>

22 thg 5, 2015

ĐCNT - Chương 29.2


Chương 29.2: Tỷ thí (một)




Edit: Choi
Beta: Thiên Hạ


Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời buồn bực, tại sao mà đi đến chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy hắn? Ngoài miệng theo bản năng phản bác: "Đúng , ngu ngốc cũng biết được, cũng không biết ngươi có biết hay không ?"



Trên mặt Tiêu Dật thoáng sắc liền thay đổi, ánh mắt hung ác nhìn Tiêu Tiêu, cắn răng nghiến lợi nói: "Phu tử nói quả nhiên là đúng, hừ, tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi nhất. Mà ngươi chính là cái nữ tử khó nuôi kia, tiểu gia mới không chấp nhặt cùng ngươi. Tiên sinh còn nói 'Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền', ta đây liền hào phóng bỏ qua, không làm khó dễ ngươi, hừ."



Lời tiểu béo Tiêu Dật vừa nói ra ngược lại khiến Tiêu Tiêu thiếu chút nữa cười to lên, thật vất vả nhịn cười hỏi : "Nhà ngươi quả thật đã nghe phu tử nói như thế? Sợ là ngươi nhớ lộn đi."


Nhìn Tiêu Tiêu chế nhạo một hồi, trái lại làm cho trong lòng Tiêu Dật có chút hoài nghi, ngay cả trên mặt cũng từ từ đỏ lên, cuối cùng hóa thành một tiếng không phục, "Hừ, hảo nam nhi không cùng nữ nhân đấu, tiểu gia ta là nam nhân, không thèm chấp nhặt cùng cái tiểu nha đầu nhà ngươi đâu."


"Vâng vâng vâng, lão nhân gia ngài không thèm cùng tiểu nha đầu ta đây so đo, như vậy tiểu nha đầu ta đây hỏi lão gia ngài một câu, ngài biết xuống ruộng làm cỏ sao?" Tiêu Tiêu cười nói, trong ánh mắt ý tứ hàm xúc bỡn cợt hết sức rõ ràng.



"Ai nói tiểu gia ta không biết, ta. . . , ta làm tốt!" trong lòng Tiểu béo có chút chột dạ, nhưng không nghĩ ở trước mặt Tiêu Tiêu đánh mất mặt mũi, đành phải ngạnh cổ, mặt đỏ lên phản bác.


Tiêu Tiêu trong mắt lóe qua một tia sáng mang theo nụ cười, thấy tiểu béo Tiêu Dật dĩ nhiên trúng kế, quyết định lại thêm một mồi lửa nói: "Vậy ngươi có bản lĩnh liền xuống dưới cùng ta so đấu đi, miễn cho tiểu nha đầu ta đây coi thường ngươi."


"Xuống dưới thì xuống dưới, tiểu gia chẳng lẽ sợ ngươi?" Bị kích bác, tiểu béo còn không biết hắn đã trúng kế của Tiêu Tiêu, bị kích thích đến nông nỗi cùng Tiêu Tiêu so đấu. Chỉ thấy tiểu béo nhanh nhẹn vén tay áo cùng ống quần, khiêu khích nhìn Tiêu Tiêu: "Nói đi, so như thế nào?"



Thấy tiểu béo đã trúng kế, Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc nói: "Như vậy đi, chúng ta mỗi người một khoảng đất lớn nhỏ giống nhau, xem ai có thể hoàn thành nhanh nhất, người thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện, nhưng là chuyện này cũng phải trong phạm vi mà người thua có thể làm được, thế nào, dám đánh cược không?"



Tiêu Dật vừa nghe yêu cầu này, trong lòng liền không khỏi nghĩ đến: "Vài lần luôn mất mặt ở trước mặt tiểu nha đầu, nếu ta thắng, thì có thể bắt nàng làm cho ta một chuyện, như vậy mặt mũi của mình có thể vãn hồi, vừa có thể đánh nát một chút tính khí kiêu ngạo của tiểu nha đầu này, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao? Được, cứ làm như vậy."


Tiêu Tiêu gặp tiểu béo đang trầm tư, cũng không đi quấy rầy, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch cười nhìn hắn. Mà Đại ca Mạc Vân Thiên không nói gì nhìn Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu không biết Tiêu Dật, nhưng hắn biết, tuy có chút tham ăn, tính tình cũng có chút cổ quái, nhưng là người thiện lương. Vốn đang cho rằng Tiêu Tiêu ở trong thôn kết giao vài cái bằng hữu là phải, hơn nữa Tiêu Dật này cũng coi như một người có thể tương giao, chỉ không nghĩ đến muội tử nhà mình, vừa thấy người ta liền tính kế, thế nhưng Tiêu Dật còn thật sự chui đầu vào rọ, hắn vô lực vãn hồi.


Tiểu béo trầm tư xong, cũng cười mị mị nhìn Tiêu Tiêu nói: "Đi, cứ làm như vậy, chúng ta đập tay làm chứng."


"Tiểu béo, ngươi thật sự muốn cùng Tiêu Tiêu tỷ thí?" Phụ nhân bên cạnh tiểu béo, cũng cực kỳ tương tự cười hỏi.


Tiêu Tiêu vừa nghe phụ nhân gọi Tiêu Dật là tiểu béo, đột nhiên cảm giác được là cực kỳ thích hợp, tuy rằng cảm thấy tức cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Tiêu Tiêu khóe miệng như cũ khẽ nhếch cười nhìn Tiêu Dật, vẫn chưa nói chuyện.


"Nương, đúng, con muốn cùng nàng tỷ thí."


Nghe nhi tử nhà mình kiên trì như vậy, Từ thị bất đắc dĩ, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: "Tiểu béo, ngươi chưa bao giờ xuống ruộng, ngươi..."


Nghe nương nhà mình nói ra chuyện mình chưa từng xuống ruộng, nhất thời khiến Tiêu Dật có chút xấu hổ, tức giận gào: "Nương... , ngài như thế nào..."


Từ thị thấy tiểu béo có chút sinh khí, nhất thời cũng hiểu được. Nghĩ lại buồn cười, nhà mình tuy nói không phải địa chủ, nhưng tốt xấu gì cũng có chút mặt mũi trong thôn, sinh hoạt cũng là đặc biệt giàu có, tại trấn trên có một cửa hàng.


Mà Tiểu béo từ nhỏ chưa từng xuống ruộng, hắn có thể phân rõ đâu là lúa mầm đâu là cỏ dại sao? Bất quá lúc này Từ thị cũng không nói, để cho hắn rèn luyện cũng tốt. Hơn nữa, lần này mình đến đây cũng có cái ý nghĩ như thế. Nếu không cho hắn biết có cơm ăn không dễ dàng, nếu dựa theo thái độ hiện tại của hắn, ngày sau nhất định là đứa phá gia chi tử, thôi thì liền tùy hắn đi.


Từ thị không nói lời nào, không có nghĩa Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị sẽ không nói, hai vợ chồng liếc nhau, khó khăn nói: "Này. . . , Tiêu gia đệ muội, cái này cũng không thích hợp rồi? "



Từ thị cũng không phải người không rõ lý lẽ, mục đích lần này của bà coi như đã đạt tới, cho nên cũng không nói cái gì, chỉ cười với hai vợ chồng bọn họ: "Mạc gia đại ca đại tẩu, không có chuyện gì, tiểu béo nhà ta, cũng nên rèn luyện nhiều một chút, miễn cho về sau cỏ dại cùng lúa mầm đều không phân biệt được, các ngươi mặc kệ cho bọn hắn tỷ thí một chút đi."


Hai vợ chồng Mạc Thắng Minh vốn đang cho rằng Từ thị nhất định sẽ trách cứ bọn họ, nhưng hiện tại Từ thị không trách, ngược lại còn cười giải thích với bọn họ, trong lòng nhất thời trào ra niềm cảm kích, không hề ngăn cản nữa, sảng khoái nói: "Tốt, vậy thì cho các con tỷ thí, chúng ta ở đây coi như trọng tài, thế nào?!"



Tiêu Tiêu cùng Tiêu Dật liếc nhau, đối với bọn hắn chuyện người lớn đứng ra làm trọng tài cũng không có ý phản đối, trăm miệng một lời nói:"Được, liền bắt đầu đi. Trước làm đập tay làm chứng đi."


Chỉ nghe thấy ba tiếng vỗ tay "ba, ba, ba" vang lên, chung quanh một ít thôn dân nghe được tới gần ruộng lúa nhà Tiêu Tiêu lần lượt nhìn sang. Vừa rồi đối thoại của Tiêu Tiêu và Tiêu Dật, bọn họ đều nghe được, thấy cha mẹ hai bên không phản đối, bọn họ cũng chỉ xem như có kịch vui. Không biết một cái tiểu cô nương sáu tuổi cùng một tiểu nam hài tuy rằng đã mười tuổi nhưng chưa bao giờ xuống ruộng, ai sẽ có kỹ thuật cao hơn đây?


Hết chương 29.

7 nhận xét:

Unknown nói...

Tội nghiệp Tiêu Dật, đến mẹ nhóc cũng gọi nhóc là tiểu béo nữa á =))))) Mà Tiêu Tiêu cũng đâu có phân biệt được lúa mầm với cỏ dại đâu cơ chứ, còn k biết là ai thắng đây, hẳn là TT sẽ đánh bại tiểu béo TD rồi.
Mà nàng ơi, ta cảm thấy chữ của chương này hơi khó nhìn, chắc là vì cái phần bôi trắng bên ngoài. Đấy là ý kiến của ta thôi, còn nội dung thì miễn bàn, ta vẫn hóng từng chương ^^

Unknown nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown nói...

Tiêu tiêu chỉ muốn có người xuống làm cho nhanh để đi bắc cá và lương, ai kêu tiểu béo sui làm gì. Tự đúc đầu vào lọ..hahaha...thật vui

Nặc danh nói...

Cơ mà Tiêu Tiêu phân biệt đc cỏ với lúa non hả ta, ta nhớ chương trc nói k phân biệt đc mờ ^_^

Dứa Dứa nói...

Đúng là bôi chữ như này là khó nhìn hơn rồi..cảm ơn góp ý của bạn nhé..Bọn mình sẽ sửa lại..hi. ^^

Dứa Dứa nói...

Tiêu Tiêu cũng không phân biệt được 2 loại đó, bạn ấy lừa Tiêu Dật làm cỏ cùng cho nhanh để đi bắt lươn thôi. Khổ cho Tiêu Dật bé bỏng bị mắc câu... =_=

Unknown nói...

Haha cuoi chet mat voi tieu beo qua, bi Tieu Tieu lua ma khong biet=))))) om hon chut chut tieu beo. Tieu Tieu va Tieu Dat co biet phan biet dau la co dau la lua mach ko day