu, Mạc Dao Dao.

Ba người theo bản năng rùng mình, chỉ nghe thấy Mạc Thắng Minh trong giọng nói chứa đựng lửa giận: “Nói đi, các người hôm nay có phải hay không lên núi.” Đây là câu khẳng định, không phải nghi vấn.

Lâm thị tuy rằng cũng đoán là đi lên núi, nhưng khi nghe được đương gia khẳng định nói ra, trong lòng lửa giận nhịn không được bốc lên cao.

Ba người Tiêu Tiêu thấy không giấu được, đánh phải khai ra, nói hết toàn bộ sự tình đã trải qua, cuối cùng Tiêu Tiêu còn nói thêm một câu: “Việc này không liên quan đến đại ca, đại tỷ, tất cả đều là chủ ý của ta, cha mẹ nếu tất yếu phải phạt liền phạt mình ta là tốt rồi.”

Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao tất nhiên không chịu để Tiêu Tiêu gánh toàn bộ trách nhiệm, đều nhận trách nhiệm về phía mình.

Mạc Thắng Minh sau khi nghe xong sự tình ba người đã trải qua, giống với Lâm thị đều không có lên tiếng, ngược lại khiến cho ba người Tiêu Tiêu không khỏi lo sợ, nghĩ đến: chẳng lẽ cha mẹ sẽ nghiêm khắc trừng phạt chính mình?

Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị vẫn không mở miệng, làm cho ba người trong lòng bất an càng ngày càng tăng, nhìn về phía Mạc Thắng Minh trong ánh mắt đều tràn ngập khủng hoảng.

Trên thực tế Mạc Thắng Minh là đang suy nghĩ về cây Dương Mai mà ba người vừa mới nói kia, bởi vì hắn cũng hiểu được đây là cơ hội kinh doanh, hiện tại thời tiết nóng, trà lạnh truyền thống mọi người đều đã uống quen, hiện tại đưa ra loại mới khẳng định sẽ được mọi người hoan nghênh, việc Mạc Thắng Minh suy nghĩ không có vấn đề gì, chỉ khổ cho ba người Tiêu Tiêu trong phòng vẫn còn đang lo lắng đề phòng.

Sau một lúc lâu, Mạc Thắng Minh mới hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy ba người Tiêu Tiêu nhìn về phía hắn với ánh mắt cùng sắc mặt khủng hoảng, cũng không có hù dọa bọn họ, nhưng răn dạy là vấn đề tất yếu, thanh thanh yết hầu, trầm giọng nói: “Hiện tại đã biết sai lầm? Cho dù về sau có muốn đi cũng phải nói để cho ta hoặc nương các ngươi cùng đi, bằng không thì không được phép đi, có nghe hay không?”

Mấy người đầu tiên là cái hiểu cái không gật đầu, rồi sau đó mới phản ứng lại, đây có nghĩa là về sau vẫn có thể lên núi, chẳng qua là thời điểm đi phải có cha mẹ đi cùng, bất quá này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là về sau bọn họ vẫn có thể lên núi đi.

Ba người hoan hỉ đối với Mạc Thắng Minh nói: “Cảm ơn cha, cảm ơn nương!”

Lâm thị nhìn bọn họ cao hứng, cười mắng một tiếng liền đi đến phòng bếp làm cơm chiều, lưu lại mấy phụ tử bọn họ tại nhà chính.

“Tiêu Tiêu, các người nói rượu Dương Mai cùng canh Dương Mai làm dễ dàng sao? Thật sự có thể dùng để kiếm tiền sao?” Mạc Thắng Minh đưa ra những nghi hoặc trong lòng. Tuy rằng trong lòng chính mình cũng tin tưởng có thể bán lấy tiền, nhưng vẫn là nhịn không được muốn xác nhận lại.

“Cha, bán lấy tiền khẳng định là có  thể, ngài nghĩ lại xem, hiện tại nóng, mọi người đều chỉ uống trà lạnh, nhà phú quý một chút thì đếu là trực tiếp uống trà giải nhiệt, canh Dương Mai này khẳng định bọn họ chưa có uống qua, chúng ta hiện tại nấu mang đi bán khẳng định là có thể chiếm được tiên cơ.” Tiêu Tiêu phân tích nói.

Nhìn trước mắt Tiêu Tiêu xa lạ mà lại quen thuộc, Mạc Thắng Minh trong lòng lại xuất hiện cảm xúc phức tạp. Nếu không phải Tiêu Tiêu vẫn luôn tại bên người chính mình, khẳng định sẽ nghĩ rằng nàng có phải hay không bị đánh tráo, cũng may trước đó nàng có nói chuyện mơ thấy thần tiên, trong lòng liền an tâm lại.

Bọn họ nghĩ rằng Tiêu Tiêu là được trời xanh chiếu cố dạy cho nhiều thứ sau nhiều ngày nằm giường, mới có nhiều biện pháp kiếm tiền như vậy, mà Tiêu Tiêu cũng đang sử dụng các biện pháp này để chậm rãi thay đổi gia cảnh của bọn họ. Việc này Mạc Thắng Minh xem ở trong mắt nhưng là đau ở trong lòng, hai tay nắm chặt, yên lặng thề, chính mình nhất định phải cố gắng kiếm tiền, nuôi sống gia đình này, không để vợ con lại phải cùng chính mình chịu khổ.

Tiêu Tiêu còn không biết việc chính mình bị hoài nghi đã biến mất, nếu biết được suy nghĩ của Mạc Thắng Minh khẳng định sẽ nói tiếng thật nguy hiểm.


Lời tác giả: Đổi mới chậm, chư vị độc giả đại nhân thỉnh thứ lỗi, nếu có hứng thú có thể cất chứa nhất hạ hạ, cám ơn lạp, o(∩_∩)o

Hết chương 12

1 nhận xét:

Unknown nói...

Ba huynh de Tieu Tieu coi nhu qua duoc cua ai cja Mat Minh Thang roi. Bay gio thi lo viec kiem tien thoi. Hihi