Chương 1: Xuyên qua
Edit + Beta: Thiên Hạ
Mạc Tiêu Tiêu đi chậm rì rì ở bên đường với cơ thể mệt mỏi, còn đang suy nghĩ ý tứ mà lãnh đạo vừa nói .
"Tháng sau công ty chuẩn bị giảm biên chế, Tiểu Mạt à, cô phải chuẩn bị đi. Tuy rằng tôi xem trọng cô, nhưng mà cô cũng biết có giữ cô lại được hay không, không phải tôi nói là được. Tốt lắm, tôi xem cô hôm nay cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay cứ như vậy đi, cô về trước đi."
Làm nhiều năm ở công ty này, hơn nữa khi công ty lâm vào tình trạng nguy cấp cô giúp bọn họ ngăn chặn cơn sóng dữ, vượt qua nguy cấp. Cư nhiên bọn họ lại qua cầu rút ván. Mạc Tiêu Tiêu lắc đầu tự giễu, muốn đem chuyện vừa nghĩ đến quên đi.
Trong lúc Mạc Tiêu Tiêu đắm chìm trong thế giới riêng của riêng mình, cách đó không xa có một chiếc xe tải đang chạy như bay tới. Nhất thời tiếng hét chói tai, tiếng còi ô tô tràn ngập thế giới này.
Lần nữa tỉnh lại... Mạc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, mềm nhũn một chút khí lực cũng không có. Đầu óc như nổ tung, rất nhiều đoạn trí nhớ tràn vào. Đợi những đoạn trí nhớ đó lắng đọng xuống, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng bị tại nạn xe cộ không chết, xuyên qua tới trên người một tiểu cô nương sáu tuổi. Thật trùng hợp, tiểu cô nương này cũng kêu là Mạc Tiêu Tiêu.
Mở mắt ra nhìn thấy mạng nhện trên trần nhà, một hồi lâu còn chưa hoàn hồn, nàng vẫn chưa tiếp nhận được sự thật mình đã xuyên qua. Đột nhiên , một âm thanh vui sướng vang lên, kéo nàng về thực tại, "Tiểu muội, muội tỉnh rồi? Thật tốt quá. Nương, mau vào nhìn xem, Tam muội đã tỉnh."
Chỉ thấy ngoài cửa một người vọt vào với tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền vọt đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng, dùng giọng nói sốt ruột mang theo âm thanh nức nở hỏi: "Tiêu Tiêu, cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng váng không? A di đà Phật, trời cao phù hộ ! Hoàn hảo con không có việc gì. Nếu không nương làm sao mà sống nổi!"
Mạc Tiêu Tiêu thất thần. Nàng cảm thấy được ôm trong lòng thật ấm áp, làm cho nàng sinh ra một cảm giác ỷ lại. Kiếp trước, mẹ nàng qua đời sớm, cha nàng cưới người khác. Từ đó về sau nàng được đưa đến ở tại ký túc xá, trừ bỏ được gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, nàng tựa hồ không có thân nhân. Này đột nhiên có một nữ nhân tự xưng là mẫu thân của nàng, nàng thật là có một chút không biết làm sao.
Lâm thị nhìn nàng ngây ngốc không trả lời, lại sốt ruột, sờ trán của nàng đã không còn sốt. Lâm thị cẩn thận đánh giá một chút, trừ bỏ sắc mặt còn tái nhợt cũng không phát hiện điều gì khác thường. Nhất thời Lâm thị liền khóc lên. Nước mắt giống như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, "Tiêu Tiêu , con làm sao vậy? Chỗ nào thấy không thoải mái mau nói cho nương biết!"
Nhìn nữ nhân trước mặt nước mắt rơi lả tả, vẻ mặt lo lắng rõ ràng. Điều này làm trong lòng Mạc Tiêu Tiêu rất cảm động. Nàng quyết định giúp Mạc Tiêu Tiêu đời trước hiếu thuận thật tốt với cha mẹ. Nghĩ đến đây, Mạc Tiêu Tiêu chuyển động con ngươi sáng bóng, lấy tay lau nước mắt giúp Lâm thị , "Nương, con không sao, mới vừa rồi suy nghĩ mấy chuyện thôi."
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Về sau không thể hù dọa nương như vậy có biết không?" Lâm thị tuy miệng trách cứ nhưng ngữ khí không có nặng chút nào.
"Vâng, về sau sẽ không như vậy nữa." Mạc Tiêu Tiêu nhu thuận nói.
Nhìn Mạc Tiêu Tiêu, trừ bỏ bởi vì bệnh nặng mà sắc mặt tái nhợt cũng không có chỗ nào khó chịu, liền thở phào một cái, "Đói bụng không? Nương đi nấu cơm trước, đợi lát nữa là có thể ăn cơm. Hiện tại con nghỉ ngơi nhiều một chút."
Mạc Tiêu Tiêu quả thật cảm thấy rất mệt nhọc, liền nhu thuận gật đầu với Lâm thị. Nhắm mắt lại nghĩ tới tình huống của brn thân mình, nhà này thật nghèo khổ. Phía trên nàng còn có hai ca ca, đại ca năm nay mười ba tuổi, kêu là Mạc Vân Thiên. Nhị ca năm nay mười một tuổi, kêu là Mạc Vân Phong. Tỷ tỷ năm nay mới có chín tuổi, kêu là Mạc Dao Dao, phía dưới còn một tứ muội Mạc Huyên Huyên. Tên gọi đều lịch sự tao nhã. Trong nhà nhiều nhân khẩu, lương thực sau khi nộp thuế cũng không còn bao nhiêu. Trừ bỏ lương thực để năm sau làm giống ra, chi tiêu cũng không đủ cho cả nhà sinh hoạt trong một năm.
Phụ thân của nàng lúc trước cũng từng đi trấn trên tìm việc vặt nhưng căn bản không được mấy đồng tiền. Ngược lại còn làm bản thân suy yếu, phụ thân nàng giờ phải ở nhà chăm sóc mấy mảnh đất vườn.
Mạc Tiêu Tiêu lại nghiệm chứng được sự nghèo khó của gia đình này. Trong bát cháo chỉ có nước cơm chỉ có thể nhìn ra mấy hạt gạo, trên bàn còn có vài cọng rau luộc, ít bánh ngô và khoai lang luộc. Nàng chỉ có thể yên lặng thề sẽ làm trong nhà giàu có lên, tuy nói không cần phi thường giàu có, nhưng ít nhất cam đoan phải ăn no mặc ấm.
Chờ nàng ăn xong, Lâm thị thật cẩn thận bưng chén thuốc màu đen tuyền còn nóng, chỉ lo đổ ra, "Tiêu Tiêu, thừa dịp chén thuốc còn nóng uống nhanh lên, thuốc đắng dã tật, uống hết thuốc bệnh mới mau khỏi được."
Nghe âm thanh của Lâm thị, Mạc Tiêu Tiêu cầm chén một hơi uống cạn, sau đó lại uống mấy ngụm nước mới đem vị đắng nuốt xuống.
Thấy Mạc Tiêu Tiêu ăn cơm và uống thuốc xong, Lâm thị dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, bảo Mạc Dao Dao vào chiếu cố nàng liền xoay người ra khỏi phòng.
"Nương đi đâu vậy ?" Mạc TiêuTiêu nghi hoặc nhìn về phía Mạc Dao Dao.
"Nương đi xuống ruộng. Trong nhà còn nhiều việc chưa có làm xong đâu. Còn nhiều thứ chưa làm xong, nếu để mấy ngày nữa sợ là tới mùa đông không có đồ ăn." trong giọng nói của Mạc Dao Dao mang theo mất mát.
Mạc Tiêu Tiêu nhìn ra tâm tư của đại tỷ. Tỷ ấy chính là cảm thấy mình không giúp được gì nên buồn rầu. Mạc Tiêu Tiêu muốn an ủi nhưng lại không biết phải an ủi tỷ ấy từ đâu, dù sao chính bản thân mình đã liên lụy đến tỷ ấy. Nếu như mình không có bệnh, bây giờ Mạc Dao Dao đã đi xuống ruộng phụ giúp nương rồi.
"Đại tẩu? Đại tẩu có nhà không ?" Ngay lúc hai người không biết nói gì, ngoài cửa có âm thanh vang lên.
Mạc Dao Dao nghe đến tiếng nói này theo bản năng mà nhăn mày. Mạc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc. Nàng lục lọi trong trí nhớ biết được đây là giọng nói của nhị thẩm. Người này tính cách ích kỷ, ham lợi ích nhỏ, , luôn khi dễ nhà mình, huynh muội mấy người rất là chán ghét thẩm ấy.
Lý thị không chờ các nàng đồng ý liền trực tiếp đẩy cửa vào. Lý thị nhìn vào Mạc Tiêu Tiêu, kinh ngạc nói: "Ủa, Tiêu Tiêu tỉnh rồi hả? Ngươi thật đúng là phúc lớn mạng lớn nha, sốt cao lợi hại như vậy. Thế mà bây giờ ngươi đã tỉnh , chậc chậc, thật sự là lợi hại !"
Mạc Tiêu Tiêu còn chưa nói chuyện, chỉ nghe thấy Mạc Dao Dao hỏi: "Nhị thẩm tìm nương cháu sao? Nương đi ra ruộng, nhị thẩm tìm người có việc gì?"
"Nha đầu chết tiệt kia, không có việc gì thì không thể tìm nương ngươi à?" Lý thị quát Mạc Dao Dao .
Mạc Dao Dao ủy khuất cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nhìn thấy bộ dáng này của tỷ ấy, Mạc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hỏa khí trong lòng lan ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lý thị: "Nhị thẩm, nương ta đi ra ngoài, thẩm nếu có việc tìm nương ta. Buổi tối có thể chờ nương ta về rồi quay lại tìm , hoặc là hiện tại thẩm có thể đi ra ruộng tìm nương ta."
Không biết vì cái gì, Lý thị nhìn Mạc Tiêu Tiêu như vậy đột nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, bất quá lập tức kịp phản ứng. Mạc Tiêu Tiêu chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi thôi , làm sao có thể có ánh mắt như thế. Nhất định là mình gặp ảo giác. Lúc này lại quát: " Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói chuyện với ta như vậy hả? Ta chính là trường bối của ngươi, tại sao ngươi lại có thể bất kính với trưởng bối hả?"
Lời này nói thật đúng là có ý tứ. Nếu lời này truyền đi, Mạc Tiêu Tiêu bất kính với trưởng bối thì chỉ sợ về sau thanh danh liền bị phá hủy.
Mạc Tiêu Tiêu còn chưa nói chuyện, Mạc Dao Dao bên cạnh đã vội la lên: "Nhị thẩm, tại sao có thể nói như vậy? Chúng ta làm gì mà bất kính với thẩm ? Nếu bất kính đối với thẩm , vậy sẽ không để cho thẩm vào nhà được rồi."
"Hừ, tiểu nha đầu nho nhỏ như ngươi còn dám tranh luận. Hôm nay ta liền thay nương ngươi giáo huấn các ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là hiếu kính với trưởng bối." Dứt lời chỉ thấy Lý thị giơ tay tát Mạc Dao Dao một cái . Mạc Tiêu Tiêu lo lắng không thôi, đồng thời cảm thấy phẫn hận đối với việc làm của Lý thị. Nàng hận chính mình bây giờ còn là một tiểu hài tử, căn bản nói đến không có tác dụng.
Mắt thấy bàn tay của Lý thị sẽ giáng tiếp vào mặt Mạc Dao Dao, Tiêu Tiêu gấp đến nóng nảy, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gầm lên giận dữ: "Dừng tay. . . . . ."
Mạc Dao Dao vốn muốn tránh né đã không còn kịp rồi, đành phải nhắm mắt lại chuẩn bị chịu cái tát này, nhưng còn chưa đợi bàn tay của nhị thẩm giáng xuống, trước hết đã nghe thấy tiếng rống giận dữ ngoài cửa, nghi hoặc mở mắt ra liền nhìn thấy Lâm thị từ ngoài cửa đang đi vào.
Lâm thị tiến vào trực tiếp làm khó dễ nói với Lý thị: "Đệ muội ngươi làm cái gì vậy? Tiêu Tiêu và Dao Dao của nhà ta đối với ngươi làm cái gì hay là nói gì? Ngươi cư nhiên hạ độc thủ, ngay cả tiểu hài tử ngươi cũng đánh?"
Mạc Dao Dao vừa thấy người đến là mẫu thân của mình, hai mắt nhất thời sáng lên, vội vàng lôi kéo Mạc Tiêu Tiêu chạy đến phía sau Lâm thị, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo Lâm thị. Lâm thị nhìn bộ dáng của nữ nhân này cảm thấy hỏa khí trong lòng xông ra, dùng hai mắt trừng thẳng Lý thị, phảng phất như ở trên người của Lý thị trừng ra hai cái lỗ thủng.
"Này, đại tẩu nói cái gì vậy? Đây không phải là hai cái nha đầu bất kính trưởng bối sao, ta cũng chỉ thay đại tẩu giáo huấn lại chúng nó một chút, miễn cho về sau đi ra ngoài bị người ta nói Mạc gia chúng ta đối với người nhà bất kính, Mạc Vân Lâm của nhà ta tương lai còn muốn thi đỗ tú tài làm lão gia đấy, cũng không thể để cho hai nha đầu này hại hắn."
Lâm thị lần này bị nói đến tức giận lấy tay chỉ vào Lý thị, "Nha đầu nhà chúng ta bất kính trưởng bối? Đệ muội, ta nể tình coi ngươi là chị em dâu, nếu không ta xác định xé nát miệng của ngươi. Trong thôn người nào không biết Dao Dao nhà ta rất nghe lời còn hiếu thảo ? Mệt ngươi vẫn là nhị thẩm của các nàng, tại sao ngươi có thể nói ra lời như vậy hả? Đây là liên quan đến thanh danh của bọn nhỏ, thanh danh của chúng nó bị hủy đối với ngươi có chỗ tốt gì?"
Lý thị nghĩ đến trước kia Ngũ đệ muội Vương thị xúi giục bà bà ( mẹ chồng ) bán Mạt Dao Dao đi, kết quả bị Lâm thị biết được, liền đánh Vương thị một trận, về sau cũng không ai dám ở trước mặt Lâm thị nói đứa nhỏ của nàng không tốt, cũng bởi vì sự kiện này mà phân gia.
Hiện tại Lý thị biết Lâm thị bị lời nói của mình làm tức thành như vậy, nói không chừng đợi lát nữa sẽ đánh mình cũng không biết, tròng mắt đảo loạn, thay vào khuôn mặt tươi cười nói, "Ai, đại tẩu còn không biết ta sao, ta cũng là hay hồ đồ , mọi người đều nói ta nóng vội hấp tấp không phải sao."
Hết chương 1.
4 nhận xét:
Kiep truoc cua Mat Tieu Tieu chet that tham, co ngan kieu chet ma trung ngay cai chet tai nan
Chac gia dinh nha Ho Mat cung phuc tap lam day, tac gia chua noi den.
Nghe mu nhi tau kia la muon tat mu vai cai roi.
Cam on edit rat nhieu
Kiếp trước mạc tiêu tiêu chết trên bờ gần mất việc làm,trùng sinh lại ở gia đình nghèo như vậy,chạy đâu cũng là số nghèo ahhhh
TRuyện TRùng sinh luôn kèm theo mấy vị thân thích cực phẩm,lúc ngta còn nghèo thì khi dễ nói xấu,khi người ta có chút của thì muốn chiếm lợi..
Cảm ơn B đã edit
Tớ rất thích thể loại điền văn này.Cảm ơn bạn đã edit
Đăng nhận xét